Ngược Về Thời Minh

Chương 316-5: Lo liệu tang sự (5)




Các đại thần cuối cùng cũng thỏa hiệp. Dùng hai chữ không tính là quá cao cũng không quá thấp, chữ thụy mà khắp nơi đều có thể đồng ý, định tên thụy cho vị Uy quốc công vừa mới ra lò này. Lập tức Chưởng viện viện sĩ Hàn lâm viện Lư Cẩn đổ mồ hôi đầy đầu quỳ trên đất thưa:

- Khải tấu Hoàng thượng, chúng thần đã định được tên thụy cho Uy quốc công rồi ạ.

- Ờ?

Chính Đức Hoàng đế tâm lực tiều tụy, lại bị bọn họ làm phiền tới buồn ngủ bỗng rùng mình, lập tức ngồi thẳng người.

- Mau nói.

- Chúng thần, Tam công, Lục bộ, Cửu khanh cùng chư vị Hàn lâm học sĩ sáng suốt uyên bác, qua thảo luận cẩn thận, căn cứ vào công lớn cả cuộc đời của Uy quốc công cũng như phẩm tính đức hạnh của hắn, trong Chính Trung Cung Thành, Trung Dũng Mục Cương Đức đã lấy Cát tự thích hợp làm văn thụy võ thụy, lựa chọn sử dụng các chữ Cát thụy, cuối cùng nhất trí quyết định: Uy quốc công Dương Lăng tên thụy là… Văn thành Võ đức!

- Văn thành Võ đức?... Chính xác!

Dương gia đại viện ở Kinh sư tây hiệu to lớn đồ sộ dị thường: Một bức tường trắng cao hơn dày hơn hai người cộng lại, bao quanh phòng trong phủ rất chặt chẽ, trên cửa chính treo tấm biển thiếp vàng rất lớn đã đổi thành “Uy quốc công phủ”.

Hai con sư tử bên cạnh đá cao lớn uy vũ, cũng biểu hiện rõ địa vị đặc thù của chủ nhân. Ngày thường, người ra ra vào vào luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, bên trong bức tưởng trắng như một thế giới vui vẻ, dường như toàn bộ hạnh phúc và vận may của Cao lão trang đều tập trung ở nơi này. Bây giờ, nó lại bị một không khí bi ai dày đặc bao phủ, khắp nơi là một màu trắng xóa, dường như một trận tuyết lớn che trời phủ đất đã giáng xuống sớm hơn.

Cửa lớn dùng một cành hoa trắng ghim lên cổng chào, đèn lồng màu đỏ viết bốn chữ lớn “Dương phủ” ngày xưa, đã đổi thành tố đăng làm từ lụa trắng, ngay cả hai con sư tử đá kia cũng thắt trên cổ dải lụa trắng. Trên cột cờ trước cửa, treo một cờ chiêu hồn thật dài, bị gió thổi, có lúc chậm rãi bay lên, có lúc lại nhẹ nhàng hạ xuống.

Khoảng đất trống trước cửa, một tòa bi đình cao lớn được dựng lên, trong bi đình thờ một tấm bảng sơn son thiếp vàng, trên đề “Hoằng Trị Tiến sĩ mười tám tuổi Uy quốc công Dương”. Bốn phía bi đình, mọc lên bốn tòa núi vàng bạc, từng làn khói đặc theo ánh lửa, thổi tro tàn của giấy vàng giấy bạc ra không trung, sau đó lại bay xuống xung quanh.

Tam xưởng bí mật dò xét chẳng khác nào du hồn, đảo quanh bốn phía Dương phủ, Cẩm Y thị vệ đứng trước cửa ngẩng đầu ưỡn ngực, bên hông mỗi người buộc một dải lụa trắng. Cẩm Y Bách hộ Đào Ngũ cầm đao đứng trước cửa, thò đầu vào trong nhìn, nước miếng ào ào chảy ra.

Thường có câu “Nữ yếu tiếu, nhất thân hiếu”. Một người đã xinh đẹp đến thế, bốn cô nương… mỗi người một thân đồ trắng, người nào cũng đẹp, non nớt như hoa lê gặp cơn mưa, liếc mắt một cái, thật sự là càng hoa mắt thêm một phần.

“Ôi! Đáng tiếc! Nghiệp chướng mà, trẻ tuổi nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa Ngọc Đường Xuân kia, vừa đi về phía linh đường này, quả thực giống như một vầng trăng sáng, đi tới đâu là tỏa sáng rực rỡ tới đó, cảm giác ấy… cảm giác ấy… khiến cho ta, có chết ngay tức khắc cũng cam lòng. Đáng tiếc thay, ngoại trừ một người là nữ nhân của hoàng thượng, ba người kia đều là thê thiếp của Quốc công gia, đều trở thành tiểu quả phụ cả, đến một cọng tóc ta cũng không thể đụng vào.”

