Ngự Lôi

Quyển 4 - Chương 2: Chiến tranh ở Danh Ngân




Edit: Sakura

“Nửa tháng, cho dù Khố Lạp cố gắng tuyên truyền, dùng tiền tài khống chế nền kinh tế, nhưng nửa thành trấn vẫn đã thần phục Liên minh dị năng!”

Thả tư liệu trong tay lại trên mặt bàn, nhìn bản đồ trước mắt, Mặc Hi nhàn nhạt nói, nhưng cô cũng đang nghĩ cách. Tại trước mặt cô còn có mấy người đang ngồi, đúng là An Dĩ Mẫn, Thần, Nhiếp Di Khải.

“Mặc Mặc, con nghĩ thế nào?” Giờ phút này An Dĩ Mẫn cũng lên tiếng, rõ ràng coi Mặc Hi trở thành người ngang hàng.

“Ha ha.” Mặc Hi cười cười, nói, “Còn có thể thế nào, đương nhiên là chiến đấu tới cùng rồi, cha mẹ của con đều ở đây, hơn nữa, con không nghĩ rằng chúng ta thần phục họ thì Liên minh dị năng sẽ bỏ qua chúng ta, có một số người và đồ vật, Liên minh dị năng tuyệt sẽ không lưu.”

Mọi người gật đầu, đương nhiên bọn hắn cũng hiểu điều này.

” Hình như Phim nhựa《 Song Sinh 》đã phát hành toàn cầu rồi nhỉ.” Đột nhiên, Mặc Hi nói như thế.

“Hở?” An Diệc Kỳ sững sờ, ” Đột nhiên Mặc Mặc nói tới này là?”

“Mặc Mặc muốn lợi dụng sự nổi tiếng của《 Song Sinh 》để tuyên bố.”

——————

“Chào mọi người, tôi nghĩ rằng bây giờ mọi người đã biết rõ sự xâm lược của Liên minh dị năng, vậy đáp án của các anh là gì? Thành Đế Do sẽ chống lại Liên minh dị năng, không ngại hy sinh…”

“Hoan nghênh mọi người gia nhập!”

Bên trong TV toàn cầu là một thiếu nữ áo màu trắng tuyệt đẹp, nụ cười thuần khiết như có thể ổn định tâm thần mọi người, sự yên tĩnh ấy xoa tan sự khẩn trương của chiến tranh.

Ba ngày trước đã phát ra phóng sự này, mọi người chỉ là nhìn xem, lại không có hành động, dù sao… Liên minh dị năng quá cường đại, làm sao một thành Đế Do nho nhỏ có thể chống cự lại được.

“Hừ hừ! Can đảm cũng không nhỏ ah.” Trong căn phòng nào đó của Liên minh dị năng, không gian âm u, ở khu trung tâm có nhiều người đang ngồi.

Nếu Mặc Hi ở trong đó sẽ phát hiện ra vài bóng ảnh quen thuộc.

Lệ, Lãnh Danh Nhiên, Lãnh Nặc Nho, còn có Phong Tiên Tuyết.

Giờ phút này đang nói ra những lời này chính là một người đàn ông mang khuôn mặt tà mị, gương mặt không đẹp lắm nhưng cũng có sự quyến rũ, giờ phút này nhìn cái TV, hình như trong miệng đang nhai kẹo cao su.

“Hình chủ, anh nói thực lực thiếu nữ kia tại cấp Vương không địch thủ?”

Đối với lời nói của người đàn ông này, người đang có mặt tại đó đều im lặng, cho đến khi có một giọng nói bỗng nhiên vang lên, làm cho không gian chấn động.

“Đúng vậy!” Hình chủ đúng là Lãnh Danh Nhiên, chỉ thấy ông ta cung kính đáp lời trước khoảng không, “Đấu một trận với cô ta, cho dù tôi không có hạ sát thủ nhưng thực lực của cô ta tuyệt đối tại phía dưới cấp Hoàng không địch thủ.”

“Phải không…” Giọng nói kia không có bất kỳ biến hóa, đạm mạc truyền đến, “Tôi bế quan  không đến mười năm mới ra quan, sự kiện này các anh làm gì thì làm, thành Đế Do và cô gái kia có thể bắt thì bắt.”

