Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 53




Thiền thất được lau chùi sạch sẽ, bốn góc lớn sân vườn có mấy cây táo, cánh hoa trắng bạc đầy cành, từng chùm như hạt châu, ánh nắng trút xuống xuyên tán lá rậm ẩn lên bóng sáng nhè nhẹ. 

Đàm Ma La Già không quay lại, ngón tay thon dài trắng trẻo tiếp tục lật sách kinh, người mặc cà sa bóng lưng gầy gò cứng cáp. 

“Chuyện gì?” Chàng nhẹ giọng hỏi.

A Sử Na Tất Sa quỳ gối ngoài cửa, chần chừ đôi chút, mặt ửng đỏ, ưỡn ngực ngẩng lên, từng chữ nói: “Vương, tôi thích Văn Chiêu công chúa Đại Ngụy, nàng xinh đẹp, cứng cỏi, lại dũng cảm, tôi ngưỡng mộ nàng ấy, muốn bảo vệ nàng ấy, để nàng mỗi ngày có thể vui cười không lo không nghĩ.”

Có cơn gió phớt qua đình viện, cành táo điểm đầy hoa khẽ đung đưa, tỏa hương thoang thoảng.

Đàm Ma La Già lặng thinh một lát, cụp mắt: “Tất Sa, Văn Chiêu công chúa là công chúa Đại Ngụy, không phải công chúa Vương Đình.”

Tất Sa cười cười: “Tôi biết, Văn Chiêu công chúa không phải công chúa Vương Đình, Vương, tôi cũng không phải tới xin ngài tứ hôn… Tôi chỉ muốn đến xin được ngài cho phép.”

Anh dừng lại một chút, nhìn bóng lưng Đàm Ma La Già, vẻ trịnh trọng. “Vương, ngài cho phép tôi thích Văn Chiêu công chúa chứ?”

Động tác lật sách kinh của Đàm Ma La Già dừng lại.

Tất Sa nói tiếp: “Văn Chiêu công chúa dù sao cũng là lấy lý do noi theo cô gái Ma Đăng Già ở lại Vương Đình, tuy nói Vương là Phật Tử, từ lâu đã thoát thất tình lục dục, sinh tử, đoạn tuyệt ham muốn, sẽ không đả động vì công chúa, nhưng là thần tôn kính Vương, nên vẫn cả gan hỏi một câu… Vương, thần có thể thích công chúa không?”

Ngón tay Đàm Ma La Già di chuyển cầm châu trong tay, nói: “Tất Sa, cậu không nên hỏi ta.”

Tất Sa khẽ giật mình, ngay sau đó cười khổ.

Đúng, anh không nên đến hỏi La Già, Văn Chiêu công chúa không phải trân bảo trên kệ, nàng là người sống, nếu thực tình anh thích Văn Chiêu công chúa, dù Vương không đồng ý, anh cũng nên lấy dũng khí theo đuổi.

Anh nhìn Đàm Ma La Già, nói: “Thần hiểu rồi ạ.”

Đàm Ma La Già rủ mắt, tiếp tục xem sách kinh: “Văn Chiêu công chúa tuổi còn nhỏ, lưu lạc ở vực ngoại, triều không lự tịch*, Tất Sa, không được tùy tiện với nàng.”

*sáng sớm không biết buổi tối sẽ thế nào; hình dung tình thế nguy cấp, khó có thể đoán trước.

Tất Sa lấy lại tinh thần, đầu chạm đất: “Thần lập thệ, tuyệt đối sẽ không bởi vì ngưỡng mộ công chúa mà làm ra chuyện gì xem nhẹ nàng ấy, càng không lợi dụng lúc nàng khó khăn, dùng thân phận ép buộc công chúa, nếu trái này thề, mặc Vương xử lý!”

Anh ta đợi một lúc, cầm bội đao rời thiền phòng, đứng cạnh cánh cửa, quay lại nhìn bóng lưng Đàm Ma La Già.

Trước khi lâm chung Sư tôn từng nói, La Già chưa dứt duyên trần.

Lúc trước Tất Sa không xem lời tiên tri này ra gì, đến chừng nhìn thấy Văn Chiêu công chúa xinh đẹp động lòng người, ở chung với người đó vài ngày, lời dặn dò của Sư tôn lại vang vọng trong đầu anh. 

Anh sợ lời sư tôn trở thành sự thật.

Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, La Già không giống kẻ khác, nếu ngài động tâm, biết được tư vị tình yêu…

Mặt Tất Sa nghiêm trọng.

Sau lưng có một chuỗi bước chân, Bát Nhã lén lén lút lút sáp tới: “Tướng quân A Sử Na, ngài thật ngưỡng mộ Văn Chiêu công chúa à?”

Tất Sa gật đầu, giọng vang dội: “Không sai, ta thích công chúa, lòng sáng như nhật nguyệt!” Nói xong, quay đi.

Bát Nhã đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn của anh biến mất sau cây táo, hưng phấn xoa tay: A Sử Na tướng quân phong lưu phóng khoáng, mười ba tuổi đã làm tim mấy cô gái nhà quý tộc rung rinh mơ màng, mấy năm qua chuyện phong lưu của tướng quân chưa từng đứt đoạn. Lần này hay rồi, ngài thích Văn Chiêu công chúa thì cuối cùng Vương cũng thoát được cô ta rồi!

Gió hiu hiu thổi qua hành lang lạnh âm u, tràn vào thiền thất, tốc lên trang sách trên bàn, Đàm Ma La Già cúi đầu đọc kinh văn, cà sa trải qua trường án, sột soạt.

Sau nửa canh giờ, ngoài hành lang lại nghe tiếng bước chân. Duyên Giác đứng trước cửa, ôm quyền: “Vương, bên Sa Thành báo tin về, Vương tử Hải Đô A Lăng không về Bắc Nhung.”

Bắc Nhung không có đô thành cố định, doanh trướng Ngõa Hãn Khả Hãn dời đi đâu, nha trướng Bắc Nhung ở đấy. Sau khi Bắc Nhung ký minh ước với Vương Đình, bệnh tình của Ngõa Hãn Khả Hãn chuyển biến tốt đẹp, trong thời gian ngắn dấy lên lời đồn đãi về chuyện trời phạt, danh vọng của Đàm Ma La Già lại tăng một cấp, Ngõa Hãn Khả Hãn quyết định rất nhanh dời về Y Châu tránh cho lòng quân tan rã. Hải Đô A Lăng đi sứ Vương Đình, theo hành trình hẳn giờ đã đến Bắc Nhung, thế mà dân du mục bên đó chưa nhìn thấy bóng dáng hắn.

Khuôn mặt Đàm Ma La Già trầm tĩnh, ngón tay khẽ gảy cầm châu: “Tăng cường cảnh giới các nơi trong Vương cung.”



Vương Đình ban ngày nóng như thiêu, ban đêm lạnh lẽo, ánh trăng lạnh lùng nghiêng chiếu, như rải đầy sương lạnh trên đất. 

Trong phòng dưới ánh nến sáng như hạt đậu, Dao Anh và thân binh ngồi trên thảm thảo luận về chuyện an bài cho dân chúng người Hán ở Sa Châu, Qua Châu.

Mấy hôm trước nàng bảo Tạ Thanh làm sa bàn, xếp ra địa thế đại khái của phía Bắc Tây Vực, giảng giải cho mấy người Tạ Xung: “Tây Vực nhiều hoang mạc, con đường buôn bán dựa vào những khu vực ốc đảo hẹp dài xây lên, ven đường có đặt dịch trạm, vì chiến loạn mà rất nhiều dịch trạm bỏ hoang, dân buôn người Hồ biết đường thường có thể khống chế mua bán, lúc liên hệ với họ phải có tầm nhìn lâu dài chút, thà nhường một ít lợi nhuận cũng phải hợp tác với họ. Nếu có thể đứng vững ở Vương Đình, sau này chúng ta có thể cứu trợ thêm nhiều người.”

Mấy người Tạ Xung chăm chú lắng nghe, hỏi: “Công chúa, sau này tụi tôi phải đi theo dân buôn người Hồ làm ăn ạ? Dẫn binh đánh giặc tôi còn khoác lác được mấy câu, chứ làm ăn tôi một chữ không biết đâu…”

Dao Anh liếc cậu nói: “Bây giờ Tây Vực thảm hoạ chiến tranh liên tục, rất nhiều bộ lạc nhỏ phồn vinh dựa vào con đường giao thương này đều suy vong, lúc này mấy đội buôn có thể lui tới các nước đều có vũ trang ủng hộ, các ngươi phải học cách liên hệ với họ. Họ rất nhạy về tin tức, biết đâu có thể giúp chúng ta truyền tin.”

