Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 59: Đứa trẻ không ngoan




Tim để Damon ở nhà một mình để tỉnh táo lại, sau vài ngày rốt cuộc cũng không ra mặt. Nhưng là không đợi Damon suy nghĩ rõ ràng, đã có điện thoại gọi tới từ Anh triệu tập hắn và Tim cùng nhau lập tức trở về.

Nguyên lai bà nội của Damon và Tim trước đây là tiểu thư nhà quân phiệt, sau lại nội loạn, cả nhà di dân sang Anh định cư, nhưng đã nhiều năm trôi qua lão thái thái vẫn luôn duy trì truyền thống của Trung Quốc, khi đến tết âm lịch cả nhà nhất định phải đoàn tụ. Con bà nó hưởng ứng lời kêu gọi của ông bà nội cao tuổi (nguyên văn có từ “con bà nó” đấy ạ), ra lệnh cưỡng chế hai người buông tất cả mọi việc, về nhà! Mừng năm mới!

Nhận được điện thoại ngày hôm sau, hai tôn tử ngoan liền thu thập hành lý thật tốt vượt qua nửa vòng trái đất trở về nước Anh.

Năm nay tuyết tựa hồ phá lệ nhiều hơn mọi năm, ngoài cửa sổ bông tuyến giống như lông ngỗng vẫn không ngừng rơi, bay lả tả khắp trời, trên mặt đất nguyên bản còn chưa được dọn sạch lại bị phủ lên thêm một tầng tuyết trắng.

Lộ Diêu nằm trên chiếc ghế dài ở nhà ngẩn người nhìn ra một mảnh trắng xóa bên ngoài, trong lòng giờ phút này giống như thời tiết kia bị một tầng áp suất thấp bao phủ.

Thời điểm trời giá rét đông lạnh cũng không giống như mùa hè có thể du ngoạn nơi nơi, những ngày nghỉ dài đằng đẵng trở nên nhàm chán lại buồn tẻ; một thời gian dài không thấy bóng dáng Damon, thật vất vả mới thông điện thoại, người thế nhưng đã trở về Anh! Bạn bè thân thiết đều về nhà đón năm mới, cũng không có người cùng chêm chọc, cười, trêu đùa hay náo loạn; mỗi ngày chỉ còn lại một mình ngồi ở nhà đến ngẩn người, sau đó đến buổi tối lại đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ với anh trai…

Tinh tế nhớ đến, giống như một nhân vật quan trọng đang lạnh nhạt?

Nhưng nếu như là người nào đó cố ý xem nhẹ…

“Why you have to go and make things so complicated I see the way you’re acting. Like you’re somebody else gets me frustrated …” Thanh âm của ca sĩ Ngải Vi vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, đó là nhạc chuông di động của Lộ Diêu.

Miễn cưỡng cầm lấy điện thoại tùy ý liếc mắt một cái, thấy trên màn hình hiển thị là tên cùng khuôn mặt than đáng đánh đòn, Lộ Diêu cảm thấy đầu càng choáng váng, ngực càng buồn, áp suất trong không khí càng thêm thấp! Quyết đoán ấn tắt âm thanh (chuyển thành chế độ im lặng), mặc kệ anh, tôi không tiếp cũng không ngắt, làm bộ không có người ở đây là được.

Đồ lưu manh, đại hỗn đản, đại sắc lang, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, anh cho anh là diễn viên chuyên biến sắc mặt a? Anh nghĩ rằng mặt anh chính là dự báo thời tiết a? Trong chốc lát làm ông già thích ăn dấm chua, mặt đen giống như than; trong chốc lát lại sáng ngời, đường làm quan rộng mở đầy mặt lại rộng lượng kỳ cục; mấy ngày nay đột nhiên mai danh ẩn tích, quỷ dị ngay cả bóng dáng cũng không gặp một lần! Anh cho anh là ai? Hoàng Thượng sao? Anh đem chính mình làm Hoàng Thượng, tôi lại không đem chính mình làm phi tần đâu!

Lộ Diêu trong khoảng thời gian này liên tục lên án với Cố Dịch Huân, nếu như lời oán hận được chế bản in ra giấy, phỏng chừng độ dày có thể đè người chết; nếu như tính toán lượng nước miếng sử dụng, cũng có thể so sánh tương đương như nước sông chảy về cội!