“Vâng!” Mọi người đều cúi đầu đáp ứng, một hồi lâu mới lại ngẩng đầu lên một lần nữa

“Này! Anh nói xem Minh chủ bế quan lần này thì thực lực sẽ đến tình trạng gì? Có thể đã là cấp Đế hay không?” Một người đột nhiên đùa cười nói, sắc mặt lại không cười.

“Ai cũng không rõ, nhưng thực lực của Minh chủ không phải là chúng ta có thể tùy ý đoán bậy.” Một người trả lời, giọng nói bình thản lại hàm ẩn cảnh cáo.

“Tốt rồi, im lặng đi, bây giờ bắt đầu thương lượng kế hoạch tiếp theo.” Lãnh Danh Nhiên tại lúc này lên tiếng, mọi người cũng không nói chuyện riêng nữa, có lẽ thực lực của Lãnh Danh Nhiên không phải cao nhất nhưng chức vị và quyền lực lại là thực.

Lãnh Danh Nhiên cầm lấy cái điều khiển, làm cho màn hình ti vi đang chiếu thiếu nữ xinh đẹp kia biến mất rồi hiện lên một cái bản đồ, tiếp theo nói, “Bây giờ gần như 60% Thủy Lam Tinh tại trong tay chúng ta, ngày mai sẽ bắt đầu tiến công thành Danh Ngân, còn có, Hà Minh, ngày mai anh mang theo trăm tên minh chúng đi quấy nhiễu thành Đế Do một phát, xem như lời cảnh cáo!”

“Hiểu!” người đàn ông được gọi là Hà Minh, đúng là người vừa bắt đầu thấy Mặc Hi ở trên TV mà cười nói.

“Vậy trước hết đi đi, từng người đi chuẩn bị.” Lãnh Danh Nhiên nói xong liền chuẩn bị rời đi.

“Hình chủ, đợi một tý.” Lúc này, đột nhiên một giọng con gái lạnh băng vô tình vang lên, ngăn trở bước chân của Lãnh Danh Nhiên.

Quay đầu thì thấy Phong Tiên Tuyết mặc áo màu xanh lam, đứng ở chỗ đó, phong hoa tuyệt đại      “Thánh nữ, không biết có chuyện gì?”

Phong Tiên Tuyết không thay đổi sắc mặt, “Tôi đi thành Đế Do với trưởng lão Hà Minh.”

“…” Lãnh Danh Nhiên hơi trầm mặc, nhìn ánh mắt Phong Tiên Tuyết cũng âm trầm, hồi lâu mới nở nụ cười âm u, “Ha ha, nếu là yêu cầu của Thánh nữ, đương nhiên sẽ không ngăn ngăn, nhưng hi vọng Thánh nữ có thể chú ý an toàn của mình.”

“Tôi hiểu.” Phong Tiên Tuyết gật đầu, xem như đồng ý với Lãnh Danh Nhiên, sau đó người động một cái đã là không thấy.

Mọi người cũng đã quen thuộc hành vi của cô, cho nên cũng không nói lời nào, từng người nói một câu xong rồi bỏ đi.

“Tiểu Nho, hi vọng con nhớ kỹ nhiệm vụ của mình.” Lãnh Danh Nhiên đi qua Lãnh Nặc Nho thì nói một câu rồi biến mất.

Lãnh Nặc Nho hơi run nhưng cuối cùng vẫn đứng thẳng, nhìn phòng hội nghị này đã không thấy một người, lạnh lẽo quạnh quẽ, đây là Liên minh dị năng, đều biến một người trở nên lạnh như băng không có cảm tình như vậy..

Liên minh dị năng tự coi mình là người thống trị Thủy Lam Tinh sao?

Từ trước tới giờ hắn không tự giác được mình đang ở Liên minh dị năng, cũng không coi mình trở thành người của liên minh dị năng.

Mặc Mặc muốn đấu với Liên minh dị năng… Rất khó…

Nhưng anh Nho tin tưởng em.

Em luôn luôn tràn trề hy vọng có phải không?

Nghĩ tới cái gương mặt tươi cười đáng yêu, sắc mặt Lãnh Nặc Nho lạnh như băng mới thư hoãn, bên trong con ngươi màu rám nắng cũng dào dạt dịu dàng.

