Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 194: Gặp lại




Nghệ Nhàn lạnh tâm không muốn phản ứng com bướm muốn tìm đường chết này, Bất Tử Điệp từng bước bên tai nàng đầu độc một hồi lâu, thấy không có hiểu quả, cũng không còn thú vị, dừng lại bên tai nàng thỉnh thoảng lại vỗ cánh.

Hi -- hi hi --

Ba người cẩn thận dán tai vào vách đất nghe động tĩnh, mơ hồ nghe thấy tiếng cười thanh thúy của Miên Hoa Đường, sau đó là một hồi cước bộ tán loạn....

"Tiểu thư, ta thấy một mình Tiểu Sơ chưa chắc thắng được tiểu quỷ kia."

"Tiểu quỷ này thật tà môn."

"Lão bá, đừng để Tiểu Sở đuổi theo nó, đừng quên còn có chuyện quan trong hơn ở đây chờ chúng ta."

Tiếng nói hơi dừng lại, Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng một chút, Lam Đồng lắc đầu, có thể thấy được Miên Hoa Đường đến quấy đã có người chạy theo, cũng mang Tiểu Sở lừa đi đâu không biết, 3 người ngồi nghe chờ mãi cũng không nghe thấy tiếng người thứ năm quay về.

Đoan Mộc Nhã, "bọn họ khẳng định bắt không được Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường hiện tại rất cơ trí, bỏ chạy rất nhanh, tựa như trận gió vậy."

Nghệ Nhàn, "ân."

Nàng lo lắng chính là Tiểu Lam, nếu như đến cả Miên Hoa Đường cũng không tìm được Tiểu Lam, thì không biết tiểu gia hỏa này chui vào cái hang chó nào rồi?

Lam Đồng gãi gãi tay nàng. "chờ bọn họ đi, chúng ta đi tìm."

Bất Tử Điệp ở bên tai cười đặc biệt gian manh, "muốn đi ra ngoài sao? bổn yêu có thể giúp các ngươi đi mà bọn họ không thể phát hiện ra được. phải cho bổn yêu 3 phần, không đúng, hút 5 phần, hút 5 phần thì đem các ngươi rời khỏi chỗ này, thế nào a?"

Đứng nói là 5 phần, 1 ngụm cũng không cho.

Nghệ Nhàn biết rõ thứ này không phải là của nàng, nếu là của nàng nếu Bất Tử Điệp muốn hút sạch cũng không sao. Nhưng hiện tại không thể dung túng cho nó, hôm nay muốn ăn 2 phần thịt phượng hoàng, ngày khác nếu nó muốn ăn thịt long... không lẽ nàng phải trói đại sư tỷ đem cho yêu điệp này ăn sao?"

Nghệ Nhàn, " nếu ngươi chịu dừng lại việc có ý xấu với Yến Sương và hộp gỗ kia, ta sẽ nguyện ý thay ngươi tìm chút thức ăn hữu iichs. Nếu ngươi còn cố tình gây sự. sau này ngươi muốn thứ gì, ta nhất định sẽ cân nhắc nhiều lần, lượng sức mà đi."

Không hài lòng với kết quả này, Bất Tử Điệp nổi giận rắc phấn đỏ lên mặt nàng, tức không chịu nổi nhảy vào đầu nàng phiên sơn đảo hải, hất tung hồ ly trắng nửa sống nửa chết, Quang Diễn cũng phải tránh nó một hai phần. Nếu đem ý thức hải chia ra làm ba, Bất Tử Điệp này nhất định là chiếm đất làm vua, xưng vương xưng bá.

Nghệ Nhàn đỡ trán, huyễn thú bản mạng này tựa như tiểu hài tử tùy hứng phản nghịch, khó thuần.

...

Một ngày sau.

"Tiểu thư, Tiểu Sơ vẫn không thấy về."

"Đúng thật là tà môn a."

"Khụ khụ, khụ khụ, chờ một chút."

