Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 154




Trời đất u ám, mây đen như mực lăn lộn, tiếng sấm rít gào chấn động như hàng ngàn ngọn núi cao vạn trượng* ầm vang sụp đổ.

*thiên phong vạn nhận – 1 nhận khoảng 7-8 thước, ý nói là rất cao, hiểm trở.

Giữa tầng tầng lớp lớp mây đen phun trào, chớp lóe như con rắn bạc nhảy múa quay cuồng.

Cuồng phong gầm thét, tốc đất đá vụn lăn đầy đất, Dao Anh cóng đến run lẩy bẩy, phủ kín áo da, bó chặt tay áo, nắm ngựa mình, lảo đảo đi tới giữa hẻm núi gập ghềnh.

Hai bên con đường những tảng đá kỳ dị sừng sững, thế núi hiểm trở, vốn không có chỗ bằng phẳng nào có thể đi lại được, đoạn đường gập ghềnh khiến nàng ngã mấy bận, đầu gối, cánh tay xước rách, đau rát, sắc trời vừa chớp mắt đã tối sầm, vốn không có thì giờ vén y phục lên mà xem xét.


Tất Sa đi trước nàng, ngẩng đầu nhìn mây mưa cuồn cuộn đến trên đỉnh đầu, quay đầu nhìn Dao Anh đang đứng không vững trong cuồng phong quấy đảo, cau mày nói: "Công chúa, gió thực sự quá lớn, mai rồi đến."

Gió quá lớn, tiếng của anh ta chôn vùi giữa đám đá vụn đang tung bay, đành phải kéo giọng hô to lần nữa.

Dao Anh gập người đứng vững, dưới mặt nạ chống gió là đôi mắt tựa như minh châu ngàn hộc*, sáng rực nhìn anh ta chằm chằm.

*1 hộc = 10 đấu

Tất Sa bất đắc dĩ nói: "Đoạn đường sau ngựa không đi được, trời tối quá nhanh, tôi còn phải chạy về, đêm nay đại quân không nhổ trại, chúng ta có thể nghỉ đó một đêm, đợi sáng mai gió ngừng lại đến."

Dao Anh liếc qua hẻm núi tối đen phía trước, buông dây cương, nói: "Vậy để ta đi, Tướng quân chỉ rõ đường cho ta là được."


Nghe giọng điệu nàng bình tĩnh mà kiên định, Tất Sa biết không khuyên nổi nàng, thầm thở dài, nhận lấy dây cương trong tay nàng, sắp xếp cẩn thận ngựa của hai người, dẫn nàng tiếp tục đi.

Dao Anh gỡ túi vải trên lưng ngựa gùi lên người, theo anh ta đi tới.

Sắc trời lờ mờ, thêm mấy bước đã không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì, hẻm núi cứ dần dần dốc, hai người bám mấy mỏm nham thạch trèo lên, tảng đá dưới chân nàng giẫm lên đột nhiên lỏng ra, cả người ngã xuống một đống đất đá lộn xộn, lập tức choáng đầu hoa mắt, mãi mới lấy lại tinh thần.

Tất Sa dọa đến nghẹt thở, mấy bước nhảy đến bên cạnh dìu nàng đứng dậy, "Không va vào đâu chứ?"

"Không sao." Dao Anh lắc đầu, bò dậy, gần như dùng cả tay và chân mà leo lên phía trước.

Chớp xé rách khung trời trên đỉnh đầu, mưa to như trút xuống, giữa trời đất mưa rơi như ngọc, quần áo, khăn mũ, mặt chắn gió rất nhanh bị ướt sạch, lạnh như băng dán trên người trên mặt.


Người nàng lạnh cứng, hai tay đeo găng da, nhưng vẫn bị thương chồng chất.

Không biết leo bao lâu, cuối cùng cũng nghe giọng Tất Sa phía trước: "Công chúa, đến rồi."

Anh nhỏm dậy, chỉ một chỗ lối vào u ám.