Trong chiến loạn đám người buôn bán ở Tây Vực thường có quan hệ mật thiết với từng bộ lạc, dùng vàng bạc của cải lôi kéo đại quý tộc ảnh hưởng thế cục nơi ấy, thuận lợi cho việc mua bán, thậm chí còn điều động được cả quân đội.

Tạ Xung rõ ràng hơn, liên tục gục gặc, cười nói: “Chỉ cần công chúa đừng để tôi quản lý sổ sách là được!”

Tạ Bằng lườm cậu: “Cho ngươi quản lý sổ sách? Đợi chúng ta không có gì ăn đi!”

Mấy người còn lại cười một trận. 

Bàn đến nửa đêm, đám người cáo lui. Tạ Thanh ở lại đưa mấy quyển binh thư vài hôm trước Dao Anh cho nàng: “Công chúa, tôi xem hết rồi.” Chữ nào cũng cắn nhả rất mạnh, không khó nghe ra vẻ hãnh diện bên trong.

Dao Anh dở khóc dở cười, chuyện này rất đáng hãnh diện sao? “A Thanh, mấy quyển binh thư này là cho cô nghiên cứu cho thật kỹ, giữ lại mà xem vài lần nữa đi, không cần trả.”

Tạ Thanh ồ một tiếng, nhận lại sách.

Dao Anh nhỏ giọng: “A Thanh, vừa vặn chúng ta đang ở Vương Đình, chỗ nào cô không hiểu có thể tìm bọn Tất Sa thỉnh giáo, dù binh thư hai nước khác biệt nhưng cũng cùng một đạo lý.”

Tạ Thanh gật đầu. Nàng trời sinh có sức mạnh, lúc nhỏ hay luyện võ với anh em trai trong nhà, nhưng vì thân gái, cha chưa từng dạy nàng bài binh bố trận, lúc trước nàng cũng không muốn ra trận, chỉ làm một chức hộ vệ, giờ lưu lạc bên ngoài, thân binh đều nghe nàng chỉ huy, công chúa bảo nàng học binh pháp, nàng sẽ học cho tốt. 

Công chúa chưa từng vì nàng là nữ mà nhìn nàng bằng ánh mắt khác, không bất công cũng không hiếu kỳ, như trong mắt công chúa, đây không thể là chuyện bình thường hơn.

Nàng không thể phụ lòng tín nhiệm của công chúa.

Tạ Thanh cất binh thư, nhìn ánh trăng như nước trước cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Công chúa, nếu như tin chúng ta đưa về được tới Trung Nguyên, Trung Nguyên sẽ hồi đáp sao?”

Dao Anh gật gật đầu: “Sẽ.”

Nàng chắc chắn Trung Nguyên sẽ đáp lại, vì nàng xem Lý Đức, Lý Huyền Trinh và các đại thần trong triều là chính khách, cho dù giữa họ có gút mắc gì, chính khách sẽ không cự tuyệt giao dịch có lợi, vả lại trong triều còn có Trịnh Cảnh nhân tài xuất thân từ thế gia mới nổi, có Đỗ Tư Nam từ hàn tộc dã tâm bừng bừng, nóng lòng kiến công lập nghiệp, vì tiền đồ có thể không từ thủ đoạn, những người này không thiếu tầm mắt lâu dài, yêu nước thương dân, luôn sẽ có người hồi đáp.

Về phần thù riêng cha con anh em bọn họ, sẽ luôn có lúc tính toán cho rõ. 

Tạ Thanh nhíu mày: “Về Trung Nguyên rồi sao ạ? Công chúa, ngài phải có dự định cho riêng mình.”

“Ta biết.” Dao Anh ngáp một cái, giọng nhu mì lười biếng, “Về Trung Nguyên không phải về Trường An, trong lòng ta nắm chắc, A Thanh, những chuyện ta làm, là vì đại cục, trừ họa chiến tranh, cũng có lợi cho chính ta, cô yên tâm.”

Tạ Thanh ừm, thấy nàng đầy mệt mỏi, đứng dậy dời ánh đèn: “Công chúa nghỉ sớm đi.”

Mí mắt Dao Anh sụp xuống, thay đồ nằm chưa đầy một lát đã ngủ mất, trong mơ mơ màng màng bỗng nhiên cảm giác có gì kỳ lạ, giật mình tỉnh lại, vừa vặn nghe thấy có mấy tiếng chân đạp trên nóc nhà.

Có người đi trên mái nhà!