Thân lóe lên rồi biến mất.

—————-

“Toàn cảnh giới, người bình thường đều lui đều phía sau đi! Võ giả phía trước, Dị năng giả chuẩn bị kỹ!”

Trong thành Danh Ngấn, giờ phút này rất hỗn loạn, hơn trăm người ảnh đứng ở hư không phía trên, dưới mặt đất khói hỏa lặp đi lặp lại.

Dị năng huyến lệ, Võ giả không ngừng va chạm, thống khổ kêu  GR…À..OOOO!!!

” Dị năng giả hệ Thổ, ao đầm!” Hư giữa không trung, lại là một tiếng thiếu nữ lạnh băng cường cứng rắn mệnh lệnh. Chỉ thấy thiếu nữ mặc một bộ phục trang chiến đấu thân màu đen, tóc màu đen tại chiến hỏa nhảy múa trong gió mây.

Đúng là Lạc Nguyệt.

Mặt hơi nhăn nhó, mình hoàn toàn kém thực lực cùng nhân số đối phương rất xa, cứ như vậy cuối cùng chỉ có kết quả bi thảm…

Nghĩ đến ở đây, sắc mặt Lạc Nguyệt càng lạnh lẽo, bàn tay cũng nắm chặt. Gia tộc Lạc thị bị biến mất trong tay cô sao?

“Gia chủ coi chừng!!”

Ngay tại Lạc Nguyệt đắm chìm trong tư tưởng của mình, đột nhiên nghe một câu nói như vậy, sau đó quay đầu lại thì thấy một cảnh toàn là màu máu, một người cản trước mặt cô, máu tươi đã kích thích con mắt của cô!

Tiếp theo toàn dị năng chạm vào nhau.

Tánh mạng không ngừng tổn hại…

Do hắn là người bình thường, chỉ có thể run rẩy chờ đợi tử vong.

Nhìn này hết thảy, trong lòng Lạc Nguyệt lạnh lẽo, không sai! Thế giới này vốn tàn khốc đấy, dĩ vãng bình tĩnh chỉ bởi vì bọn hắn sinh ra ở một có gia đình quyền lực, có thực lực, nhưng sau khi thấy thế giới này lộ ra nanh vuốt thì mới phát hiện hóa ra chính mình vẫn vô cùng nhỏ yếu!

“Tiểu Lam! Đi!!”

Một tiếng hét to, cả người Băng Viêm Thiên Hạc nhanh chóng hiện trên bầu trời, Lạc Nguyệt nhảy lên đứng thẳng trên đó.

“Các vị thành Danh Ngân! Đừng sợ! Giết cho tôi! Giết những kẻ đang xâm lược cuộc sống và tính mạng của chúng ta!”

Giọng nói lạnh như băng của thiếu nữ truyền lại tại toàn trường, mọi người thấy bóng lớn băng lam bay tới chiến trường.

“Sát ah!

“Giết bọn hắn!!”

Liên tục không ngừng gọi, mọi người không bao giờ sợ hãi nữa mà cố gắng toàn lực.

Chiến tranh, bất kể là thắng hay bại, cuối cùng chỉ lưu lại một mảnh xương khô, lòng tổn thương.

“Gia chủ! Nếu cứ như vậy thì gia tộc thật sự muốn diệt vong rồi!” Không có thời gian, Lạc Nham hổn hển đi tới trước mặt Lạc Nguyệt, một khuôn mặt buồn bã cung kính nói.

Lạc Nguyệt ổn định tâm trạng nhìn xem bao quanh, chiến đấu vẫn diễn ra, nhưng thành Danh Ngân  bị rơi xuống hạ phong.

Răng trắng thầm cắm, Lạc Nguyệt đau khổ, Liên minh dị năng!!

“Ha ha ha! Lạc gia chủ, cô thật sự không có ý định thần phục sao? Đây là toàn bộ tính mạng mọi người của thành Danh Ngân! Chỉ vì quyết định của bản thân cô mà bị hủy!” Trên không trung là tiếng cười của người trong Liên minh dị năng.

“…”

Khi nói xong câu này thì  làm cho ý chí chiến đầu của người thành Danh Ngân mất đi một nửa, càng thêm suy nhược.