Hai người sau khi chơi hơn mười lần trò chơi ngây thơ “Anh đánh, tôi cản”, Lộ Diêu rốt cục hết kiên nhẫn, tiếp điện thoại.

“Uy!” Trong giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng, vô cùng không tốt, “Có việc thì mau nói, không có việc gì cúp máy!”

Tại một chỗ khác khoảnh khắc người đàn ông chờ điện thoại, khóe miệng gợi lên một độ cong tà mị nho nhỏ, mà khi nghe được thanh âm nổi trận lôi đình của cô gái nhỏ lại không kiềm chế được mà mở rộng bạc môi. Trong vấn đề đối đãi với Lộ Diêu, anh luôn vô cùng kiên nhẫn, đùa rồi dỗ rồi sủng, làm không biết mệt.

“Ân, có việc.”

“Nói!” Lộ Diêu hướng vào hư không bắn ra cái nhìn xem thường.

“Đang làm gì vậy?” Tiếng nói trầm thấp ôn nhu lộ ra sủng nịnh nói không nên lời, trong thời tiết rét lạnh này, thản nhiên giống như một ly sữa tản ra hượng vị ngọt ngào ấm áp, làm cho người ta không tự giác sa vào trong đó.

“Liên quan gì đến anh? Chào!”

“Tút tút tút…” Một trận âm thanh máy bận truyền đến, Cố Dịch Huân nhìn nhìn điện thoại bị ngắt, bất đắc dĩ cười khẽ, cũng chỉ có cô gái này mới có can đảm lớn như vậy, dám tự ý ngắt điện thoại của anh.

“Cạch!”

“…”

“Tút tút tút…”

“Diêu Diêu, không cần náo loạn.”

“…”

Trong thanh âm bá đạo của Cố Dịch Huân ẩn ẩn lộ ra một tia cảnh cáo, Lộ Diêu đương nhiên hiểu được có chừng có mực chuyển biến tốt thì phải thu lại, náo loạn lâu như vậy, điểm hờn dỗi trong lòng cũng phát tiết được không sai biệt lắm.

“Tìm em làm gì?” Âm điệu cúi đầu nói thật nhẹ thật mềm, thanh âm rầu rĩ, rõ ràng là cảm xúc không tốt lắm.

“Muốn biết cô vợ trẻ con nhiều ngày ở nhà như vậy đã làm gì.”

“Hừ!” Lộ Diêu hừ lạnh một tiếng, bất quá đôi môi đỏ mọng nâng lên đã tiết lộ cảm xúc chân thật, “Em quan sát thiên tượng!” (thiên tượng: hiện tượng thiên văn)

“A! Lợi hại a. Bất quá… Loại việc này không phải làm vào buổi tối sao?”

“Em làm ban ngày, như thế nào?” Lộ Diêu thề, nếu như người đàn ông đầu bên kia điện thoại dám nói một câu cô không thích nghe, cô liền… Cô liền… Ách… Giống như cũng không thể làm gì.

A, tiểu hỗn đản này không phân rõ phải trái! Cố Dịch Huân âm thầm tốn hơi thừa lời, cần có thời gian dài để hảo hảo thu thập cô gái nhỏ này, mà phải nhanh. Trong lòng Cố Dịch Huân càng không ngừng cân nhắc lần này nên thu thập Lộ Diêu như thế nào, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, “Kia em nói cho anh biết đã quan sát được những gì?”

Lộ Diêu đột nhiên rùng mình một cái, phủ phủ lên cánh tay đang nổi da gà, kéo sát thảm đắp trên người.

“Em nghĩ tính không được đúng.”

“Không sao cả, nói đi.”

“Thì nói ‘Nếu như anh mạnh khỏe, đó là trời nắng’ …”

“Ân, sau đó?”

“Sau mấy ngày nay em cẩn thận quan sát, lại thấy gió lớn và tuyết rơi hơn nữa cũng không thấy bóng dáng anh đâu, cho nên em nghĩ đến anh… Nhưng! Hiện tại anh rất tốt, lại còn gọi điện thoại cho em, có thể thấy được em tính thực sự không đúng!” Lộ Diêu sau khi nói xong liền thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, đầu không hôn mê ngực không buồn và có thể một hơi chạy lên tận lầu 5 cũng không vấn đề!