Dao Anh nghiêng tai lắng nghe, có tiếng trầm đục trong vườn, rồi tiếng người ngã xuống, nghe Tạ Xung kêu lên, không biết bị ai đánh ngất, tiếng la im bặt.

Ngoài hành lang tiếng bước chân hỗn loạn, bóng người di chuyển trước cửa sổ.

Tim Dao Anh đập bình bịch, sờ soạng lôi chủy thủ ra, bò dậy, chân trần bước xuống đất, rón rén trốn đến sau cửa.

Két két, then cửa bị đẩy ra từ ngoài, một đôi tay đẩy cửa ra, mấy bóng đen chui vào phòng, trực tiếp chạy tới giường.

“Công chúa!”

Tiếng Tạ Thanh, Tạ Bằng quát lớn, trong vườn có bóng người cầm đao chợt lóe, thân binh vừa la lớn vừa quấn đấu với người mặc đồ đen, trong trong ngoài ngoài hành lang đầy người.

Dao Anh trốn phía sau cửa, hay tay nắm chặt chủy thủ.

Mấy bóng đen kia chạy vội tới cạnh giường, xốc tấm chăn mỏng, không thấy Dao Anh, lập tức tìm kiếm xung quanh.

Một bóng đen trong đó bỗng híp mắt, xoay người lóe lên trong chớp mắt cơ thể cao lớn mạnh mẽ đã đứng trước mặt Dao Anh, tay dài duỗi ra, một tay nắm chặt cổ tay nàng, hơi dùng sức.

Rắc, hai tay Dao Anh xụi lơ, chủy thủ trong tay rơi xuống đất.

Sau tấm mặt nạ có tiếng cười nhẹ, lộ vẻ không kiềm chế: “Văn Chiêu công chúa, cô luôn thích trốn ở chỗ sau cửa này nhỉ.”

Máu khắp người Dao Anh như đông lại, đối mặt với đôi mắt màu vàng nhạt sắc bén, mở to hai mắt: Hải Đô A Lăng!

Hải Đô A Lăng cười nhạo, ngón tay thô ráp bóp cằm Dao Anh, khinh miệt nói: “Ta nói rồi, cô trốn không thoát lòng bàn tay của ta.”

Răng Dao Anh nghiến kèn kẹt, muốn tránh thoát hai cánh tay y nhưng tay chân lại cứng ngắc, không động được. Hải Đô A Lăng cười nhẹ, cúi người ôm lấy nàng, ánh mắt lóe lên vẻ tràn đầy dục vọng chinh phục con mồi: “Công chúa, chơi bên ngoài chán rồi, phải về thôi.”

Y ôm Dao Anh ra hành lang, mấy bước nhảy lên tường rào, mấy nhịp lên xuống nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã lướt qua một loạt nóc nhà.

Mấy người Tạ Thanh trơ mắt nhìn Dao Anh bị bắt đi, muốn nứt cả mắt định xách đao đuổi theo nhưng bị mấy người mang mặt nạ quấn lấy, khổ đấu một trận, ngẩng lên chỉ còn một vầng trăng bạc, nào còn bóng hình của Dao Anh?

“Công chúa!” Tạ Xung lo lắng rống to.

Dao Anh bị mang ra Vương cung, không còn nghe được tiếng thân binh vội hô hoán, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù và tiếng thở trầm ổn chậm rãi của Hải Đô A Lăng, đôi tay dài rắn chắc có lực ôm chặt nàng như cái vòng sắt, siết chặt khiến nàng không cách nào động đậy.

Nàng nhẹ run rẩy, nhìn thấy Vương cung ngày càng xa, dùng hết sức lực, cắn cổ Hải Đô A Lăng một phát.

Hải Đô A Lăng khẽ cười, nhanh nhẹn tránh đi, bắt lấy cằm nàng, hơi nóng phả lên chóp mũi nàng: “Mấy ngày không gặp, công chúa học được cách cắn người rồi sao?”

Nhưng đúng lúc này, dưới ánh trăng trong lạnh bỗng lóe một vầng sáng màu vàng rực rỡ. Hải Đô A Lăng nhạy bén ngửi được mùi nguy hiểm, con ngươi co rút, ôm chặt Dao Anh, tung người phóng lên.

Vầng sáng còn nhanh hơn y, trong giây lát đã đuổi kịp y, bổ thẳng đứng vào lưng y, móng vuốt sắc nhọn rạch đứt áo giáp.