"Ngay ở đây... Công chúa, lần này Nhϊếp Chính Vương tán công còn đáng sợ hơn lần trước, người chuẩn bị tâm lý."

Mưa to như thác, thỉnh thoảng có đá lở lăn từ hai bên vách đá xuống, tiếng ầm ầm đứt quãng.

Dao Anh toàn thân ướt đẫm, đứng trước cửa vào, run lập cập, vén mớ tóc rối ướt sũng dán lên mặt, từng bước một đi vào trong.

Tất Sa đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng run sợ của nàng bị bóng đêm nuốt chửng.

Chỗ sâu trong hẻm núi lạnh lẽo âm u, đưa tay lên không thấy năm ngón, nước mưa rỉ từ khe hở nham thạch, rót tí tách.

Dao Anh dọ dẫm bước tới trong bóng đêm, thử đánh lửa chiếu sáng, phát hiện mồi đánh lửa cất trong bao vải đã bị nước mưa thấm ướt.
Cả người nàng lạnh run, giật lớp mặt nạ chắn gió ra, sắc mặt tái nhợt như tuyết, ôm người đi vào trong.

"Tô Tướng quân?"

Tiếng gọi dịu dàng của nàng vang vọng quẩn quanh trong không gian chật hẹp.

Bỗng một cơn gió nhẹ lướt qua, trong bóng tối đột nhiên một bàn tay duỗi ra, nắm lấy cổ tay nàng.

Dao Anh giật nảy mình, còn chưa kịp la, một bàn tay khác trực tiếp siết chặt cổ họng nàng, lớp chai sần mỏng trong lòng bàn tay sát qua da thịt ướt sũng của nàng, ngón tay lạnh buốt đặt ngay gáy nàng.

Nàng không thể thở nổi, run cả người.

Ngoài khe núi, một tia chớp màu lam u ám vạch phá toàn bộ trời đêm, chiếu sáng chân trời mênh mông, mặt đất rộng lớn, thắp sáng toàn bộ hẻm núi, cũng thắp lên hình dáng người đàn ông bên cạnh Dao Anh.

Chàng đứng trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động, cúi đầu nhìn nàng, khắp khuôn mặt là vết sẹo dữ tợn đáng sợ, mi tâm đỏ bừng, đôi mắt xanh lạnh băng, không vui không buồn, không có chút dịu dàng, dưới chớp lóe chiếu sáng, giống như Tu La.
Chớp lập lòe, tranh sáng tranh tối.

Lúc sáng tỏ, Dao Anh có thể thấy rõ khuôn mặt xấu xí của chàng, khi tối mờ, trước mắt chỉ còn đôi ngươi âm u lạnh lẽo.

Chàng không lên tiếng, hiển nhiên không nhận ra nàng, ánh mắt nhìn nàng đầy lạnh lùng hờ hững, đáy mắt vằn lên đầy tia máu đỏ.

Khiến người rùng mình.

Trong tiếng mưa ầm ào, Dao Anh nghe được mùi máu tươi trên người chàng, nàng rất lạnh, vết thương trên người rất đau, gần như muốn ngạt thở, nàng nâng bàn tay không bị siết lại lên, ngón tay chậm rãi vươn đến mặt chàng.

"Nhìn tôi này."

"Tôi là Lý Dao Anh."

Nàng đối mặt với chàng, khóe mắt ửng đỏ, giọt nước từ tóc mai ướt đẫm lăn xuống, ngón tay ngả ra sau đầu chàng, ôm cổ chàng, kéo chàng từng chút một đến gần mình để trong mắt chàng có thể thấy khuôn mặt tái nhợt của mình.
"Ngài muốn gϊếŧ tôi sao?"

Bốn mắt chạm nhau, khí tức giao hòa, nàng lạnh run người, khí tức quanh người chàng thì lạnh lẽo.