Hai ngày sau.

"Tiểu Sở hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"

"Ha ha ha ha, đúng là chuyện cười lớn rồi, đến cả một tiểu quỷ cũng không bắt được, ta đi tìm hắn về."

"Tà ca."

"Chuyện gì?"

Nghệ Nhàn chỉ nghê bên trên âm thanh một hồi bịch bịch, sau đó cô nương kia lại từ từ lên tiếng, "cắm sào chờ nước cũng không được, không chờ nữa, phiền Tà ca đuổi theo tung tích Tiểu Sở, sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể."

Nghệ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, chờ hết năm sáu ngày, rốt cuộc đám ôn thần này cũng chịu đi.

Chờ bọn họ đi rồi, đám người Nghệ Nhàn lại phải kiên nhẫn kiểm tra hơn nửa ngày, tựa như so với người khác còn phải kiên trì hơn, xác định sẽ không đụng độ với ai nữa, mới để Lam Đồng dời khối đá che động kia.

Đoan Mộc Nhã vừa lên liền há miệng thở mấy hơi, "bọn họ mà không đi, ta sắp bị ngộp chết a."

Ba người chen vào một chỗ chật hẹp, không khí lại không dễ lưu thông, trong đất thỉnh thoảng lại có vài thứ chui qua, nếu không phải có Bất Tử Điệp ồn ào cãi nhau không ngừng, Nghệ Nhàn cũng khó mà kiên trì được.

"Lam Đồng."

"Chúng ta đến chỗ hôm đó, nơi cuối cùng Tiểu Lam biến mất."

Trong rừng rẽ trái rồi rẽ phải, thảm cỏ xanh đều đã bị dã thú đạp trụi nát. Dùng từ hỗn độn để miêu tả cánh rừng bị phá hủy cũng không đủ hình dung. Hôm đó mùi vị pha tạp, công thêm bầy thú chạy ngang qua, mùi của Tiểu Lam trong không khí rất nhạt, hầu như đã tiêu tán không còn. Cũng may mấy ngày qua không có mưa, nếu không Lam Đồng cũng không thể ngửi được chút khí tức nhỏ nào.

Nghệ Nhàn đứng dười tàng cây nhìn Lam Đồng leo lên leo xuống, càng thêm lo lắng, "Tiểu Lam nhất định là đã chạy xuống, sao ngươi còn leo lên cây làm gì?"

Lam Đồng sau nhiều lần xác nhận, "Tiểu Lam không có chạy xuống khí tức cuối cùng biến mất trên cành cây này, không lẽ bị huyễn thú biết bay bắt đi?"

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhìn nhau, nói thật thì tình huống hôm đó vô cùng nguy cấp, phân ra một chút để ý đến tiểu gia hỏa kia đã là tốt rồi. Dù vậy, Lam Đồng cũng chỉ biết sau khi Yến Sương rời đi thì mới phát hiện tiểu gia hỏa kia không thấy nữa.

Hai người đồng thanh, "Yến Sương!"

Đoan Mộc Nhã, "Tiểu phượng hoàng làm sao vậy?"

Nghệ Nhàn cố nhớ lại ngày hôm đó, thay đổi duy nhất chính là lúc phượng hoàng rời đi, hai cánh giang ra, vọt lên, có thể Tiểu Lam đã bị một cánh của Yến Sương đem đi...

Lam Đồng, "đừng có gấp, hiện tại chúng ta đã biết Tiểu Lam đi theo ai."

Nghệ Nhàn suýt chút đã chửi ầm lên, nàng thà để tiểu gia hỏa tự mình chạy về đồng ngô, cũng còn hơn đi cùng Yến Sương. Con chim đần kia chính là một cái bia sống di động, hiện tại ai mà không biết trên Thiên Lan Sơn này có một con phượng hoàng ngốc?"

Những kẻ đó muốn có thịt và máu của Yến Sương, chắc chắn sẽ tử thủ. Nếu Tiểu Lam bị phát hiện, hậu quả khó mà lường được.