Lạc Nguyệt cũng run rẩy, lạnh lùng nói, “Thần phục!? Tất cả mọi người thành Danh Ngân sẽ không thần phục với nanh vuốt Liên minh dị năng các ngươi! Mọi người! Đối diện các người là địch nhân, là người đã phá vỡ cuộc sống bình thản của các người,  là cừu nhân giết bạn bè người thân của các người! Hy sinh tất cả!!”

Dù biết rõ nói như thế là rất tàn nhẫn, nhưng nó có thể kích thích ý chiến đấu  và cừu hận của mọi người, cho dù trong lòng Lạc Nguyệt cũng đau nhức, nhưng cô không thể không nói!

“Hừ hừ! Đã như vậy, chúng ta cũng không cần khách khí, thành Danh Ngân đáng thay máu rồi!” Thấy những người kia biến đổi sắc mặt trong nháy mắt, người Liên minh dị năng cũng không hề nói nhảm nữa, một tiếng ra lệnh, bắt đầu công kích sắc bén!

“Gia chủ…” Lạc Nham muốn nói lại thôi.

“Bảo trụ tánh mạng của mình…” Lạc Nguyệt nói một tiếng, người đã biến mất, giống như quyết biệt!

Không thể bỏ cuộc, cho dù là chết… Cũng tuyệt đối không bỏ cuộc!!

Khuôn mặt Lạc Nguyệt nghiêm túc, cùng Băng Viêm Thiên Hạc lại một lần nữa xuất hiện tại chiến trường.

Từng quyền ra kích, trước mắt là một cái tánh mạng biến mất, là xương đầu gãy đoạn vỡ vụn tiếng vang, mỗi một cái đều làm cho trong lòng Lạc Nguyệt run rẩy, nhưng bây giờ đã nghe chết lặng.

“Tíu tíu!!”

Một tiếng chim gáy ức hiếp! Là Băng Viêm Thiên Hạc thay Lạc Nguyệt ngăn cản một kích dị năng.

Lạc Nguyệt mới ra kích tiếp theo, không để ý tới.

Băng Viêm Thiên Hạc đổ máu khắp cả người, băng và hỏa ra kích.

Oanh oanh ——

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô gối quỳ xuống đất, trên mặt bụi bản, cả người đều toàn là vết thương, Lạc Nguyệt mơ hồ nhìn về phía trước, cảm giác không thể thở nổi.

Băng Viêm Thiên Hạc cũng té nhào ở bên cạnh, chỉ có một tiếng than bi thương nhẹ.

Hủy… Thua…

Khóe miệng hiện ra một vòng khổ sở, thể xác và tinh thần của Lạc Nguyệt đều mệt mỏi, trước mắt hoàn toàn mê mang, ván cục đã định, không thể thay đổi…

Ngay lúc đó có một đạo hỏa diễm to lớn lao về phía mình nhưng cô cũng không né tránh.

Ầm ——

Ngọn lửa kia bị một vòng vằn sóng màu xanh biếc đánh tan tác.

Mà Lạc Nguyệt ở bên trong cái vòng nước màu lam không có một chút thương hại!

Lại là ai cứu được cô? Lạc Nguyệt hoảng hốt, hình như cô luôn được người cứu

“Này, cô bé tên Lạc Nguyệt kia, Mặc Mặc nói với tôi rằng cháu là gia chủ, rõ ràng chính mình hô hào, xem ra ngược lại Mặc Mặc đề cao cháu quá cao rồi ah!”

Một giọng nói đàn ông như kinh lôi vang tại trong tai Lạc Nguyệt!

Ngẩng đầu thì thấy một đám người từ chỗ xa trong nháy mắt đến đến, người đã đang ở trước mặt của mình, đó là một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ tây màu lam, khuôn mặt đẹp trai, giờ phút này nhìn mình bằng ánh mắt hơi nghiêm túc.

“Mặc Mặc…?” Lạc Nguyệt có chút si ngốc, tiếp theo đồng tử co rút, trong nháy mắt mở ra đứng thẳng đứng dậy, hướng về phía nam hô to, “Chú nói chính là Hi!? Là Hi à? Chú là… Chú là ai!?”

