Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 195: Nhổ lông




Nghệ Nhàn, "???"

Xem ra năng lực kéo thù oán của Đoan Mộc Nhã không thua gì Yến Sương.

Nghệ Nhàn nhanh chóng quyết định, ngưng tụ lôi tủy đánh xuống, một cột nước nhanh chóng đánh tới, ngân sắc du long lao đến, không chút âm thanh, cũng không thấy bọt nước văng ra. Chờ lão bã thu lại linh lực, thì đối diện đã trống trơn, nào còn có thân ảnh nhóm người Nghệ Nhàn.

Đam người, "..."

Bên dưới cái hố, bóng tối dời đi, một ngọn ánh sáng nhỏ yếu ớt chiếu sáng nơi các nàng đứng, "Tiểu Nhã, đừng hét nữa."

Đoan Mộc Nhã liền im lặng, hí một mắt nhìn, thấy trước mắt không phải quái vật ăn thịt người, mà là một đám cây khô, nhẹ nhàng chạm vào, thân cây tựa như đồ dễ vỡ, liền rơi xuống, "thì ra là cành cây, làm ta sợ muốn chết."

Ba người nói nhảy liền nhảy, không chút do dự. Nghệ Nhàn còn tưởng có thể mượn Lam Đồng để bay, cuối cùng rơi xuống không lâu liền bị kẹt trên cành cây.

Lam Đồng nhìn xung quanh một hồi, "chỉ có thể từng bước đi xuống, phải cẩn thận."

Nghệ Nhàn gật đầu, "Tiểu Nhã, ngươi có phải nắm được nhược điểm gì của cô nương kia không, nếu không.... người ta vừa mở miệng liền muốn gϊếŧ ngươi?"

Đoan Mộc Nhã vừa động một cái, nào ngờ tán cây dưới chân không biết do bị gió thổi bao lâu, liền kêu rắc một cái liền gãy, nàng bước hụt một chân, suýt thì ngã xuống, hai tay lúc này đang ôm lấy thân cây ở giữa lạnh run, không dám thở mạnh, "những dược đồng từng theo vị tiểu thư kia, đều bị nàng gϊếŧ."

Thay dược đồng như thay áo, vị tiểu thư kia làm chuyện này như việc bình thường.

Đoan Mộc Nhã vốn cũng rất sợ đám người kia, chỉ cần có thể ở cạnh Nghệ Nhàn, thì gan nàng so với trước cũng lớn hơn một chút. Nàng cố gắng suy nghĩ một chút, "nếu mà nói thật ra thì nàng ta cũng không muốn người xung quanh biết nàng đang uống thứ gì, mỗi ngày đều thay một phương thuốc khác nhau. Nhưng nàng lại coi thường ta, nàng luôn dùng mánh nhỏ lừa gạt những dược đồng bình thường"

Nghệ Nhàn, "nói như vậy, đại khái ngươi biết nàng uống thứ gì?"

Chân Đoan Mộc nhã run lên, không dám nhìn xuống, không thể làm gì khác là cố gắng dời đi lực chú ý của mình, "Nghệ Nhàn, ngươi còn nhớ tục cốt cao không a?!"

Nghệ Nhàn không biết vì sao Đoan Mộc Nhã lại nói sang chuyện khác, " không lẽ thứ nàng uống có liên quan đến tục cốt cao?"

Đoan Mộc Nhã, " thành phần thuốc cô nương này uống một phần là giáp, cốt dụng, nhưng loại thuốc này chỉ dùng để thoa ngoài da, uống thứ đó không khác gì chết, ta nghĩ trong cơ thể nàng dường như có thứ gì đó muốn thoát ra khỏi thân thể, mỗi ngày nàng uống thuốc là vì muốn khiến cho thứ đó yên ổn trở lại, nếu không linh lực sẽ tán loạn, ngươi nói có kỳ quái hay không?"

Nghệ Nhàn nghe xong cũng hiểu đại khái, "trong người có thứ gì muốn thoát ra? ngươi cảm thấy là cái gì?"