Không lẽ, còn phải trông chờ con chim đần kia bản thân còn không lo được bảo vệ Tiểu Lam sao?"

Đoan Mộc Nhã thấy sắc mặt Nghệ Nhàn khó coi, cũng nhớ lại con chim xui xẻo Yến Sương, nửa ngày cũng không nói được lời nào an ủi người, chỉ có thể cầu trời cầu đất phù hộ con phượng hoàng ngốc kia đừng làm chuyện ngớ ngẩn.

...

"Hi hi, mau tới bắt ta a, mau tới bắt ta đi."

"Mau tới đây a!"

Tiểu Sơ đuổi theo 1 ngày 1 đêm, còn chưa kịp thở đã bị một quả dại bay trúng đầu, hắn cắn răng không nhìn. Sau đó thêm vài quả cùng đá đều ném về phía hắn, "tên tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi!"

Miên Hoa Đường nhéo nhéo khuôn mặt ú thịt của mình, nhìn hắn thè lưỡi, khi kiếm đối phương lao đến trước mặt liền xuay người bỏ chạy, "ngươi không có gì thú vị, lại không dễ ăn, không chơi với ngươi nữa!"

Kiếm tùy tâm ý, kết quả kiếm chạy đến như bay, đã nhìn thấy Miên Hoa Đường quẹo 10, vòng 8, nhoáng một cái đã không kịp đuổi theo...

Tiểu Sở chưa khi nào phải bất lực mà ấm ức như vậy, lại muốn bắt cho được tiểu quỷ này, cho nên lại đuổi theo, nào còn nhớ lời lão bá "không được đuổi theo" chờ đến khi đuổi được hai ngày, đừng nói là bắt được Miên Hoa Đường, cuối cùng Miên Hoa Đường đi đâu cũng không đuổi theo được.

Hắn tức giận dùng dùng chỉ kiếm (ngón tay bén như kiếm) chém hai quả dại, mới thở ra một hơi khó chịu, " tiểu quỷ này --"

"Hắc hắc, có thịt ăn."

"Thịt a, thịt a đừng chạy!"

Rầm --

Đằng trước có động tĩnh lớn, Tiểu Sở theo bản năng trốn vào gốc cây, đã nhìn thấy Miên Hoa Đường từ trên cây nhảy xuống cùng Ngọc Giác Xà đánh nhau, thỉnh thoảng còn thả một cái lôi linh, con rắn kia to gần bằng người, chỉ bị Miên Hoa Đường đánh vài cái liền nằm bẹp. Há miệng phun nọc độc, khi nọc độc hạ xuống cỏ liền khô héo, có thể thấy độc tính rất mạnh.

Miên Hoa Đường dường như không phát hiện, cưỡi lên đầu Ngọc Giác Xà đã, thì dùng hai tay béo ú nho nhỏ bóp miệng đối phương, tự nhiên mà đem răng nanh nhổ đi....

Tiểu Sơ nhân lúc Miên Hoa Đường đang đánh nhau với Ngọc Gi ác Xà, liền triệu hồi kiếm bản mạng của mình ra, nắm được cơ hội đâm tới, nào ngờ con rắn bị Miên Hoa Đường làm đau, liền phát điên vung người dậy, vừa rướn cổ lên, liền bị đâm.

Miên Hoa Đường tức giận nhìn hắn, "thịt của ta, không có phần cho ngươi."

Tiểu Sở, "..."

Ai thèm cướp còn rắn này!

Tiểu Sở thu lại iếm, Miên Hoa Đường nhìn mặt hắn thả một cái lôi, đạo lôi này rơi xuống, đánh trúng hắn, chờ hoắn thoát được khỏi lôi linh, thì đã không còn thấy bóng Miên Hoa Đường, Ngọc Giác Xà xui xẻo kia cũng không còn thấy bóng.

...