“Ha ha, không tệ, đứng lên được nữa à!” Người đàn ông cười cười, cũng không có bực mình Lạc Nguyệt không lễ phép, cười nói, “Chú là An Dĩ Mẫn, ông chủ tập đoàn An thị thành Đế Do, cha nuôi của Mặc Mặc, bây giờ đến trợ giúp cháu!”

Nói xong, tay giơ lên, nhân viên mới đến đã gia nhập chiến trường, tình huống chiến đầu đã nghịch chuyển vô cùng lớn!

Giờ phút này Lạc Nguyệt cũng đã hoàn toàn đứng thẳng dậy, khi thu nhập Băng Viêm Thiên Hạc vào không gian khế ước chừng trong, cả người được bao bọc bởi một tầng nước màu lam, vết thương cũng không còn đau đớn nữa, cười nhẹ nói với An Dĩ Mẫn, “Cám ơn.”

“Ha ha, thế nào, gia chủ, bây giờ phải đi trợ uy rồi hay không!” An Dĩ Mẫn gật đầu, nói.

Nói thật, ông vẫn rất hài lòng về Lạc Nguyệt đấy, một thiếu nữ ở tuổi này mà có thực lực và khí chất như vậy, năng lực lãnh đạo cũng khá tốt, mặc dù không thể  bằng với quái vật nhà ông, đương nhiên không thể lấy người khác so với Mặc Mặc, bằng không tức chết người!

Khó trách Mặc Mặc sẽ khen ngợi cô bé đó, đúng là cô bé có tư cách được khen ngợi, ngẫm lại mấy đứa trẻ bên cạnh Mặc Hi, Hắc Ảnh, Đan Thử, bây giờ cộng thêm Lạc Nguyệt, nào không phải nhân vật xuất sắc, so với bọn hắn, An Diệc Kỳ… hình như bị ông bảo vệ thật tốt quá…

Nhưng là, bây giờ…

Nhớ tới bóng ảnh không ngừng huấn luyện trong phòng huấn luyện kia, nhóc con hư hỏng nhà ông cũng bắt đầu trưởng thành rồi, mặc dù cái giá phải trả cho sự trưởng thành này rất lớn.

“Chú An…”

“Ah!? Ah! Chuyện gì!” An Dĩ Mẫn hoàn hồn.

“Không! Bây giờ không phải lúc thất thần.” Lạc Nguyệt nghiêm túc nói,  làm cho An Dĩ Mẫn hơi ngượng ngùng, thấy Lạc Nguyệt lại không giống cố ý, chỉ gật đầu, vừa nhìn bầu trời, ” Liên minh Dị năng! Muốn bọn hắn có đến mà không có về! Còn có, Lạc gia chủ! Lần này đến, chú còn hi vọng cháu có thể đồng ý đi đến Đế Do, mọi người cùng nhau kháng địch!”

Một tiếng Lạc gia chủ, đây là sự công nhận của An Dĩ Mẫn, còn có để Lạc Nguyệt hiểu cô đại biểu không phải một người, mà là một đoàn thể.

“Cháu hiểu!” Nói xong Lạc Nguyệt cũng nghiêm túc, giống như nghĩ tới cái gì lại là cười cười, con ngươi cũng ấm áp, “Trước kia Hi đã nói với cháu rồi, chỉ là lần này Liên minh dị năng đến có chút trở tay không kịp, cháu cũng không có lý do để toàn bộ người đi, thành Đế Do cứu trợ vừa vặn giải quyết cái vấn đề này.”

Vừa nói vừa nhìn An Dĩ Mẫn, ” Lần này chắc là do Hi bảo chú An đến a?”

Câu nói kia nghe giống như nghi vấn, thực tế đã là khẳng định.

An Dĩ Mẫn cũng chỉ có gật đầu, nói sự thật, “Uh! Mặc Mặc phỏng đoán đến Liên minh dị năng sẽ công kích các cháu.”

“Phỏng đoán cái gì…” Lạc Nguyệt buồn bã nói, “Bạn ấy luôn xuất sắc như thế, như là chuyện gì  cũng không lừa được ban ấy, không hề khó với bạn ý, tạo hy vọng cho mọi người!” Đang nói rồi lại cười cười, từ khi An Dĩ Mẫn, ván cục đã nghịch đảo, tỷ lệ thắng đã định, Lạc Nguyệt cũng yên tâm, cho nên cũng không có áp lực nữa, nghĩ đến Mặc Hi thì không nhịn được cong miệng lên, “Cũng chỉ có bạn ấy như vậy, mới có thể để chúng ta đi đến  một bước này, có can đảm chống đỡ Liên minh dị năng cường đại ah! Ha ha ha!”