Đào Ngũ nghĩ đến đây, thở dài đau xót, người không biết còn tưởng gã tiếc hận thương tâm cho Uy quốc công Dương Lăng ấy chứ.

Tiêu Phương kính hiến câu đối phúng điếu, sắc mặt âm trầm ra khỏi Dương phủ, đứng ở cửa ngửa mặt nhìn trời, thở dài thườn thượt. Lại qua ba ngày rồi, vẫn không có tin tức gì. Thật ra, cũng không thể có tin tức gì nữa rồi. Đến ngày thứ tư. Uy quốc công sẽ được đưa tang long trọng, cây đại thụ vừa mới lớn lên khỏe mạnh che trời, cứ như vậy mà đổ xuống.

“Cục diện chính trị về sau, sẽ như thế nào đây?” Lão khe khẽ thở dài, đi xuống cầu thang, đang chuẩn bị bước về phía cỗ kiệu của mình, bỗng nhiên hai người trái phải, ngăn cản lão, Tiêu Phương ngẩng đầu nhìn lên. Là Đới Nghĩa và Miêu Quỳ.

Hai lão ca vẻ mặt đầy hoảng sợ, kéo tay áo lão nói:

- Các lão, nào nào, vừa đi vừa nói chuyện.

Hai người kéo lão đến nơi vắng vẻ, chỉ thấy Mâu Bân và Ngô Kiệt cũng đứng sừng sững đằng kia, xung quanh mấy Phiên tử và Cẩm Y vệ đang nấn ná quan sát động tĩnh bốn phía. Tiêu Phương tuổi gần tám mươi, bất kể là tâm tri hay kinh nghiệm chính trị, đã vượt xa những “người trẻ tuổi” này rồi. Tuy nói đầy một bụng tâm sự, nhưng vẫn bình tĩnh hơn bọn họ.

Lão cười khổ một tiếng, vái chào những người xung quanh, thản nhiên nói:

- Nhân lực khó có thể xoay trời chuyển đất, Dương đại nhân đi rồi, đại cục vừa xem đã hiểu, lão phu rồi cũng sẽ già đi, còn là người một lòng theo Dương đại nhân. Lưu Cẩn không tha cho ta, sau khi linh cữu của Dương đại nhân hạ huyệt, lão phu sẽ từ quan, cáo lão về quê. Các vị… tự cầu phúc đi.

Ánh mắt Ngô Kiệt lộ ra vẻ vui mừng, đột nhiên y kéo Tiêu Phương lại, rỉ tai nói nhỏ vài câu, hai mắt Tiêu Phương trừng lớn, tròng mắt như sắp rớt xuống luôn vậy, da mặt giật giật, hai tay nắm chặt ống tay áo Ngô Kiệt nói:

- Ngươi… ngươi… ngươi nói thật chứ?

Ngô Kiệt gật gật đầu, nói:

- Cực kỳ chính xác, tin này là do một Đương đầu của Nội xưởng tên Hà Tư Cải phái người chạy nhanh về báo, hắn phụng lệnh Nhị đương đầu âm thầm bảo vệ Dương đại nhân, chỉ có điều Dương đại nhân đề phòng nghiêm mật, hắn vẫn chưa có cách nào tới gần, nhưng vẫn dừng ở xa xa, trước sau không để mất tin tức của đại nhân, tin này… Vấn đề là chỉ có chút manh mối này, hắn đang dẫn người tiếp tục điều tra.

- Nhưng có một tia hy vọng là tốt rồi, có hi vọng là có thể, chúng ta có cơ hội!

Hai mắt Tiêu Phương lão tỏa sáng, không khí trầm lặng kia lập tức biến mất.

Đới Nghĩa nói:

- Nhưng Lưu Cẩn cũng sẽ không chờ đâu. Hôm nay lão tìm ta, ăn nói quái gở, muốn trở thành chủ tử của ta. Chúng ta cứ cứng rắn chống đỡ cũng không phải là cách. Nếu lão ta xin Hoàng thượng hạ chỉ, trước chiếm quyền này, rồi sắp xếp người của lão, vậy…

Ánh mắt Tiêu Phương chợt lóe, chầm chậm nói:

- Như vậy… phải cho lão chút chuyện để làm, để lão không bận tâm tới chúng ta. Nếu lời Ngô đại nhân là thật, đợi tin chính xác cũng chỉ là chuyện trong hai ba ngày thôi, nghĩ cách để Lưu công công bận rộn không được sao?