“…”

“Uy? Uy uy uy?”

Trừ bỏ tiếng hít thở trở nên ồ ồ, đầu bên kia điện thoại là một mảnh yên tĩnh, Lộ Diêu sau khi nói xong mới phản ứng nhớ đến chính mình rốt cuộc phạm phải cái gì! Lúc này tâm hốt hoảng tay đổ mồ hôi, phải làm sao làm đây? Quả nhiên xúc động là ma quỷ là ma quỷ a, nhiệt huyết vừa dâng lên liền quên mất người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại là ai, này, này này này… Xong rồi! Trong đầu Lộ Diêu chỉ còn lại hai chữ vừa đỏ tươi vừa to mà lại không ngừng lóng lánh này.

“Dịch Huân ca ca… Cái kia… Là anh bảo em nói nga!” Trước làm nũng, sau trốn tránh trách nhiệm, tranh thủ đem tội nghiệt giảm đến mức nhỏ nhất.

“…”

“Dịch Huân ca ca?” Lộ Diêu thật cẩn thận gọi một tiếng.

Cô gái nhỏ thật sự là kẻ tàn nhẫn không có lương tâm! Cố Dịch Huân hiển nhiên bị tức giận cũng không nhẹ, hít vào một hơi thật sâu mới mở miệng, “Anh như thế nào lại nỡ lòng để em tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết, Diêu Diêu.” Ngữ khí vân đạm phong khinh.

“…”

Ngữ khí hòa bình không khác khi ôn nhu sủng nịch lại làm cho lưng Lộ Diêu từng trận phát lạnh, mồ hôi lạnh ứa ra. Kiểu này so với anh phát hỏa mắng chính mình hoặc là đánh vào mông chính mình còn kinh khủng hơn!

Nói lột da hổ đại khái chính là tình trạng hiện tại của cô, chẳng lẽ thật sự là ngực lớn thì sẽ ngốc nghếch? Lộ Diêu rối ruột rối gan, ngón tay trắng noãn tinh tế chỉ vào cái miệng nhỏ nhắn của chính mình trong lòng lại không ngừng lẩm bẩm, nói ngươi lanh mồm lanh miệng nói ngươi lanh mồm lanh miệng! Đánh ngươi!

Cố Dịch Huân cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, đứng dậy rời đi. Vốn đang nghĩ đi gặp tiểu nha đầu làm mình tức giận như thế nào, cái này vừa vặn đến, chuyện nên làm liền có thể làm, thuận tiện mở đại giới trừng phạt đứa trẻ không ngoan này một chút!

Nghĩ đến Nhã Di năm đó bị xử theo gia pháp thành bộ dạng huyết nhục (máu thịt) mơ hồ không ngừng chảy ra, Lộ Diêu căn bản là ngồi không yên, ở nhà gấp đến độ xoay quanh. Mặc dù đối chính mình không đến mức bạo lực như vậy, nhưng là ngược tâm cũng không như ngược thân, nói ra ít nhất phải muốn sống muốn chết mà không biết thống khoái là gì, không phải chỉ cần chuẩn bị tâm lý.

Cố Dịch Huân tuy là đại sói xám âm hiểm giả dối luôn khoác da dê, nhưng xét đến cùng anh vẫn là lang sói chuyên ăn tươi nuốt sống! Bị bề ngoài giả nhân giả nghĩa của anh lừa lâu lắm rồi, Lộ Diêu rõ ràng khinh địch, lúc này đành phải vội vàng điện thoại cho Lộ Viễn thân là anh trai để cầu cứu.

Lộ Viễn hàm hồ vài câu, nói muốn đi công tác vài ngày. Tiếp theo nói vài tiếng uy, lấy cớ tín hiệu không tốt vội vàng cúp điện thoại, sau đó gọi lại thì chính là tắt máy!

Cố tình a!! Lộ Diêu vừa nghe mấy câu lộ ra ý định trốn tránh liền nổi giận! Còn có thể tin được ai a?! Buổi sáng còn nói buổi tối sẽ về sớm một chút, buổi chiều gọi điện thoại anh lại nói phải đi công tác? Hơn nữa, phải qua năm mới mới về, anh lấy lí do đi công tác đúng là quá kém a? Ai đang nhàn lại động kinh làm ra vẻ chuẩn bị đón năm mới tốt lành bất quá là ép buộc với anh!

