Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 60




Cố Dịch Huân thuần thục gỡ bỏ mọi trói buộc trên người Lộ Diêu và chính mình sau đó đem Lộ Diêu đặt ở dưới thân tinh tế trêu đùa…

Hàm trụ cánh môi ngọt ngào như hoa vừa mút vừa khẽ cắn, cái lưỡi nóng ẩm ướt nhẹ nhàng liếm, thẳng đến khi bờ môi mọng nước của Lộ Diêu trờ nên sưng đỏ vẫn không buông tha; bàn tay mang theo ma lục và lửa nóng giống như đế vương băn khoăn trên lãnh thổ của chính mình, khi khinh khi bọng trên địa phận bắng nõn mịn màng, làn da toang nõn mỏng manh rất nhanh lần lượt xuất hiện những dấu vết màu đò, ái muội lại chọc nguời ta phải mơ màng.

Ngón tay cố Dịch Huân đụng vào mồi một chỗ đều làm xuất hiện từng đợt điện lưu đánh thẳng vào cảm giác, Lộ Diêu không ức chế được bật thốt ra ngâm nga kiều mỵ, môi đỏ mọng khẽ mở, lại bị cái lưỡi dài linh hoạt đang bồi hồi cạnh miệng tiến quân thần tốc, sau khi đóng vai phụ ở khắp ngõ ngách trong khoang miệng liền cuốn lấy cái lưỡi của cô cùng nhảy múa, quanh chóp mũi và trong khoang miệng đều toàn đầy hương vị lạnh lẽo đến thấu xưong của người đần ông nằm trên.

Lộ Diêu làm sao so được với Cố Dịch Huân, một nụ hôn sâu và dài rất nhanh làm cho cô có cám giác hít thở không thông, ánh sáng trước mắt liền mông mông lung lung, Lộ Diêu thở khó khăn bàn tay nhỏ bé càng không ngừng thôi đánh vào cơ bắp cường tráng trước ngực anh, đánh thẳng vào ngực trần, Cố Dịch Huân tà tứ nhếch một khóe miệng, buông công kích đối với đôi môi đỏ mọng. Thật vất vả mới hít được không khí mới mé, Lộ Diêu hô hấp từng ngụm từng ngụm, bộ ngực c+ no đù không ngừng phập phồng theo động tác hô hắp kịch liệt, Cố Dịch Huân hứng trí bừng bừng dời đi chiến địa, hàm chứa nụ hoa trước ngực vừa mút vào vừa cắn nhẹ, nhìn hai đóa hoa đỏ bừng đáng yêu sau khi được chính mình yêu thương liền nờ rộ thẳng đứng.

“A ân…” Kích thích kịch liệt làm cho Lộ Diêu đột nhiên cong người hướng lên trên, kêu bật ra tiếng.

Cố Dịch Huân một chút cũng không khách khí, há to miệng ngậm vào phân nửa cái bánh bao Lộ Diêu đưa lên, bàn tay to phủ lên một bên khác đang bị vắng vẻ không ngừng vuốt ve âu yếm, nhìn động tác của Lộ Diêu, trong mắt có cố che cũng không che được ý cười nồng đậm.

“Ân… Không… Không cằn…” Dầu Lộ Diêu không ngừng đong đưa qua lại, như đang hưởng thụ hoặc như là muốn chạy trốn khỏi loại cảm giác thân bất do kỷ này

Cô là đứa nhỏ bị Cố Dịch Huân làm hư, sớm đã biết mùi vị, thời gian này cô và Cố Dịch Huân hình như cấm dục đã gần hai tháng, không phải không nghĩ muốn. Lúc này một khi đã đùa thân thể vốn là mẫn cảm lại thành mẫn cảm kỳ cục, căn bản chịu không nổi tất cả kỳ xảo trêu đùa của cố Dịch Huân.

“A, như vậy đã chịu khỗng nồi?” cố Dịch Huân phun ra hơi thở mềm mại bên miệng, vừa lòng mỉm cười hỏi Lộ Diêu.

“Chán ghét… Đại hỗn… A…”

Chữ “Đản” còn chưa nói ra miệng liền bị một tiếng kêu run rẩy nhỏ vụn thay thế, là Cố Dịch Huân thừa dịp Lộ Diêu nói chuyện phân tâm liền đem ngón tay thon dài đi vào hoa viên bí mật đã lâu không thăm hỏi.