Miêu Quỳ tức giận xắn tay áo la lên:

- Làm thế nào? Tiêu các lão cứ việc nói, chúng ta làm ngay lập tức!

Y và Lưu Cẩn luôn luôn bất hòa, từ khi theo Dương Lăng, y và Lưu Cẩn trên đường thấy nhau cũng không lên tiếng chào hỏi. Lưu Cẩn nắm hết quyền hành, lại không e dè gì, Miêu Quỳ y khẳng định bị tống vào lãnh cung quét lá rụng rửa bồn cầu mất, sao không vội cho được.

Ánh mắt Tiêu Phương chớp động nói:

- Chuyện này… chân tướng không rõ, sao có thể cãi nhau trở mặt với Lưu Cẩn được? Tất cả trở về hết, cũng đừng làm gì không nên làm, đừng nói gì không nên nói. Trước khi có tin tức chuẩn xác, các ngươi cứ như một tảng đá, không nói không động không nghe không thấy, về phần Lưu Cẩn…

Lão vuốt vuốt chòm râu, một bộ dáng già đời giảo hoạt:

- Lưu công công đó sao, các ngươi đừng có quan tâm. Lưu công công trăm công nghìn việc, rất bận rộn, rất bận rộn…

Mâu Bân không chịu nổi lão đục nước béo cò như vậy, vừa định truy hỏi thêm, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt quái dị nhìn ra đằng sau Tiêu Phương. Tiêu Phương và hai người còn lại đều chú ý đến vẻ mặt hắn, vội vàng xoay người ra sau nhìn lại, vừa thấy, mấy người đều ngơ ngẩn cả ra.

Màu đỏ, màu đỏ như lửa, một đám mây ửng đỏ từ từ tiến lại.

Hồng thường hà bí bộ diêu quan, điền anh luy luy bội san san.*

*Trích trong “Nghê Thường vũ y ca hòa vi chi” của Bạch Cư Dị đời Đường, miêu tả vẻ đẹp của tân nương tử với váy hồng rực rỡ, mỗi bước đi làm rung rinh mũ ngọc, trâm cài đầu bằng đá quý, ngọc bội va vào nhau leng keng.

Chùm tua buông xuống, hài thêu đỏ thẫm. Phong quan hà bí vốn là lễ phục của hậu phi, ngày thành thân đó là một ngày cao quý như Đế phi trong cuộc đời nữ tử. Ngày đó, một nữ tử bình thường cũng có thể mặc phượng quan hà bí, vinh hạnh vô cùng. Nàng phải trịnh trọng giao bái với phu quân của nàng, ông trời của nàng.

Đang khoan thai bước qua cửa chính Dương phủ, chính là một thiếu nữ cao gầy vận mũ phượng khăn choàng, hỉ bào đỏ thẫm, eo thon nhỏ nhắn, tro tàn vàng mã giống như hoa hồ điệp đã tàn, nhảy múa xung quanh nàng.

Từ mũ phượng buông xuống một rèm che tinh mĩ, che đi dung nhan của nàng, nhưng da trắng như tuyết, lại càng lộ ra nét kiều mỹ yếu mềm trau chuốt. Nhưng, mặc trang phục của tân nương, trong tay lại cầm một linh bài nho nhỏ, trận gió thổi qua, thổi bay một góc phượng bào của nàng, dưới lớp vải hồng lộ ra đồ tang bằng vải bố trắng phau…

Ngô Kiệt thất thanh kêu lên:

- Cao cô nương…

Thân người thiếu nữ đội mũ phượng khăn choàng bỗng ngừng lại, khẽ quay nhìn về phía này, lại một trận gió nữa, làm lật bức rèm che của nàng, dưới lớp vài đại hồng hỉ bào là một dung nhan thiếu nữ kiều diễm vô ngần, quả nhiên là nàng… Cao Văn Tâm.

Mấy người không khỏi nín thở, bọn họ đều đã gặp Cao Văn Tâm, nhưng lại chưa bao giờ thấy nàng chú tâm ăn vận và trang điểm thế này, cho nên bất ngờ thấy, ngũ quan đó khuôn mặt đó dù vẫn là nàng, nhưng lại kinh diễm khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Gió cuốn làm bức rèm che chập chờn hạ xuống, vẻ đẹp không gì sánh được, trong lúc đôi mắt mọi người như lóe lên ánh hồng, cách bức rèm che đong đưa, còn có thể nhìn thấy trong veo, là đôi mắt của Cao Văn Tâm, trong con ngươi, chôn hai đôi tuyết thật sâu…