Đoan Mộc Nhã cũng thành thật, "không biết."

Tốc độ Lam Đồng xuống cây cũng rất nhanh, ánh sáng cũng không theo kịp nàng. Nhìn lại Đoan Mộc Nhã, tựa như cái kén đang nằm úp trên thân cây, mỗi cái đi xuống đều dùng tốc độ ốc sên từng chút cọ cọ bò xuống, với tốc độ này, sợ là leo đến sang năm cũng không xuống dưới được, "Lam Đồng, ngươi kéo nàng một tay."

Đoan Mộc Nhã còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nghệ Nhàn dùng sức cản lại, cảm giác bị kéo xuống đang tới, Đoan Mộc Nhã liểu mạng hét to, tiếng hét xông thẳng lên bầu trời.

Lam Đồng một tay nắm lấy nàng, nhưng không kéo nàng lên, để nàng đung đưa như quỷ treo cổ, Đoan Mộc Nhã sợ đến run rẩy không ngừng, "đừng ồn ào! nghe --"

Xoạt xoạt xoạt --

Roạt roạt roạt --

Nghệ Nhàn tìm được điểm đáp, bước xuống thì giật mình. Ngưng tụ quang linh hướng xuống dưới sâu tìm kiếm, không biết quang quấy rầy thứ gì, một màu đen nhánh khắp trời là một đám có cánh bay về phía các nàng, nàng liền ngưng tụ lôi linh, đem bụi cây không biết đã bao nhiêu năm nổ hơn phân nửa, khi ba người chạm đất, dưới tầm mắt các nàng xung quanh đều là một màu đen.

Cảm giác lạnh như băng thỉnh thoảng vây quanh nàng, Nghệ Nhàn thậm chí còn nghe thấy vô số âm thanh rì rầm bên tai, nơi có ánh sáng bao phủ, chợt có một con có cánh bay đến, hình dáng nó tựa dơi, nhưng móng vuốt và mỏ lại vô cùng bén nhọn, có màu tím sáng.

"Ai nha, có thứ gì cắn ta."

"Nghệ Nhàn a a --"

"Cái đám cấp thấp này, dám ở trước mặt bổn yêu múa rìu qua mắt thợ?!"

"..."

Bất Tử Điệp từ trong đầu Nghệ Nhàn bay ra, sau đó liền bay đi, trong tầm mắt màu đen liền bị màu đỏ thay thế, đen cùng đỏ quấn lấy nhau, vẻ đẹp quỷ dị, phá lệ hài hòa, tựa như hai bên đang hợp thành nhất thể.

Nghệ Nhàn nhìn thấy trên vách hố phản chiếu cái bóng hồ điệp đỏ vô cùng lớn, tựa như động bàn tơ của yêu nhện ngu ngốc chanh chừng cửa ra, đám dơi biến dị không ý thức cứ vậy lao đến, tựa như thiêu thân lao đầu vô lửa, toàn bộ nhào vào bụng Bất Tử Điệp, âm thanh rắc rắc nhai nuốt vẫn duy trì hồi lâu, người nghe lông tóc cũng dựng đứng, tại nơi hố trống to như vậy đúng là rất kinh người.

Đoan Mộc Nhã chỉ vào cái bóng khổng lồ của Bất Tử Điệp kinh ngạc, "oa --"

Nghệ Nhàn liền bịt nàng lại, "đừng ồn ào, chúng nó hẳn là nghe tiếng lao lên, ngươi không nên dẫn đám người người kia xuống đây chứ?"

Lam Đồng liếc nhìn Bất Tử Điệp cách đó không xa đang vui vẻ ăn cơm, "nó lại không kén ăn nửa rồi, thật khó a."

Miệng lưỡi Bất Tử Điệp xảo quyệt đã không còn gì là bí mật, cái miệng nó đối với thức ăn yêu cầu rất cao, huyễn thú bình thường cấp ba cấp bốn đối với nó chỉ là loài cấp thấp, nó thà đói bụng cũng không chịu hạ mình ăn một miếng, cho đến khi nó đói bụng mới bắt đầu tính kế Yến Sương....