Cấu kết với nhau làm việc xấu! Đây là từ chuẩn nhất mà Lộ Diêu có thể nghĩ đến để hình dung mối quan hệ thật sự của hai người này! Dựa vào trời dựa vào đất dựa vào cha mẹ không bằng dựa vào chính mình, nhanh chóng đóng gói chạy trốn vẫn hơn!

“Leng keng ~ “

Nghe được tiếng chuông cửa, Lộ Diêu giống như bị điện giật hành lý đang cầm trên tay liền bị hất lên, bá một chút rớt ra ngoài đồng thời hướng người hầu ở phía cửa quát, “Không được mở cửa!”

“Leng keng ~ leng keng ~” tiếng chuông cửa liên tục vang lên không ngừng, còn ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng nói trầm thấp của đàn ông.

Lộ Diêu giống như con mèo lên cơn, ở trong phòng của mình đi tới đi lui, tốc độ cũng biến thái giống như con người của anh, anh dùng nháy mắt dời từ đó đến đây được sao? Còn chưa kịp trốn đã bị kẻ địch tìm đến tận cửa nhà, cái này nên làm sao? Đôi mi thanh tú của Lộ Diêu nhíu chặt lại, đau khổ tự hỏi tuyến đường chạy trốn.

“Thu thập hành lý là chuẩn bị đi đâu?”

“A…”

Phía sau truyền đến thanh âm mang hàn ý nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, Lộ Diêu lại sợ tới mức hồn phi phách tán, kêu lên sợ hãi quay đầu lại, quả nhiên Cố Dịch Huân hai tay ôm ngực đứng dựa ở cửa, nhìn đống hỗn độn như bị cuồng phong thổi qua đã biết rõ còn cố hỏi.

“Ai mở cửa? Hết thảy các người không biết nghĩ sao?!”

Tiếng rống giận dữ của Lộ Diêu làm đám người hầu dưới lầu sợ tới mức run lên tận da đầu.

“Tiểu… Tiểu thư, là Cố tiên sinh có chìa khóa” Lý tẩu nuốt nuốt nước miếng, một bộ anh dũng hy sinh nói thật nhanh sau đó bay nhanh tránh đi.

Lộ Diêu một hơi đông cứng, mắt hạnh sáng ngời nhìn bức ảnh chụp chung cùng Lộ Viễn trên bàn phấn, hận không thể đem tươi cười trên mặt người đàn ông đó đánh một trận, Lộ Viễn… Tôi thật muốn cáo trạng với ba mẹ!

“Biết sai lầm rồi, sợ hãi?” Cố Dịch Huân không biết khi nào đã đi tới phía sau Lộ Diêu, gắt gao dán vào Lộ Diêu mà đứng, cúi người bám vào bên tai tinh xảo như ngọc ái muội nói nhỏ.

Hô hấp ấm áp cùng với cánh môi mấp máy khi nói chuyện lướt qua bên tai, Lộ Diêu thực không có tiền đồ cả người run rẩy tứ chi cứng ngắc, muốn nghiêng người tránh đi, lại bị Cố Dịch Huân chế trụ eo nhỏ khóa tại trước ngực.

“Ha ha… Ha ha…” Lộ Diêu chuyển thân ôm cổ Cố Dịch Huân, nếu trốn không thoát, vậy tranh thủ giảm hình phạt đi, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh là được. “Sao anh lại tới đây nha? Không bận sao?”

Tiểu hỗn đản, giả trang còn rất giống, Cố Dịch Huân xấu xa nhìn bộ dáng xem như chưa có chuyện gì cùng đôi mắt to nhanh như chớp không ngừng chuyển động, trong lòng ngứa, tay cũng ngứa, còn có một chỗ đồng dạng ngứa…

“Không phải nói tính không được đúng sao, anh đến để làm em hiểu thêm một chút, như vậy liền chuẩn!”

“Ha ha… Không… Không cần.”

“Không sao cả, đến đây đi.”

“A…”

Đứa trẻ không ngoan liền bị ôm lấy ở chỗ ngồi cuối rồi ném lên trên giường…