Ngược Về Thời Minh

Chương 256-3: Nguy cấp (p3)




Lần này giặc Oa từ Đông Doanh và những nơi khác bị bắt trốn hướng duyên hải Đại Minh, người Oa chân chính ước chừng hai vạn, bởi vì lần này là lão gia bị trừ tận gốc, nên gia quyến già trẻ cũng bị mang ra ngoài, an trí ở hải đảo bí ẩn, đến lúc này người Oa tổng số đạt đến hơn ba vạn người.

Hơn ba vạn người muốn ăn muốn mặc, tất cả vật tư phải tới Đại Minh cướp bóc, cho nên lần này giặc Oa quyết đánh đến cùng, tiến công tập kích vượt xa trước đây. Thực Oa tuy chưa đến hai vạn, nhưng quy thuận người Oa còn nhiều hơn mấy lần, cho nên tổng binh lực giặc Oa đạt tới hơn sáu vạn người, may mắn là giặc Oa tuy dũng mãnh, nhưng không có thủ lĩnh chỉ huy thống nhất.

Chi giặc Oa này khá mạnh, thủ lĩnh là hậu duệ hải tặc Nãi Mỹ gia tộc, thủ lĩnh Nãi Mỹ Chính Trí, hắn giảo hoạt, thừa dịp các chi giặc Oa khác tác loạn khắp nơi, hấp dẫn quân Minh mới lặng lẽ lên bờ, lao thẳng tới gần Đại Thành.

Hắn thông qua mật thám mà biết Tô Châu có chỉ huy lục tỉnh và Giang nam Chỉ huy sứ do Đại Minh phái tới, thành Tô Châu cũng có ba vạn quan binh hộ tống, nhưng theo kinh nghiệm hắn biết chi quân Minh này không có gì đáng sợ, lấy kinh nghiệm của hắn, đối phó với Giang Nam vệ sở quan quân, một ngàn nhân mã đủ đối phó mười ngàn quan binh.

Nãi Mỹ Chính Trí nghĩ về lâu về dài, Đông Doanh Quốc tạm thời không về được, lên bờ cướp bóc đồng cũng không phải kế lâu dài, Tô Châu nhiều thế hệ phú hộ, mỗi người giàu ngang một nước, nếu mạo hiểm một lần, công phá thành Tô Châu, như vậy của cải đạt được sẽ mua được vô số chiến hạm, làm bá vương của cả giặc Oa và hải tặc, từ nay về sau tung hoành trên biển.

Thế nên Nãi Mỹ Chính Trí mới quyết định dẫn đại quân tới huyện nhỏ, một đường đi nhanh đến Ngô Giang Thành, coi đây là cứ điểm hấp dẫn quân Minh đến giúp, trước tiêu diệt viện quân, sau lấy Tô Châu.

Tiếng trống ù ù, người Oa lại reo hò xông lên. Người Oa tôn trọng quyền uy, Thống soái ra lệnh, đánh hay lui tuyệt không suy xét nhiều, mà ngoài giặc Oa cũng là đám hải tặc hiếu sát, hung hãn không sợ chết, bọn họ giơ lá chắn, ván bàn, ván giường, hộ vệ một đội khiêng trụ tấn công cửa thành.

Vài người đội sừng trâu mũ sắt, quỷ quái nhảy lên nhảy xuống, chỉ huy giặc Oa địa tiến công, đầu thành cung tiễn thủ, hỏa súng thay nhau bắn, lăn lôi thạch cũng giữ lực mà chờ.

Lúc này, phía tây thành một dặm, ngựa chiến và người bị dây thừng treo trên cao, một tên giặc Oa rút kiếm kiếm, cười cười quái dị.

Mấy tên giặc Oa khác cởi xuống y phục của quan binh đã chết, mặc vào liền diễu võ dương oai đi tới dùng giọng bản địa Ngô giang cười nói: - Hóa ra là bá tổng, xin hỏi cao tính đại danh?

Phía nam tường thành khá thấp, nhưng giặc Oa vượt biển mà đến, không có nhiều khí giới công thành, vòng thứ nhất công kích của quân Minh mãnh liệt, khiến quân Oa chết la liệt phải chùn bước.

Lương Hưng Hóa bỏ cả cơm, vội vàng tuần tra bốn phía thành, gặp giặc Oa tập trung ở Đông Thành, liền điều chủ lực đến Đông Thành phòng thủ, còn ba hướng tăng thêm đề phòng, có biến lập tức lấy chuông mõ đưa tin, rồi sẽ vận binh qua.

Sắc trời Đại Minh, Lương Hưng Hóa phát hiện giặc Oa nhảy lên lẻn vào vào khu nhà gần tường thành tàn khốc giết hại dân chúng, hắn ở trên thành ngoại trừ chỉ huy sĩ tốt bắn tên, tận lực sát thương, trở ngại giặc Oa, nhưng giặc Oa thế cường, không thể ra khỏi thành cứu viện, Lương Hưng Hóa cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn dân chúng chịu tàn sát, lăng nhục. Lập tức hắn phát hiện giặc Oa có ý đồ làm thang cuốn lên, lập tức gọi quan binh phóng hỏa tiễn, chủ động đốt cháy khu dân cư, nhất thời lửa cháy ngút trời.