Nghệ Nhàn suy nghĩ lại gật đầu, "bên dưới khẳng định rất nguy hiểm, Tiểu Nhã ngươi phải tự chiếu cố mình, nếu không ổn thỉ thả lửa, sinh vật ở dưới lòng đất lâu năm chắc chắn sẽ sợ lửa."

Còn sợ ánh sáng.

Bất Tử Điệp ăn no được một nửa, hứng thú ngẩng cao không ít, tâm tình hảo liền chia sẻ kết luận bữa ăn của nó cho Nghệ Nhàn, "mùi vị không tệ, nhưng so với máu phượng hoàng, kém rất nhiều, thật đáng tiếc."

Nghệ Nhàn nghe không hiểu ý nghĩa kia của nó, cho đến khi nó không còn tâm gian dối, bất kỳ lúc nào cũng nhắc đến máu thịt của Yến Sương, "nếu ngươi có thể tìm được Yến Sương, nói không chừng Yến Sương có thể xem xét công lao của ngươi, nguyện ý cho ngươi hút một chút máu."

Chim ngốc Yến Sương, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, sao lại có thể chạy đến chỗ quỷ quái này?

Bất Tử Điệp vẫn nghiêm túc suy nghĩ điều kiện khả thi này, một hồi sau mới lầm bầm nói, "nếu bổn yêu tìm được tiểu phương hoàng kia, ngươi có nói nó cho bổn yêu gặm hai cái không?"

Ra giá vô độ, vô liêm sỉ.

Nghệ Nhàn, "..."

Yến Sương chắc là nguyện ý, dù sao chim ngốc thì vẫn là chim ngốc, không biết bảo vệ mình thì thôi mà còn không biết tình hình hiện tại. Nếu đem Bất Tử Điệp cùng ngốc phượng hoàng chung một chỗ, Nghệ Nhàn dám cam đoan, Yến Sương khẳng định bị con ma cà rồng Bất Tử Điệp này gặm sạch sẽ, vì sao chết cũng không biết.

Nghệ Nhàn chậm rãi khuyên bảo nó, "đừng suy nghĩ lung tung, tiểu phượng hoàng sẽ không ở chỗ này được."

Bất Tử Điệp, "nói bậy, ở chỗ này!"

Nghệ Nhàn chợt cười híp mắt nói tạ ơn, "cảm tạ."

Bất Tử Điệp, "..."

...

Bị Nghệ Nhàn lừa, Bất Tử Điệp ở bên tai Nghệ Nhàn giận dỗi, thỉnh thoảng nó lại dùng trảo đạp đạp khiến tai Nghệ Nhàn ngứa ngứa, có vài lần nó muốn ra ngoài. Bất quá có Bất Tử Điệp tọa trấn, đám dơi biến dị cũng không còn xuất hiện nữa, ba người ước chừng leo xuống 20 đến 30 mét rồi mới thả lỏng rơi xuống.

Sau khi Đoan Mộc Nhã hạ xuống, phát hiện xung quanh đều thông suốt, ngoại trừ một cái cây héo khô ra, không còn thứ gì khác, "chỗ này rất rộng, Nghệ Nhàn chúng ta đi đâu tìm Tiểu Lam cùng tiểu phượng hoàng đây?"

Nghệ Nhàn vừa xuống liền quan sát cây đại thụ năm người ôm không hết, thậm chí còn lùi ra ba đến năm bước để nhìn, "các ngươi không thấy nó có hình dáng giống cây ngô sao?"

Đoan Mộc Nhã, "cây ngô cao như vậy? lớn như vậy sao?"

Lam Đồng,"có thể là nguyên nhân Yến Sương mang theo Tiểu Lam đến đây."

Đi quanh một vòng, lúc này Lam Đồng biến thú hình ngửi mùi còn sót lại trên đất, trong không khí ngoại trừ ẩm ướt, tanh hôi còn có mùi máu nhàn nhạt đã lâu tán ram, "Yến Sương bị thương."