Khí tức Tiểu Lam đi theo phượng hoàng, Yến Sương cũng đã bay đi, khí tức bị gió thổi mất, cái gì cũng không còn. Nhất thời, muốn tìm được hai người bọn họ, vô tình lại thêm vào phần gian nan.

Ba người đi liên tục vài nơi đã từng đánh nhau, nhưng vẫn không tìm được khí tức gì, chỉ đại khái xác định được phương hướng khi đó Yến Sương rời đi, cứ vậy một đường vừa đi vừa đoán, cuối cùng dừng trước một cái hố.

Dưới hố, một màu đen, sâu không nhìn thấy đáy. Bên cạnh cũng gồ ghề tựa như bị gì đó đá ra, cái hố rất lớn, Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng đi quanh cái hố tựa như đang tìm khí tức lưu lại.

Đoan Mộc Nhã cũng dựa vào cạnh cái hố cẩn thận nhìn xuống, "oa, Thiên Lam Sơn cũng có một cái hố lớn như vậy sao? Nghệ Nhàn, chúng ta chút nữa xuống dưới xem sao đi?"

Nghệ Nhàn túm cổ Đoan Mộc Nhã kéo qua một bên, "đừng đến gần như vậy, lỡ như bên dưới có thứ gì vọt lên thì sao, phải bảo toàn tính mạng." nàng cũng men theo vách hố nhìn, phát hiện có nhiều vết chân không đồng đều, có chân người, cũng có dấu chân huyễn thú.

Đoan Mộc Nhã, "ta cảm giác tiểu phượng hoàng cùng Tiểu Lam nhất định là tìm chỗ trốn rồi, nếu không thì chúng ta đã sớm nghe thấy tiếng kêu của tiểu phượng hoàng rồi?"

Này coi như là lý do miễn cưỡng, thở dài một cái cũng khiến trong lòng Nghệ Nhàn thêm phiền.

Nghệ Nhàn, "cái này nhìn giống trảo của Tiểu Lam."

Đoan Mộc Nhã, "hắc?"

Dấu trảo của Tiểu Lam cũng dễ nhận ra, thứ nhất dấu trảo khá nhỏ, dấu vết nhận ra cũng khá nhiều. Thứ hai... Nghệ Nhàn cho Lam Đồng biến thú hình, giơ trảo nàng lên, so sánh một chút, "Tiểu Lam cùng Yến Sương đã đến chỗ này."

Lam Đồng, "ngươi và nàng ở trên chờ ta, ta xuống kiểm tra trước."

Nghệ Nhàn, "không được, để Tiểu Nhã ở trên coi chừng, ta cùng ngươi xuống, Tiểu Lam xa chúng ta lâu như vậy, nhất định là nhớ mẫu thân rồi." đây là lần đầu tiên Nghệ Nhàn nhớ tiểu gia hỏa kia đến như ậy, trước kia khi vào rèn luyện trong bí cảnh, đã cách xa tiểu gia hỏa thời gian dài rồi, nàng cũng chưa từng nhớ nhiều như vậy.

Đoan Mộc Nhã vừa nghe, "đừng, đừng a, các ngươi không thể để ta một mình ở chỗ này được, lỡ như, lỡ như --"

Nàng còn chưa nói xong, liền thấy lão bá dẫn đầu bốn người từ trong cánh rừng đi ra, mọi người vừa đến nhìn nhìn chằm chằm Nghệ Nhã, sau đó thì nhìn sang Đoan Mộc Nhã, "tiểu thư, dược đồng ở đằng kia."

Con ngươi hẹp dài của vị tiểu thư đảo qua phía Đoan Mộc Nhã, không biết là nhớ ra chuyện gì, liền thấp giọng ho han vài tiếng, liền ngẩng đầu nói. "lão bá, gϊếŧ nàng."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Miên Hoa Đường: dám dành thịt với ta, gϊếŧ chết ngươi!

Tiểu Sở: nổi điên.jpg cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~