“Ha ha…” Hình như đồng ý với những lời Lạc Nguyệt nói, An Dĩ Mẫn cũng nhàn nhạt nở nụ cười một tiếng.

“Ha ha ha! Đừng tưởng như thế là thắng! Thành Đế Do đến trợ giúp, chỉ sợ bây giờ Đế Do đã trống rỗng rồi! Cho các người biết, giờ phút này thành Đế Do cũng đang phải đối mặt với một trường đại chiến, hơn nữa  là đội ngũ của trưởng lão Hà Minh Liên minh dị năng chúng ta! Ha ha ha!”

Ngay tại lúc này, một tiếng gào thét  làm cho An Dĩ Mẫn và Lạc Nguyệt đột nhiên sững sờ, lại thấy, người nọ đã chết.

Liếc một cái, An Dĩ Mẫn đã trầm giọng nói, “Mặc Mặc tại Đế Do! Nhất định sẽ không có việc đấy!”

“Vâng!” Lạc Nguyệt cũng gật đầu, bọn hắn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Tiếp theo người lóe lên, Lạc Nguyệt đã xuất hiện ở giữa không trung, nhìn một mảnh đống bừa bộn phá hư, còn có thi thể máu tươi trên mặt đất, trong lòng buồn bực, những người khác cũng thở dốc cúi đầu. Chỉ nghe thấy cô hét to “Các vị thành Danh Ngân, Liên minh dị năng đã là địch nhân tất cả mọi người chúng ta, tại ở đây, gia tộc Lạc thị sẽ di chuyển đến Đế Do, cùng tất cả mọi người cộng đồng chiến đấu!”

Một tiếng xuống, tất cả mọi người ngẩng đầu.

“Bây giờ, thành Đế Do bởi vì đi cứu nhà chúng ta mà khiến cho bọn hắn gặp phải nguy hiểm, đây là lúc chúng ta thể hiện ra thực lực và tình bạn hữu nghị! Toàn bộ mọi người cùng tôi đi đến Đế Do!!”

Nói xong, người đã phi về hướng Đế Do.

“Cộng đồng kháng chiến!” Không biết là ai hô một câu, Lạc Nham và những người khác của gia tộc Lạc thị tiến về trước, tiếp theo An Dĩ Mẫn cũng mang theo tất cả mọi người gấp rút lên đường, những người khác cũng đi theo!

Tình cảnh này  An Dĩ Mẫn sớm đã nghĩ đến, lợi dụng năng lực gia tộc của Khố Lạp tường thuật trực tiếp toàn bộ Thủy Lam Tinh.

Đến này mục đích không chỉ vì đi cứu Lạc Nguyệt, cũng là lợi dụng lần này, dùng thực tế cho mọi người toàn bộ Thủy Lam Tinh biết, bọn hắn liên minh, bọn hắn chống cự, năng lực của bọn hắn!

Ngay tại lúc bọn hắn cấp tốc gấp rút lên đường, giờ phút này thành Đế Do chính như nam nhân nói đấy, hiện một tràng chiến tranh.

Trên trăm tên cao thủ áo đen lơ lửng đứng ở không trung, trong đó một gã mặc áo bào trắng và một thiếu nữ mặc váy dày màu xanh lam.

Đúng là trưởng lão Liên minh dị năng Hà Minh, còn có Thánh nữ Liên minh dị năng, Phong Tiên Tuyết.

Xa nhìn biên giới thành Đế Do đã dựng lên tường thành bằng vàng, Hà Minh và Phong Tiên Tuyết đều không có hành động.

” Thoạt nhìn tường thành này không có  đơn giản như vậy ah.” Hà Minh nhàn nhạt cười tà, hứng thú nhìn tường thành bằng vàng.

Chỉ là người bên cạnh lão không thèm trả lời lấy một câu.

Hà Minh cũng không để ý, ai không biết thánh nữ này, tính cách thiên chi kiều nữ của Phong gia?

