Ngược Về Thời Minh

Chương 256-2: Nguy cấp (p2)




Dương Lăng ngẩn ra, chần chừ nói: - Gặp chiến loạn, nạn trộm cướp. Quan viên địa phương có quyền xem xét thời thế, điều hành hết thảy nhân lực, vật tư, cũng lấy danh nghĩa chiến tranh khẩn cấp thu thuế, sau chỉ cần báo lại, ta hiện giờ là Tổng đốc lục tỉnh, có thể tự quyết định, chỉ có điều... Giang Nam đã bị nạn trộm cướp làm cho lầm than, thêm việc thu thuế phú thì dân chúng có thể gánh vác sao? Nếu thu tỉnh khác thì thế nào?

Thành Khởi Vận cười khổ nói: - Đại nhân nghĩ quan phủ cách nơi có thể làm 'Thiên hạ công đức' sao? Sự tình không liên quan, dân chúng tỉnh khác sẽ không đồng ý. Ngay cả quan địa phương phủ cũng sẽ không làm, muốn thu thuế chỉ có thu ở khu có chiến sự, chuyện này lúc trước cũng từng có tiền lệ rồi.

Tuy nhiên trước kia thông lệ là ấn theo thuế vốn có để thu thêm, ty chức nghĩ đến lệ này không thể thực hiện, ty chức muốn đầu tiên do quan phủ đem phân chia dân chúng theo mười mức giàu nghèo, trước sẽ thu của người giàu nhất đẳng, nếu thu đủ thuế phú cho quân đội sử dụng sẽ đình chỉ, nếu không đủ thu tiếp bậc thứ hai, thứ ba, tính ra, chỉ cần lần đầu tiên, một tỉnh có thể thu năm trăm ngàn ngân lượng, cũng đủ quân phí.

Như vậy có thể giảm bớt tổn thất cho dân nghèo, phú hộ vì chiến tranh mà tổn thất nhiều, trưng thu thuế phú, cũng coi như trông mong chiến sự bình ổn. Cho nên phần đông cũng vui vẻ đón nhận. Ngoài ra triều đình nên bỏ lệnh cấm xa mã hành, trà lâu, quán đánh bạc, kỹ viện, hiệu ăn. Làm như vậy mới tăng cường sự ủng hộ của dân chúng.

Thứ hai do Cốc công công hợp thời đi hải thị nha môn đặc biệt ban bố việc chủ động quyên góp ngân lượng 'Chống đỡ Oa nhạc'. Ủng hộ chống đỡ giặc Oa, sau khi bỏ lệnh cấm khai biển, trên biển bán dạo, thu thuế và các phương diện đều có thể đạt được được ưu đãi. Tin tưởng có thể hấp dẫn khá nhiều thân sĩ quyền quý quyên góp, cứ như vậy dư thừa ngân lượng có thể dùng tiếp tục đầu tư xưởng đóng tàu và thành lập tổ chức Thủy sư, cùng với các loại hình ngành hàng hải đã bị chiến tranh ảnh hưởng, làm trễ tiến độ. Ty chức thử thăm dò thái độ của quan địa phương và gia tộc quyền thế, họ tán thành những hành động này, dù có bộ phận dân chúng sinh lòng oán hận, nhưng sự việc cấp bách, cũng phải bất chấp.

Dương Lăng nhớ tới Lý Tự Thành tiến Bắc Kinh, tầm nhìn hạn hẹp, sống chết không chịu xuất ra bạc làm quân phí, ngồi xem thành bị phá còn mình thì biến thành thần giữ của không xu dính túi, hành động này tất nhiên sẽ khiến một ít phú thân phản đối, Thành Khởi Vận chỉ là sợ mình lo lắng, cho nên cố ý che lấp thôi.

Nhưng vậy thì sao? Mặc dù chỉ là thuế phú bình thường cũng có những người giàu vô lương nghĩ cách kéo thuế, giấu thuế? Cho dù tới đưa bạc cho bọn họ cũng chỉ sợ họ chê không đủ, mấy chuyện oán giận chửi bới đành phải vậy thôi.

Dương Lăng suy nghĩ một phen, quả quyết nói: - Được, cứ làm như thế, ngươi xuất ra kế hoạch chi tiết, ta lập tức ban bố lục tỉnh, cũng đăng báo nội các. Việc này ta an tâm, ta về tiền sảnh trước.

Nhìn hồ sơ như núi trên bàn, hắn hơi nhíu mi, khẽ thở dài: - Khởi Vận, nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi, ngươi thân thể yếu đuối, chớ để mệt chết.

- Vâng, đại nhân, đại nhân....

Dương Lăng xoay người lại, nghi vấn nói: - Còn có việc gì?

Thành Khởi Vận kề sát lại, sâu kín nói: - Nam tử hai mươi tám tuổi mới để râu, đại nhân vừa mới nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), xưa nay rất coi trọng dáng vẻ, râu ria đều cào sạch sẽ. Nhưng giờ hỗn loạn, râu cằm xanh mượt, hai má cũng gầy đi, còn mới động một chút đã tức giận.

Ty chức nếu có bệnh, có đại nhân quan tâm, đại nhân nếu bị bệnh, lại không biết có bao nhiêu kẻ khốn khiếp âm thầm vui mừng, chỉ huy lục tỉnh. Phí công quan tâm, chiến sự một ngày có thể xong, ngài.... Ngài phải tự chiếu cố mình mới được.

