Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 66: Lại hiểu lầm – 1




Thế nhưng nàng lại thuần khiết thiện lương, đơn thuần đáng yêu, ngay cả yêu đương cũng chưa từng là đệ tử, cư nhiên hắn lại nghĩ cách đánh phủ đầu nàng? Ý đồ đầu độc mầm non của tổ quốc?

“Nghị. . . Thúc thúc.” Lâm Duyệt há miệng thở dốc, lắp bắp hô lên ba chữ này, còn cố ý đem hai chữ ‘Thúc thúc’ kéo thật dài. Cười hắc hắc nói: “Tôi vừa mới. . . mới tỉnh giấc, không ngủ được, chú cũng đừng chờ tôi. . . .”

Mạc Lặc Nghị Phàm cười nhẹ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Để một mình em ở nơi này, anh không ngủ được.”

“Không có việc gì, anh không cần lo lắng việc tôi sẽ chạy trốn, tôi biết bản thân là trốn không thoát được. Ân. . . Như vậy đi, anh đưa tôi bộ máy tính, tôi tự mình lên mạng là được rồi.” Lâm Duyệt khẽ đảo đồng tử mắt, tự cho rằng đó không có nghĩa là sai khiến.

Mạc Lặc Nghị Phàm không có đáp lại lời của nàng, từ ghế ăn đứng lên, sau đó cúi người, đem nàng đang ngồi trên ghế ôm lấy, bước nhanh chạy lên lầu.

Lâm Duyệt cả kinh, theo bản năng bắt đầu giãy dụa, vội vàng kêu lên: “Anh muốn làm cái gì? Mạc Lặc Nghị Phàm! Anh cầm thú! Anh muốn làm gì? A ——! Buông!”

Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu, không vui trừng mắt nhìn liếc một cái nàng đang gào khóc thảm thiết, thấp giọng mệnh lệnh nói: “Không cho phép ầm ĩ.” Hơn nửa đêm tại trong căn phòng lớn này tru lên, thực có chút dọa người nha.

Lâm Duyệt ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại, không đến hai giây, lại lần nữa mở miệng nói: “Nhưng là anh muốn cường – bạo tôi, chẳng lẽ tôi kêu một chút cũng không đúng sao?” Thanh âm không lớn giống như lúc nãy, có nồng đậm lửa giận cùng ủy khuất, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt trên đỉnh đầu , khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Mạc Lặc Nghị Phàm.

Mạc Lặc Nghị Phàm không để ý đến lời nói hưu nói vượn của nàng, bước chân vẫn như cũ hướng phía trước đi tới. Không cam lòng chịu bị phớt lờ Lâm Duyệt tiếp tục mở miệng nói: “Nghị thúc thúc, anh sẽ không mất nhân tính như vậy chứ, nghĩ muốn làm ra việc cầm thú đối với một cô gái vừa trưởng thành đi?”

Thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng đã biến thành cúi đầu cầu xin, tựa như Mạc Lặc Nghị Phàm thật sự là đối nàng làm cái chuyện tình vô nhân đạo gì đó.

Rốt cục đến cửa một gian phòng ngủ, Mạc Lặc Nghị Phàm giơ một bàn tay, xoay chốt đem cửa đẩy ra sau rồi đi vào. Trực tiếp hướng giường lớn đi vào, dĩ nhiên sau cúi người đem Lâm Duyệt đặt ở giữa trên giường lớn.

Lâm Duyệt khẩn trương hề hề nhìn hắn, theo bản năng níu chặt quần áo hướng bên kia giường lớn lăn qua, tim bắt đầu nhảy loạn lên, nhanh đến mức nàng không thể hô hấp.

Nàng nghĩ, nếu Mạc Lặc Nghị Phàm thật sự làm cái gì với nàng nàng nên làm cái gì bây giờ? Đánh hắn sao? Khẳng định đánh không lại, mắng hắn? Không có ý nghĩa thực tế gì! A ——, thật phiền a!

“Cho dù vừa mới ngủ dậy, bây giờ cũng nên ngủ rồi.” Thanh âm của Mạc Lặc Nghị Phàm ở trên đỉnh đầu nàng vang lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thiên biến vạn hóa của nàng, cảm thấy thực buồn cười.

Nhịn ý cười đứng dậy nói: ” Trong phòng ngủ cái gì cũng có, đều là của em, chính em muốn dùng như thế nào thì dùng thế ấy, nhớ kỹ, đi ngủ sớm một chút.”

Mạc Lặc Nghị Phàm nói xong, cúi người xuống ở trên thái dương người đang ngây ngốc Lâm Duyệt hạ xuống một nụ hôn, cười tà mị nói nhỏ: “Bảo bối, ngủ ngon.” Nói xong duỗi thẳng lưng, từng bước lui về phía sau xoay người rồi đi ra ngoài.