Tự mình nói, ” Thủ pháp luyện kim này đến bây giờ chưa thấy qua ah, hình như là sản phẩm mới, ha ha, còn thật thú vị, dĩ vãng danh tiếng thành Đế Do này rất nhỏ, bây giờ hóa ra là xem thường nó rồi.”

Ngay tại bọn hắn quan sát biên giới thành Đế Do thì trong thành Đế Do cũng quan sát bọn hắn.

“Hi, cậu xem thế nào?” Đan Thử đứng ở bên cạnh Mặc Hi, lên tiếng hỏi. Tại trước mặt bọn hắn xuất hiện tại mấy hình ảnh, đúng là bóng dáng đám người Hà Minh ở bên ngoài thành, ngay cả bọn hắn nói chuyện cũng nghe thấy rõ.

“An Dĩ Mẫn mang theo hơn phân nửa người đi tới chỗ Nguyệt, muốn nhất thời đuổi kịp trở về cũng là không có biện pháp, cho nên… đương nhiên chỉ có thể dựa vào chính chúng ta rồi.” Tựa ở trên sofa, sờ cái chén, Mặc Hi nhàn nhạt nói, giống như không thèm  ý chuyện trước mắt. Con ngươi trong nháy mắt nhìn về phía Hắc Ảnh.

Hắc Ảnh run một cái, con ngươi đen nhánh mở ra, “Tôi…”

“Không cần nói, Ảnh, tôi biết rõ anh suy nghĩ cái gì.” Mặc Hi nghiêm mặt, nhưng không có tức giận, con ngươi nhìn bóng ảnh màu lam trong màn hình, “Phong gia đã gia nhập Liên minh dị năng, hoặc là phải nói bọn hắn vốn chính là gia tộc trực hệ Liên minh dị năng, chúng ta chống lại Liên minh dị năng, cũng quyết tuyệt với Phong thị.”

“Vâng.” Hắc Ảnh gật đầu, sát khí mới hiện ra đã thu liễm.

“Hi, bọn hắn có hành động rồi.” Đan Thử gõ gõ bàn, đồng thời nhắc nhở.

“Tớ đã biết.” Mặc Hi đứng dậy, khóe miệng hiện lấy vui vẻ nhàn nhạt, để người không khỏi thể xác và tinh thần bình tĩnh, tựa hồ trước mắt nan đề đều không còn là nan đề nữa, rồi nghe cô nói, “Đan Thử, chú ý cho kỹ hết thảy, đừng để bọn hắn vào thành, trận chiến này vô cùng quan trọng! Đoạn quảng cáo  kia cộng thêm thắng lợi lần này, hiệu quả tuyệt đối sẽ rất tốt.”

Nhìn Mặc Hi chậm rãi rời khỏi, Đan Thử vẫn không nhịn được mà nói, “Thế nhưng mà Hi, đây chính là một cấp Hoàng ah… Còn có một cấp Vương…”

“Bạn nhận định tớ sẽ thua à?” Mặc Hi quay đầu tự nhiên cười nói, cái dáng tươi cười huyến lệ kia, tự tin bên trong nụ cười kia, Đan Thử nhìn thấy rất đẹp mắt, ngơ ngác nói, “Sẽ không…”

“Ha ha, vậy là được rồi, làm tốt chuyện của mình, Ảnh, Linh, đi thôi.” Âm thanh còn tại trong không khí nhưng đã biến mất.

Đan Thử hoàn hồn, nhìn  chỗ Mặc Hi biến mất, cuối cùng cười cười.

Đối với ah… Hi sẽ thua sao? Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!

Cô chính là trời của hắn, cho dù trời muốn sụp, hắn cũng chống đỡ cho cô đến giây cuối cùng, cho dù là tử vong!

Gương mặt đáng yêu hệt như ánh mắt trời, giống như lúc đầu thấy Mặc Hi, đơn thuần không có một tia tạp chất, đồng thời lại tự tin và dã tâm vô cùng.

Xoay người, ngay tại một lần ngồi ở trên ghế ngồi, nhìn bên trên màn hình đã xuất hiện đám người Mặc Hi.