Tầng tầng nộn thịt gắt gao hút chặt dị vật xâm nhập, ẩm ướt nóng ấm rất nhanh liền đến, chi là nghĩ đến loại cảm giác tiêu hồn này Cố Dịch Huân liền nhiệt huyết sôi trào. Một lượt, hai lượt, ba lượt, ngón tay thon dài không ngừng biến hóa các loại hình dạng, hoặc đứng thẳng hoặc gấp khúc lướt qua nơi ẩm ướt hoặc áp sát vào vách tường, bạc môi cũng không nhàn rỗi, cánh môi hôn nhẹ như cánh bướm phía trong đùi Lộ Diêu, răng nanh thỉnh thoảng khẽ cắn lên làn da non mịn. Lộ Diêu bị từng trận run rẩy bao phủ, da thịt bóng loáng bất mãn nổi da gà.

“Bảo bối của anh đói bụng sao.” cố Dịch Huân rút ngón lay ra quơ quơ ở trước mặt Lộ Diêu, tà ác cười nói. Đóa hoa phấn hồng của Lộ Diêu đã nở rộ, dịch hoa chảy xuống theo đường, làm ga giường dưới thân ẩm ướt một mảng lớn.

Lộ Diêu ưm một tiếng quay đầu đem khuôn mặt hòng vùi vào bên gối, thật sự rất thẹn thùng a! Người đàn ông này làm sao có thể ác liệt như vậy?! Lộ Diêu cứ việc phẫn hận trong lòng, nhưng thân thể lại sớm đem cô bán đứng, nóng vội muốn thứ to lớn của anh nhanh chóng lấp đầy hư không, ngón tay thon dài quen thuộc kia làm sao có thế thỏa mãn được hư không của cô?

“Ân… Dịch Huân ca ca… Khó chịu…” Lộ Diêu khó nhịn lắc lắc thân thề, tiếng kcu như than nhẹ hòa cùng tiếng thở gấp sốt ruột càng ngày càng rỗ ràng trong không gian ycn tình.

“Khó chịu thế nào, báo bối?”

“Ân…”

Lộ Diêu nhẹ giọng hừ, như thế nào cũng ngượng ngùng không nói được ra miệng, nhưng Cố Dịch Huân hôm nay quyết tâm muốn giáo huấn cô, vô luận Lộ Diêu làm nũng như thế nào cũng không đủ.

“Thế này? Hay là… Thế này?”

“Anh… Trứng thối…” Lộ Diêu vừa thẹn vừa vội, trong đôi mắt đẹp là một mảnh thủy quang mê ly. “Em… Em muốn…”

“Bảo bối ngoan muốn cái gi, ân?” cố Dịch Huân thấp giọng dụ dỗ

“Được rồi, đừng khóc, tiểu hỗn đản.” Bất đắc dĩ thở dài, hôn lên nước mắt ở khóe mắt Lộ Diêu, lại mềm lòng.

“Lần sau còn dám không ngoan hay không?”

Lộ Diêu dùng sức lắc đầu, bĩu môi tội nghiệp trừng mắt nhìn Cố Dịch Huân, dùng ánh mắt cam đoan lần sau không dám nữa. Đến thời điểm này, cái gì uy vũ không khuất phục, nghèo hèn không đổi thay, phú quý cũng không màng (đại loại là không khuất phục trước quyền lực, tiền bạc dù là nghèo cũng không thay đối) linh tinh đều là mây bay, tựa như con ngựa đứt cương!

Cố Dịch Huân kỳ thật sớm đã nhẫn nại đến cực hạn, dục vọng cứng rắn nóng rực dâng trào đến trướng đau, gân xanh đột nhiên nhảy lên, lúc này vừa vặn biết thời biết thế đem vật cứng rắn thật lớn đưa vào nơi mật nước của cô.

Tại thời khắc Cố Dịch Huân tiến vào, Lộ Diêu mới biết được chính Cố Dịch Huân cũng cấp bách đến thế nào! Tình huống của anh so với chính mình cũng không khá hơn bao nhiêu, gương mặt than bình tĩnh lãnh khốc kia bỗng chốc trở nên mạnh mẽ! Ai… Bất đắc đĩ là quân địch quá giảo hoạt, ý chí cách mạng của bên ta lại không kiên định, cuối cùng chỉ có thể như vậy

Bên ngoài gió lạnh thấu xương tuyết bay tán loạn, cũng không ngăn được nhiệt tình dào dạt ở trong phòng, lửa băng ngập trời…

Hai người ầm ĩ suốt cả buồi chiều, thẳng đến khi trời tối thui mới hoàn toàn ngưng chiến!

Cố Dịch Huân đem Lộ Diêu tắm rửa sạch sẽ rồi đặt trên giường lớn đã thay ga giường mới, sau đó chính mình mới vào phòng tắm rửa.