Người Oa luôn tập kích bất ngờ, rất ít khi chủ động công kích đại ải Đại Thành, nhưng chi quân Oa này thấy việc công thành bị áp chế mà vẫn thủy chung không chịu lui bước. Tới giờ ngọ, người Oa dùng phá vật liệu gỗ phá hủy từ nhà dân làm ra rất nhiều thang công thành, còn có mấy chiếc xe công, tiếp tục phát động công kích.

Lương Hưng Hóa đang ở đầu thành chỉ huy phản kích, chợt nghe phía nam thành truyền đến báo động, Lương Hưng Hóa vội vàng đem Đông Thành giao cho phó tướng Hạ Văn, tự mình nhận năm trăm quân binh vội vàng chạy tới nam thành, đi lên tường thành nam thành, chỉ thấy sông đào bảo vệ thành có năm sáu trăm giặc Oa kêu gào, trong rừng lờ mờ giống như có vô số phục binh.

Thủ thành Mao Văn Tuấn khẩn trương nói: - Thủ bị đại nhân, người Oa như ở trong rừng đồn củi, xem nhân số không dưới hai ngàn, sợ quan binh thủ thành không đủ nên vội vàng báo cho đại nhân biết.

Lương Hưng Hóa cẩn thận quan sát, cười lạnh nói: - Đây hẳn là kế nghi binh của người Oa, phô trương thanh thế khiến ta chia quân, giảm phòng ngự phía đông. Ngươi không nên kinh hoảng, cứ việc an tâm thủ thành, không có quân địch công thành, không cần cảnh báo, Đông Thành chiến sự nguy cấp, bản quan không yên lòng, phải lập tức quay trở về.

Mao Văn Tuấn khiếp đảm, chần chờ nói: - Binh pháp như mây, hư hư thực thực, người Oa hết sức giảo hoạt, chậm chạp không công, nếu là cố ý khiến quân ta phân tâm thì biết làm sao?

Mao Văn Tuấn nói vậy thì Lương Hưng Hóa cũng chần chờ, hắn khẽ cắn môi, hận nói: - Kiên trì, đợi viện quân Tô Châu tới, ta để ba trăm người cho ngươi. Nhớ phải cẩn thận.

Lương Hưng Hóa để lại nam thành ba trăm quan binh, khi chạy về Đông Thành thì giặc Oa mới kết thúc một vòng công kích, dưới tường thành lưu lại một đống tử thi, cửa thành bị giặc Oa liều chết va chạm đã nứt ra khe hở, lắc lư muốn ngã. Tướng lĩnh thủ thành và dân chúng toàn bộ huy động tới cửa thành đắp thêm bùn đất, lấy đá xanh gia cố.

Lương Hưng Hoa lên tường thành nhìn quanh, vừa thấy không khỏi kêu khổ. Ngoài thành giặc Oa tạm thời lui bước, nhưng hậu đội giặc Oa đã biến mất, chẳng biết đi đâu. Giặc Oa giảm binh, phía ngoài Đông thành không còn tới hai ngàn, chủ lực dời tới phương nào thực khó đoán trước, lúc này bắc thành lại truyền tới báo động, Lương Hưng Hóa không dám khinh thường, lập tức suất quân gấp rút tiếp viện.

Kể từ đó, bốn phía luôn có báo động, quân trong thành coi giữ đã mệt mỏi. Tới lúc hoàng hôn, người kiệt sức, ngựa hết hơi, cứ như vậy chỉ sợ không thể chống đỡ đến hừng đông, trong thành dân chúng đều lo lắng đề phòng, nghển cổ hy vọng viện quân Tô Châu, tâm tình càng lúc càng lo lắng.

Ánh trăng dần dần dâng lên, trăng Giang Nam cũng như nữ tử dịu dàng quyến rũ. Ánh trăng như nước, chiếu sáng cả vùng đất. Dưới tường thành, trong bụi cỏ, mương máng không có tiếng ếch hay côn trùng, hoàn toàn yên tĩnh. Không như Bắc thành, Đông thành đuốc sáng như ban ngày, tiếng hô giết như rung trời rung đất.

Lúc này, người Oa tập trung binh lực tấn công Đông Thành, thấy nghi binh tây thành bỏ chạy, dưới ánh trăng vài bóng người lặng yên lẽ tới dưới thành, trong thành quân coi giữ không dám khinh thường, lập tức nhặt cung tiễn lên, cao giọng quát: - Đứng lại! Người tới xưng tên báo họ!

Một giọng nói run rẩy hô: - Con... Con mẹ nó, ngươi hô cái gì, cẩn thận đem Oa quỷ tới.

Tướng thủ thành nghe vậy vội vàng chạy lên tường thành hỏi:

- Dưới thành là ai?

Một giọng địa phương Ngô giang hô: - Đại nhân, chúng ta đã đưa quân tình tới Tô Châu, Tổng đốc đại nhân đã phái đại quân đến giúp rồi.

Một người khác mắng: - Câm miệng, để Lưu quản lý nói với Lý đại nhân.

Tướng thủ thành là Lý Bân, vừa nghe dưới thành gọi đúng họ mình, lại đề cập tới Lưu quản lý nên không khỏi vui vẻ nói: - Lưu Thiêm? Ngươi tới truyền tin?

Dưới thành có người đáp:

- Đung vây a Lý đại nhân, mau mau mở cửa thành, ta có mật hàm của Tổng đốc đại nhân muốn gửi cho Thủ bị đại nhân.