Hư không mà đứng, một bộ áo màu trắng cứng trang là lộ ra dáng người có lồi có lõm hoàn mỹ, tóc đen phiêu dương, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng không thay đổi, một cỗ khoan thai bình tĩnh, hơi thở thượng vị giả lộ không tự phát.

Đây chính là đại nhân của hắn ah! Hi của hắn!

Nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn rồi.

Trong thành Đế Do, Mặc Hi, Phiêu Linh, Hắc Ảnh, Thần đứng trên không trung.

Phía sau thì là đám người Khoát Hải, Thiên Tiêu.

Tất cả không có vượt qua 50 người, hoàn toàn không thể bằng đối phương địch nhân.

“Ai nha nha! Ra đến ah! Tôi còn tưởng các người muốn làm con rùa rụt cổ!” Ở bên trong đội ngũ Liên minh dị năng, Hà Minh vừa thấy bọn người Mặc Hi xuất hiện, nhất thời đùa bỡn cười nói.

Vừa thấy hình dạng này của hắn, Mặc Hi lại chuyển đầu nhìn về thiếu niên yêu nghiệt, Thần cách đó không xa. Liếc, mặc dù đều tà mị, nhưng không thể không nói, Thần có khí chất hơn người trước mắt này nhiều.

Mà Mặc Hi liếc không hề giấu diếm nên cũng bị Thần chú ý tới, quay đầu hướng cô giơ lên một vòng dáng tươi cười, yêu dị phi thường, tà mị thấu say lòng người.

Mặc Hi không có phản ứng, nhưng Thần cho người ta có cảm giác càng thêm yêu tà rồi, giống như thời thời khắc khắc lộ ra.

Chuyển đầu nhìn về phía Hà Minh, Mặc Hi cười nhạt một tiếng, “Vị này… Đại ca, tâm thái thật là còn trẻ ah.”

“Hở? Cái gì ý tứ?” Hà Minh nghi hoặc.

” Cấp Hoàng, giọng điệu nói chuyện còn rất trẻ con ah.” Mặc Hi mỉm cười, lạnh nhạt bày tỏ đáp án.

“…”

Mọi người đều  bị lời nói của Mặc Hi làm cho sững sờ, tiếp theo đoán ra ý tứ của cô.

Hà Minh nói chuyện rất tà mị lại ra vẻ, mà hắn hết lần này tới lần khác lại là một nhân vật cấp Hoàng, một nhân vật cấp Hoàng thế nào cũng cần 340 năm thời gian trở lên, hoặc hắn cũng là một thiên tài, nhưng xem hơi thở của hắn ít nhất đã 30 tuổi rồi.

Mọi người cười ha hả.

Mà người bên Hà Minh giống như là không có tánh mạng đương nhiên sẽ không cười, mà bên Mặc Hi, đối với cười trêu địch nhân, đương nhiên bọn hắn sẽ không bỏ qua.

“Mày!! Ha ha! Tốt! Rất tốt!” Hà Minh sững sờ sau đó cũng đã hiểu, nhất thời sắc mặt đen lại, khí thế nhất thời cấp Hoàng quét về phía mọi người.

Trước mặt là một màn hào quang tím xuất hiện, dĩ nhiên ngăn cản khí thế cấp Hoàng gần tám phần, làm cho mọi người ở đằng kia có thể bảo trì trang thái bình thường.

“Cái gì…” Như vậy biến hóa lại một lần nữa để bên trong đôi mắt của Hà Minh loáng qua một tia kinh dị, tường thành bằng vàng này quả nhiên không đơn giản ah.

Mặc Hi xác thực cũng chỉ là tùy ý một nói, lại không có nghĩ đến Hà Minh dễ dàng tức giận như vậy, câu nói không phải không có cố ý, nhưng nếu là người rộng lượng thì cũng không tức giận, mà Hà Minh biểu hiện tâm lý hẹp hòi khác với hình tượng bên ngoài của hắn.

“Ha ha, không tệ! Thuật luyện kim này xem như mức độ đại sư rồi, nhưng các người tưởng như vậy có thể kháng cự được chúng ta sao?” Hà Minh cười lạnh, ánh mắt giống như kiếm, quét qua mọi người trước mắt.

Một số người thực lực không tốt bị ánh mắt này quét qua đều bị khí huyết cuồn cuộn.