Mùi máu phượng hoàng, Lam Đồng may mắn ngửi qua hai lần, rất dễ nhận ra.

Nghệ Nhàn còn nhặt được trên đất một cái lông phượng hoàng rụng, rất bẩn còn sắp bị bùn che mất, "đại khái là ngã từ trên kia xuống, có ngửi được mùi Tiểu Lam không?"

Không biết có phải do bị khí tức phượng hoàng che đi không, Lam Đồng chỉ ngửi thấy được mùi của Yến Sương ở bãi đất trống này cùng những mùi vị khác, hơn nữa đã qua năm sáu ngày, khí tức cũng không còn nhiều, "nơi này hẳn có cửa ra, đi đường này, có thể nhanh chóng tìm được các nàng."

Bất Tử Điệp đi phía trước dẫn đường, phạch phạch, để lại một mảng phấn đỏ lớn, tựa như đánh dấu địa bàn. Nghệ Nhàn trong lòng chỉ lo tìm được Yến Sương cùng Tiểu Lam, lười cùng nó cãi nhau.

Grừ --

Từ xa tiếng rống giận dữ vang đến gần, mang theo sự giận dữ trùng kích, khiến ba người Nghệ Nhàn không nghe được.

Đoan Mộc Nhã, "tai ta muốn điếc rồi a."

Lam Đồng lắc đầu, "ta vừa nghe tiếng phượng kêu."

Âm thanh nhỏ, tựa như là cố ý áp chế.

Nghệ Nhàn bị điếc gần một giây, cẩn thận nghe lại, đừng nói là tiếng gầm giận dữ, cái gì cũng không có, cả thế giới dường chỉ còn 3 người các nàng, "Yến Sương hẳn là gặp phải phiền phức, mau đi tìm các nàng."

Yến Sương đúng là gặp phiền toái lớn, đối diện nàng có một con giáo bối hổ uy phong, đang nhìn chằm chằm nàng cùng một khối lông đang trốn dưới bụng nàng, ngăn cách giữa đôi bên chính là lửa phượng hoàng đang cháy lớn, hỏa quang lan rộng, giáp bối hổ có mưu tâm khác nhìn có vẻ hung tàn hơn.

Yến Sương nỗ lực đem Tiểu Lam giấu dưới phần bụng mềm mại nhất, từ lúc bỏ chạy đến nay, nàng liền trở thành gà mẹ, tựa như mẹ già lo lắng, hoảng hốt mưu cầu đường sống cho gà con. Tiểu Lam cũng rất ngoan ngoãn, đoạn đường này ngoại trừ thích nhổ lông ra, thì không có gây sự ồn ào, cũng khiến Yến Sương đỡ lo xa.

Lửa phượng hoàng cháy lớn, giáp bối hổ không dám đến gần, nhưng lại muốn thử nhảy qua nhảy lại nhiều lần.

Yến Sương ngốc một hồi thì thấy tiểu gia hảo ở dưới lộn xộn, nàng hơi nhích thân lên, dưới bụng lại có thêm một cái hố, hố không nông, bên cạnh còn một đống đất dính đầy thân nàng.

Yến Sương, "Pi pi?"

Mao nhung tiểu sư thú vừa xuất hiện, bối giáp hổ càng thêm phiền, bốn trảo trên đất cào điên cuồng, tựa như đang so ai đào hố to hơn.

Tiểu Lam noi theo thỏ khôn phải có ba hang, ở bên cạnh Yến Sương liên tiếp đào thật nhiều hố, đào cho đến mệt. Cũng nhìn thấy con giáp bối hổ kia đã không chịu được, nhảy lên vọt về phía các nàng.

Tiểu Lam phì phò, biến thành tiểu oa nhi, ngước đầu nhìn con hổ bay vòng trên không, oa oa hô to, "nương, nương a, mau cứu mạng, mau cứu mạng a --"

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Yến Sương: sau lưng trụi một mảng, sinh vô khả luyến.jpg

Tiểu Lam: A a, lông lông rất đẹp. Cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~