Nàng nói xong, tay nhẹ nhàng xoa cằm Dương Lăng, bàn tay mềm mại mơn trớn râu của hắn. Dương Lăng bị nghe giọng nói thâm tình và hành động của nàng nhưng vẫn tùy ý để nàng thân thiết mơn trớn quai hàm, hai má...

Mắt nhìn Thành Khởi Vận sắp thả người vào trong lòng, Dương Lăng mới tỉnh hồn lại. Hắn có chút lúng túng ho một tiếng, nói: - Ừ, Thành đại nhân địa chỉ bảo, bản quan nhớ kỹ, bản quan quyết không khiến những người khác vui mừng, ha ha, đại sự được giải quyết, bản quan mất đi một cái tâm bệnh. Đêm nay ta và ngươi dùng bữa tối thế nào? Bản quan đã nhiều ngày không uống rượu, đêm nay cùng ngươi uống mấy chén.

Dương Lăng nói xong, vội vàng xoay người chuồn mất. Thành Khởi Vận tay nâng trên không trung, nhìn hắn chật vật chạy ra, khiến chim bồ câu trắng cả kinh bay đầy trời. Đột nhiên phì cười, sau đó oán hận xiết chặt nắm tay: - Sợ ta tức giận nên phải mời ta uống rượu? Ai mà thèm uống rượu của ngươi! Muốn ăn... Thì ăn người ngươi!

Nàng nhảy mũi, đắc ý cười trộm: - Nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là mềm lòng, bản cô nương biết rồi.... Dương Lăng nha Dương Lăng, ngươi đã hết thuốc chữa!

Ngô Giang Thành, bởi vì ngay gần Tô Châu, mà Tô Châu là chỗ hành dinh của Tổng đốc lục tỉnh Dương Lăng, đồng thời là nơi Giang Nam Chỉ huy sứ Bạch Trọng Tán đóng quân, có đại quân hộ vệ, cho nên Ngô Giang Thành gần đó vẫn chưa bị giặc Oa xâm nhập, quân coi giữ cũng dần dần sơ suất.

Ngày hôm đó rạng sáng nhiều sương mù, ánh mặt trời vừa mới xuyên qua chiếu vào Ngô giang, dưới thành mơ hồ có đại đội nhân mã xuất hiện, lúc này sương mù tràn ngập, tầm mắt không xa đủ trăm thước, quân coi giữ vội vàng hô ứng xung quanh, cho người điều tra tình hình.

Một tiểu giáo bám ở đầu thành. Thấy không rõ thân phận người tới liền cao giọng quát hỏi: - Dưới thành là ai? Mau mau báo rõ thân phận. Nếu không chúng ta sẽ bắn tên.

Trả lời hắn là một chuỗi tiếng kêu kì quái, lập tức vài mũi tên bắn lên trên, tiểu giáo hoảng hốt, vội vàng thối lui vài bước, cao giọng quát to: - Các huynh đệ cẩn thận, giặc Oa tới rồi! Mau mau thông tri thủ bị đại nhân!

Tiếng trống trận, tiếng mõ hòa trộn lẫn nhau, cả tòa thành trì xôn xao hẳn lên, trong thành thủ bị Lương Hưng Hóa biết cách đó không xa là Gia Hưng, Dư Hàng, Thượng Hải, Gia Định, nhà kho lớn đều có giặc Oa thường lui tới, nhưng không ngờ chúng dám xâm nhập tới Ngô Giang Thành.

Lương Hưng Hóa vội vàng lệnh Tổng Lưu Thiêm dẫn theo tám người mở đường phía tây thành chạy tới Tô Châu báo tin, còn mình lập tức lên đầu thành tra xem tình hình, vừa thấy Lương Hưng Hóa không khỏi chấn động, lúc này ánh mặt trời dần dần mãnh liệt, sương mù dày đặc tiêu tan, dưới thành giặc Oa vô cùng thanh tha, rất xa chỉ thấy đầu người chuyển động, nhìn qua cũng phải sáu bảy ngàn người, điều này sao có thể? Sao có nhiều giặc Oa tới thế?

Lương Hưng Hóa luống cuống, vội vàng mệnh lệnh toàn quân thủ thành, đồng thời điều dân cường tráng và cung binh phụ trận.

Hắn âm thầm tính toán, Ngô Giang Thành tường cao gạch dày, giặc Oa dù có lấy một chống trăm, kiên trì giữ thành một ngày hẳn là không có vấn đề, đến lúc đó đại quân Tô Châu cũng tới nơi, hơn nữa với đặc điểm gặp mạnh thì tránh của giặc Oa, nói không chừng công thành bị ngăn trở sẽ lập tức di chuyển quân đội.

Nghĩ đến đây, Lương Hưng Hóa mới ổn định tâm thần, chỉ huy sĩ tốt đưa pháo nhắm ngay hướng giặc Oa, đợi giặc Oa công kích vòng thứ nhất. Giặc Oa dần dần tới gần, kế tiếp họ vung quạt lên, kêu mấy tiếng kỳ quái, một trận mưa tên bắt tới đầu thành, lập tức đại đội nhân mã xung phong liều chết lại chỗ.

Nhìn tên kia đúng là do đại bộ phận quan binh Đại Minh sử dụng, nghĩ đến giặc Oa nơi nơi tập kích cướp bóc, giết chết quan binh mà thu được. Quan binh đầu thành lập tức bắn tên đánh trả, dưới thành không ngừng có người lảo đảo, "Oanh" một tiếng pháo vang lên, mười mấy tên giặc Oa đứng mũi chịu sào, ngã trong vũng máu.