Lộ Diêu nằm ở trên giường cắn móng tay, ngơ ngác nhìn trần nhà. Như thế nào kết quả lại thế này? Mồi lần đều là anh chọc chính mình tức giận trước, rõ ràng quyền chủ động do chính mình nắm trong tay, nhưng Cố Dịch Huân chính là có loại năng lực này, đến cuối cùng kết quả lại nghịch chuyển, chính mình vĩnh viễn là người chịu thiệt!

Vấn đề này phỏng chừng cả đời Lộ Diêu cũng không hiểu rõ, gặp được anh, cuộc sống nữ vương của cô liền không còn nữa, chỉ còn là một cô gái yếu đuối mà một chút xô đẩy là ngã!

“Không cần cắn móng tay!”

Cố Dịch Huân tắm rửa xong đi ra chỉ thấy cô gái nhỏ ngần người cắn ngón tay, cau mày cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm vào trong tay.

Bởi vì vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đcn nhánh còn mang theo bọt nước,

một cỗ hơi nóng bốc lên mang theo hương vị độc đáo của anh, từng giọt nước như hạt mưa rơi xuống theo động tác của anh, chảy một đường dọc theo đường cong của thân thể lướt qua bả vai, qua ngực, cuối cùng thấm vào cái khăn tắm anh quấn quanh bụng.

Lộ Diêu nhìn vậy mặt lại hồng lên, người đàn ông của cô có dáng người quá nóng bỏng đi, màu da kia, cơ bắp kia, xúc cảm kia, chậc chậc chậc… Cực phẩm! Kỳ thật… Biến thành cô gái nhỏ bé cùa anh cũng không sai. Miệng âm thầm nuốt nước miếng mất tự nhiên dời ánh mắt, che giấu tính ho lên mấy tiếng.

“Khụ khụ, cái kia… Anh tới làm gì?”

Cố Dịch Huân nhìn chằm chằm vào Lộ Diêu, đem mọi thần sắc biến ảo của cô thu hết vào đáy mắt, trong đôi mắt đen léo lên ý cười thật sâu.

“Anh tới làm gì, vừa rồi không biểu đạt rõ ràng sao? Hay là… Muốn anh chứng minh một lần nữa.”

“Lưu manh, không được đùa giỡn!” Khuôn mặt hồng của Lộ Diêu còn chưa thuyên giảm lại một lần nừa bị nhiễm thêm mấy rặng mây đỏ, giận dữ rống người đàn ông ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ bé chụp vào lưng Cố Dịch Huân phát ra một tiếng “ba” thanh thúy.

Cố Dịch Huân lại chi cho là gãi ngứa, kéo cao chăn đắp hết phần da thịt lộ ra bên ngoài của Lộ Diêu, rồi nhanh nhẹn ôm vào trong ngực.

“Có một món quà muốn tặng em.”

“Thật sao?” Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy kinh hỉ, ngữ khí hân hoan, tức giận hờn dỗi lúc trước hết thảy đều không thấy.

Cố Dịch Huân hướng về phía cửa huýt sáo, một lát sau, chi thấy một vật thể lông xù màu trắng di động đến bên giường, nhu thuận đụng phải giường phía Lộ Diêu rồi đến bên người Cố Dịch Huân.

“A, là tát ma!” Cùng giống chó với Kube mà năm đó cô nuôi khi ở Anh, Lộ Diêu từ trong chăn vươn tay phủ lên cái đầu của con chó nhỏ nhu thuận, thuận tay bắt nó ôm lên.

Lúc này cảnh tượng là: Cố Dịch Huân ôm Lộ Diêu, Lộ Diêu ôm con chó nhỏ, hình ành quỷ dị.

“Thích không?”

“Ân! Em muốn gọi nó… Gọi là ‘tiều Cố’, thế nào?”

Còn có thể thế nào? Nhìn cặp mắt to chớp chớp kia, cái gì là ý đồ làm phản cùa cô cũng không nói ra được, tiểu Cố thì gọi tiều Cố đi.

“Anh là lão Cố, nó là Tiểu Cố, ha ha…”

“Đứng Iên mặc quần áo, đưa em đến nơi này.”

“Đi ăn sao? Ăn ở nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Lộ Diêu ôm tiểu Cố rụt cổ lại, tiến sát vào trong ngực rộng lớn ấm áp của Cố Dịch Huân.

“Ngoan, nghe lời, nhất định pải đi.” Ngữ khí cự tuyệt vô cùng bá đạo.

“Chúng ta rốt cuộc là đi đâu a?” Ép buộc lâu như vậy, Lộ Diêu hiện tại vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đói, ngồi ờ trong xê lảo đảo càng thêm khó chịu, ngữ khí oán giận nhõng nhẽo.

“Hư… Đợi lát nữa sẽ biết, kiên trì một chút bảo bối ngoan!”

“Nga…”