Chớp mắt tiếp theo, chàng bỗng buông tay đẩy Dao Anh ra. "Cách xa ta một chút."

Chàng lạnh lùng thốt, giọng khàn thấp, quay người đi vào, đôi ủng dài bước qua đống đá vụn, tiếng bước chân dần xa.

Cổ họng Dao Anh đau nhức, sặc đến ho khan, nhấc chân đuổi theo.

Bước chân chàng lớn, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, Dao Anh lảo đảo đuổi theo sau, đột nhiên phía trước nghe tiếng ngã xuống, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của chàng bỗng dưng dừng lại bất động, sau mấy tiếng kêu đau đớn, ngã xuống giữa vách đá.

Tim Dao Anh thùng thùng nhảy loạn, chạy nhanh tới đỡ chàng, xoay mặt chàng, ngón tay nhớp nhúa đều là máu.

Hai mắt chàng nhắm nghiền, ngất đi.

Nàng ôm chàng, ngồi cạnh vách núi âm u lạnh lẽo.
Nước mưa cuốn theo đá vụn bùn cát chảy xuống, nện trên đầu trên người bọn họ, khuôn mặt dữ tợn của chàng đầy một mảng máu.

Hai tay Dao Anh phát run, nhắm mắt, ôm chàng, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của chàng, chậm rãi mở ra từng lớp rồi từng lớp khăn trùm đầu, rồi tiếp tục, cẩn thận dò tìm, dùng sức xé ra.

Một tia chớp lóe chiếu vào hẻm núi, dưới vết sẹo, bùn đất và máu từ từ lộ ra một khuôn mặt như vẽ.

Nhϊếp Chính Vương Tô Đan Cổ chính là Đàm Ma La Già.

Dao Anh đầy bình tĩnh, thả lớp mặt nạ và khăn trùm đầu, lôi chiếc khăn sạch, lau nước bùn bắn lên gò má của người nam tử.

Từ cái lần chàng bị công pháp phản phệ, suýt tẩu hỏa nhập ma, nàng đã xác nhận được thân phận của chàng.

Từ nhỏ bị giam cầm trong bóng tối, lớn lên người yếu nhiều bệnh, vì thế cục bất ổn, chàng buộc phải che giấu bệnh tình, không thể để rò rỉ tin tức, cuối cùng dầu hết đèn tắt...
Trước kia nàng không rõ vì sao đao pháp Tô Đan Cổ ác liệt tàn nhẫn, lộ đầy mũi nhọn, lại ẩn hiện có tác phong biển hội trăm sông, ầm ầm sóng dậy từ bi, rồi nàng đã bừng tỉnh hiểu rõ.

Vì chàng là La Già.

...

Khi từ Cao Xương về Thánh Thành, Dao Anh định nói với Đàm Ma La Già mình đã biết hai thân phận của ngài, lúc ấy Chu Lục Vân cũng ở Thánh Thành viết thư cho nàng, nàng cầm thư đi tìm La Già... Ngài ấy hết sức lạnh nhạt với nàng.

Lúc ấy Dao Anh mờ mịt một hồi lâu, thẳng đuồn đuột nhìn chằm chằm ngài ấy thật lâu, ngài vẫn không để ý đến, nàng vòng vèo quanh ngài cả nửa vòng, ngài ấy vẫn không lên tiếng.

Lúc ngài là Phật Tử cao cao tại thượng, rất lạnh nhạt với nàng, thật giống như Tô Đan Cổ chân chính là một người khác.

Dao Anh nghĩ thầm, với ngài ấy mà nói, tay cầm đồ đao, gϊếŧ người như ngóe là lựa chọn bất đắc dĩ, hẳn ngài không muốn nhớ lại, hơn nữa, bí mật này càng ít người biết càng tốt.
Với cả nàng chỉ là một người ngoài, không nên dòm ngó bí mật của ngài.

