Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 67: Lại hiểu lầm-2




Lâm Duyệt ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn biến mất sau cửa, ngây ngốc nhìn cánh của phòng từ từ bọ đóng lại, thật lâu sau mới đột nhiên phản ứng lại. Bỗng nhảy dựng trên gường, thét chói tai: “Đáng chết vạn đao a. Không có việc gì lấy đùa giỡn tiểu cô nương làm niềm vui a.”

Hại nàng khẩn trương đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, hại nàng xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ ửng so với phát sốt còn nóng hơn! Tên xú nam nhân kia nhất định ở trong lòng đang chê cười nàng, nhất định đang nhảy múa đi!

A a ——, thực dọa người a! Mạc Lặc Nghị Phàm! tên vương bát đản này! Lâm Duyệt phát điên vò đầu bứt tóc, ở trong lòng điên cuồng trách móc!

Không buồn ngủ Lâm Duyệt một mình ở trong căn phòng siêu lớn ép buộc đủ thứ, mới thả người ngã vào trên giường chuẩn bị ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau liền tỉnh lại, rửa mặt xong sau mới phát hiện quần áo mặc trên người mình không biết đã chạy đâu mất.

Không có biện pháp, không thể mặc áo ngủ chạy đi nơi nơi, nàng đi đến cạnh cửa, đem cửa phòng ngủ kéo ra một chút ——.

“Thiếu phu nhân, cô tỉnh?” đột nhiên vang lên thanh âm của nữ giúp việc, Lâm Duyệt hoảng sợ, nhìn nữ giúp việc đang đứng ở cạnh cửa. Trời ạ? Không phải là chị ấy đứng cả đêm ở đây chứ? Vậy toàn bộ cười nói la hét hôm qua của nàng ở trong phòng đều bị chị ta nghe thấy hết rồi sao?

Lâm Duyệt quan sát khuôn mặt một mực nghêm túc của chị ta, há miệng thở dốc kinh ngạc nói: “Chị đứng ở chỗ này làm gì?” Không phải là Mạc Lặc Nghị Phàm pháichị ta đến giám thị nàng, sợ nàng chạy trốn chứ?

“Thiếu phu nhân, tôi đang chờ cô rời giường, chờ côi sai bảo.” Tiểu nữ giúp việc cung kính mở miệng nói.

Liền đơn giản như vậy? Lâm Duyệt hồ nghi quan sát chị ta, ngẫm lại cũng đúng, loại địa phương quỷ quái này, có cánh dài cũng không thể bay ra ngoài, Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không cần phải phái người này đến coi nàng.

“Tôi không có gì muốn sai bảo cả, chị có thể đi chơi.” Lâm Duyệt hướng nàng khoát tay nói

“Dạ vâng, thiếu phu nhân.” Tiểu nữ giúp việc ngoan ngoãn xoay người hướng dưới lầu lui xuống , mới đi được vài bước, Lâm Duyệt đột nhiên gọi lại nàng, hỏi: “Quần áo của tôi đâu? Đi đâu vậy?”

“Thiếu phu nhân, quần áo của cô vừa mới đem đi giặt sạch.”

“Nga.” Lâm Duyệt thì thào ‘Nga’ một tiếng, nhìn bóng dáng nữ giúp việc biến mất đi rồi, mới lùi về sau, đem của phòng ngủ đóng lại. Nhìn quét qua một vòng đại phòng ngủ.

Tối hôm qua nàng đem tất cả các món đồ trong phòng ngủ mở ra, đồ trang điểm, nước hoa linh tinh gì đó toàn bộ thử chơi một lần, nhưng hình như không có thấy quần áo nha?

Cất bước hướng tủ quần áo lớn đi đến, ‘Cạch cạch’ một tiếng đem cánh cửa tủ quần áo đẩy sang một bên, xuất hiện rõ ràng tại ngay trước mắt nàng là đủ loại kiểu dáng, đủ màu đủ dạng quần áo hàng hiệu.

Lâm Duyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, trừng mắt ngắm nhìn những bộ quần áo được bày biện như cửa hàng bán trang phục , nhiều như vậy. . . ! Tất cả đều là chuẩn bị cho nàng sao?

Bản tính ham thích thử quần áo của nữ nhân lập tức bộc lộ ra , Lâm Duyệt không có nghĩ nhiều, thoải mái đem quần áo mới ôm đầy vào lòng ném ở trên giường, bắt đầu trang điểm thử mặc vào người.