Nếu đám Tất Sa biết nàng đã biết Tô Đan Cổ chính là Đàm Ma La Già, nói không chừng phải do dự giữa gϊếŧ nàng diệt khẩu hay thả nàng nữa.

Rạng sáng đầu xuân hôm ấy, Dao Anh vừa cùng Già Lâu La chơi đùa, vừa nghiêm túc suy tư, nàng không muốn để Đàm Ma La Già khó xử, nên đã quyết định, che dấu tâm sự, coi như không biết họ là một người.

...

Mưa như trút nước.

Dao Anh định thần, cố dùng hết sức lực cuối cùng chuyển Đàm Ma La Già đến chỗ khô ráo nằm, đổ mấy viên thuốc ép chàng uống vào.

Trên đường đến hẻm núi, Tất Sa nói, nàng phải đến gần chàng, chờ chàng tỉnh táo, chỉ cần chàng khôi phục ý thức, sẽ không xảy ra chuyện lớn.

Đợi chàng tỉnh hẳn sẽ không sao.

Nàng mở y phục chàng, lau người cho chàng.
Bình thường chàng mặc cà sa rộng rãi, thấy gầy, cởi y phục xong, cả người gân cốt đường cong lưu loát.

Dao Anh dừng lại, ngưng mắt nhìn băng gạc quấn đầy vai chàng. Vết trúng tên này, là chàng cứu Lý Trọng Kiền mà có.

Chàng một thân một mình, chạy đôn đáo mấy ngàn dặm, cứu Lý Trọng Kiền, giải vây Cao Xương, sau đó yên lặng rời đi, lúc ra đi còn mang trọng thương.

Nếu không phải nàng luôn ghi nhớ phải gặp mặt A Bì cảm ơn, tìm không thấy hắn, trong lòng sinh nghi, tìm Lý Trọng Kiền và Mạc Bì Đa hỏi cặn kẽ chuyện A Bì, vốn chẳng thể nào phát hiện A Bì chính là chàng.

Thật ra nàng chỉ nghi ngờ, đến khi qua phòng Duyên Giác, nghe được một mùi thuốc viên quen thuộc mà chàng buộc phải dùng định kỳ, nghi ngờ biến thành xác định.

Nàng thậm chí không tìm Duyên Giác xác thực, trực tiếp chạy tới.
Chậm thêm mấy ngày, chàng sẽ về Thánh Thành.

Dao Anh xốc băng gạc nhìn qua vết thương, vệ sinh bôi thuốc rồi băng bó kỹ, mặc lại áo bào, mang lại khăn trùm đầu.

Xong xuôi, tay chân nàng mỏi đến run, người lạnh như băng, đến trong miệng còn lạnh.

Nàng lấy áo da dê trong bao vải đắp lên người, dựa vào vách đá, cuộn tròn thành một cục, chân đạp nhẹ Đàm Ma La Già, khóe môi hơi vểnh, cười cười.

"Hòa thượng, chàng gạt em."

Còn không chỉ một lần.

Nàng chẳng thấy giận tẹo nào.

Chỉ thấy khổ sở.

...

Nửa đêm, gió ngừng mưa nghỉ, khắp nơi yên tĩnh, nước mưa theo khe đá chảy siết, tiếng nước tí tách tí tách.

Đàm Ma La Già chậm rãi tỉnh lại, nhắm mắt vận công điều tức, đan điền hơi nóng, đợi huyết mạch cả người thông suốt xong từ từ mở mắt, trước mắt tối đen, chỉ có vài tia sáng nhạt lọt vào từ khe hở, phản chiếu ánh bạc từ vũng nước đọng trên mặt đất.
Chàng đang muốn tiếp tục điều tức, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng ho khan.

Tiếp theo, lại một tiếng, mang theo thở dốc đè nén.

Đàm Ma La Già mở to mắt, ánh mắt rơi xuống cục đen đen tròn tròn bên cạnh, con ngươi trợn lớn.

Dao Anh đang ngồi dựa vào vách đá dựng đứng bên cạnh chàng, hai gò má tái nhợt, chau mày, mắt nhắm chặt, ho khan từng tiếng một. Búi tóc dài rơi lòa xòa, ướt chẹp nhẹp trên đầu vai, người phát run từng đợt.

Đàm Ma La Già cứng đờ người, mặt đờ ra.

Sau một khắc, đáy mắt chàng khôi phục trấn tĩnh, vén mớ tóc rối bên má nàng, ngón tay sờ gáy nàng, chỗ nào cũng ướt sũng.

Người nàng lạnh buốt như một khối băng, không ngừng run lên, trong tiếng ho khan còn chứa nỗi đau đớn.

Xưa nay Đàm Ma La Già lòng không lo lắng, luôn thanh tỉnh không có một gợn sóng, sống chết cũng chỉ như bọt nước, giờ phút này, từng tiếng ho khan lọt vào tai lại giống như sóng lớn vỗ bờ, làm chân tay chàng luống cuống cả lên.
Dao Anh co rút cuộn lại thành một cuộn, run lẩy bẩy.

Đàm Ma La Già ôm lấy nàng, gấp gáp khép chặt áo da dê trên người nàng, cẩn thận tỉ mỉ bao lấy nàng, đứng dậy phóng ra hẻm núi, vận nội lực nhảy xuống vách núi, mũi chân bước qua mớ đá lộn xộn trơn ướt, bóng người vụt như điện.

Cơ thể trong lòng vẫn luôn run rẩy, chàng vận khí chạy thật nhanh, một hơi vọt ra hai dặm đường, thấy xa xa ánh lửa chập chờn, mấy con ngựa đang gặm bánh cỏ cạnh khe núi, Tất Sa đang khoác áo choàng, ngồi bên cạnh đống lửa gà gật.

Chàng ôm Dao Anh chạy đến.

Tất Sa bị tiếng bước chân bừng tỉnh, giương mi mắt, đụng phải ánh mắt của Đàm Ma La Già liếc qua, dọa đánh run, quỳ thụp xuống đất, còn chưa kịp bò dậy, cực nhanh nói: "Là Văn Chiêu công chúa tự mình tìm tới!"

"Công chúa biết ngài cứu anh mình, lo lắng cho vết thương của ngài, một đường tìm tới."
Đàm Ma La Già đặt Dao Anh xuống, "Y phục, thuốc phong hàn."

Tất Sa luống cuống tay chân, lật y phục đưa cho Đàm Ma La Già, khi anh ta về lại doanh địa thấy mưa to xối xả, đã mang theo ít quần áo và thức ăn vòng lại, định chờ đến trời sáng sẽ qua tìm họ, không ngờ Đàm Ma La Già tìm tới.

Đàm Ma La Già cho Dao Anh uống thuốc trước, môi nàng mím chặt không chịu uống. Chàng để nàng gối lên chân mình, ngón tay vuốt cằm mở miệng đút cho nàng uống.

Xong, chàng mở vạt áo của nàng, chợt dừng lại, ngước lên quét mắt một vòng Tất Sa.

Tất Sa vội vàng bật dậy, không quay đầu lại đi luôn.

Đàm Ma La Già ôm Dao Anh dời đến bên cạnh đống lửa, vén mái tóc dài của nàng qua một bên rồi cởi y phục của nàng.

Dưới ánh lửa, da thịt nàng như tuyết trơn bóng mềm mịn như mỡ dê, sáng đến chói mắt, bờ vai trắng mềm mại.
Đàm Ma La Già nhắm mắt lại, bằng cảm giác vội lau người cho Dao Anh, thay bộ y phục khô mát giúp nàng rồi mở mắt, rót một chén nước nóng đun cạnh đống lửa, đút nàng uống vào mấy ngụm, sờ trán nàng, bớt nóng hơn một tẹo.

Chàng giúp nàng hong mớ tóc dài, chăm chú ngắm nhìn nàng hồi lâu rồi buông tay.

Y phục ướt dính được thay ra, Dao Anh cảm giác thật thoải mái, không còn ho khan, cảm giác người đang chăm sóc mình định rời đi, hai tay cố ý bắt lấy ống tay áo của chàng.

Đàm Ma La Già rũ mắt, nhìn ngón tay nàng nắm lấy mình.

Vô biên dưới vòm trời, đống lửa lẳng lặng cháy.

Chàng ngắm nhìn Dao Anh, trong lòng trống rỗng, không nghĩ được gì, lại như chuyện gì cũng đều nghĩ qua.

Đang xuất thần, thấy tay áo siết chặt, mi mắt Dao Anh run run, mở to mắt, hai luồng ánh mắt mơ màng rơi trên mặt chàng.
Chàng không chút nhúc nhích.

Dao Anh vừa tỉnh, người còn hơi mê man, chỉ sau chốc lát nhận rõ người trước mắt, trong con ngươi dấy lên hai tia sáng, siết chặt ống tay áo chàng, dùng dằng định ngồi dậy, bỗng đôi mày xoắn chặt, che ngực ho kịch liệt.

Đàm Ma La Già cúi người, đỡ Dao Anh ngồi dậy, rót một chén nước đút nàng uống, nàng đẩy chén ra, bỗng đưa tay nắm lại vạt áo chàng, mặt như muốn áp sát vào người chàng.

Hai gò má nàng ửng hồng, tinh thần không rõ, đôi ngươi ướt sũng, ánh mắt lại sáng ngời.

"Tô Đan Cổ." Nàng từng chữ từng chữ hỏi, hơi thở cùng chàng quấn quanh một chỗ, "Có phải ngài thích tôi không?"

Bộp, chén sành bị chạm rơi, nửa bát nước nóng văng tung tóe.

Nơi chân trời đã ửng sáng, ánh nắng phá vỡ màn sương, gió thổi vi vu.

Nàng hỏi là hỏi Tô Đan Cổ.
Đàm Ma La Già ý thức trở về, nhặt chén sành trên đất rót lại chén nước nóng.

Dao Anh giật khóe miệng, nhìn chàng bận rộn, ho khan mấy lần, mắt trừng lớn, chằm chằm nhìn chàng: "Ngài... Ngài trả lời tôi trước... Phải, hay là không phải?"

Nàng vừa nói, vừa ho đến tê tim liệt phổi, ho đến trào cả nước mắt.

Đàm Ma La Già nhìn nàng, tay bưng chén sành vững vàng kề lên môi nàng.

Dao Anh tiếp tục ho khan.

Đàm Ma La Già lặng thinh không nói, dời mắt, khóe mắt vẫn còn đảo qua, chợt nhíu mày, đưa tay vén mái tóc trên trán Dao Anh.

Chàng vẫn không dám ngắm kỹ, vừa rồi không thấy, lúc này trời đã sáng, mới phát hiện trên trán nàng nổi một cục sưng đỏ.

"Nghe lời, uống nước." Chàng khẽ nói, dịu dàng, mà cấm cãi.

Dao Anh rung động trong lòng, không biết tại sao, đột nhiên trong lòng dâng lên một trận chua xót, nhìn thẳng vào mắt chàng, "Ngài không trả lời, thì tôi vẫn cứ chờ đấy, mãi đến khi nào ngài trả lời mới thôi, Tô Đan Cổ, ngài thích tôi phải không?"
Đôi ngươi nàng rực rỡ, trong vắt đến cùng, chăm chú nhìn ánh mắt ôn hòa, kiên định của chàng.

Chàng là người xuất gia, không thể cho nàng thứ gì.

Đàm Ma La Già lắc đầu phủ nhận, lại nghe được một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc: "Phải."

Sau một lát, chàng kịp phản ứng.

Kia chính là giọng mình.

-------------------------

truyenwk.com : claretter_812