Áo giáp vừa cứng vừa dẻo dai bị xé đôi, y phục rách hết.

Hải Đô A Lăng rên cả người, bắp thịt cánh tay xoay vần, đánh ra một chưởng xé không, nhẹ lay người, hất bóng đen, nhảy lên đỉnh nóc nhà ngói, quay đầu lạnh lùng nhìn bóng đen kia.

Dao Anh nhìn theo ánh mắt y. Một con báo màu sắc lộng lẫy từ trong bóng tối từ từ bước ra, thân hình mạnh mẽ, vẻ nhẹ nhàng ưu nhã, hai mắt màu vàng lóe lên lân quang kỳ dị.

Hải Đô A Lăng lột mặt nạ, nét mặt dữ tợn, thả Dao Anh xuống, rút đao ra khỏi vỏ, ánh mắt tối tăm: “Tô Đan Cổ, ta đã đoán sẽ sớm gặp ngươi!”

Vài tiếng chấn động nhẹ trên mái, báo đốm nâng đuôi, chạy về hướng Đông.

Ánh trăng trong veo nhè nhẹ, gió đêm gào thét, thấp thoáng lấp lóe dưới ánh trăng, một bóng người cao gầy đứng một chỗ trên nóc nhà, tay cầm trường đao, một thân áo đen, khuôn mặt đáng sợ, trầm tĩnh lạnh nhạt, như hòa vào bóng đêm vô biên vắng vẻ thành một.

Như Tu La đi ra từ quỷ vực, lạnh lẽo túc sát, hung mãnh vô tình.

Hải Đô A Lăng lạnh lùng nhìn hắn, nâng trường đao.

Tô Đan Cổ đón gió mà đứng, không nhúc nhích, y phục màu đen phần phật bay, ôm lấy dáng người thon gầy lại căng chứa đầy lực, cả người tràn đầy sức bật rất mãnh liệt.

Dao Anh kinh ngạc nhìn hắn.

Hải Đô A Lăng tiến lên, quát khẽ lấn lên, Tô Đan Cổ đang đứng bất động bỗng nhiên rút đao tiến tới, động tác mau lẹ, ánh đao lấp lóe, hai bóng người mạnh mẽ quấn đấu.

Dao Anh đứng trên nóc nhà, gió thổi chao đảo, tim đập loạn, không chớp mắt nhìn hai người.

Hải Đô A Lăng nhanh nhẹn uy mãnh, tấn công mạnh mẽ, đao mang lực hung ác.

Tô Đan Cổ ác liệt tàn bạo, khí thế bàng bạc, mỗi đao đều tàn nhẫn vô cùng, ra tay không chút lưu tình, giữa di chuyển lại mang vẻ uy nghi ung dung trầm ổn, mơ hồ có phần thương xót.

Hai người qua hơn một trăm chiêu vẫn chưa rõ cao thấp, hai luồng lực đạo va chạm khuấy động, mái nhà vỡ vụn, bụi rơi lả tả.

Hải Đô A Lăng tâm tình nóng nảy, đánh mãi chưa tới đâu, giận tím mặt, bức Tô Đan Cổ vào góc, một chiêu thanh toán, bắp thịt cả người gồng lên, giơ trường đao chém về phía Tô Đan Cổ.

Một phát như dùng hết toàn lực của gã, như Thái Sơn áp đỉnh, Phật cản giết Phật!

Dao Anh khẩn trương nín thở.

Tô Đan Cổ thẳng người, mặt lầm lì, tay trái trường đao quét ngang, khí thế bừng bừng, mang theo vẻ bá đạo tận trời sôi trào mãnh liệt, cứ thế mà bổ vào thế công của Hải Đô A Lăng!

Hải Đô A Lăng lùi về một bước, rên nhẹ, khóe miệng tràn tia máu.

Y quét mắt một vòng sau lưng, phát hiện người của y không đuổi theo, ánh mắt âm u, bỗng lui lại mấy bước, phóng tới cạnh Dao Anh, ôm lấy eo nàng, xoay người bỏ chạy.

“Tô Đan Cổ, sau này gặp trên chiến trận, chúng ta lại so cao thấp!”

Dao Anh còn chưa kịp kêu cứu, sau lưng có luồng đao khí chém tới, trong tiếng áo bào phần phật, Tô Đan Cổ tung người mấy cái đuổi theo, thân ảnh quỷ mị, chém một đao về phía cánh tay phải của Hải Đô A Lăng.

Hải Đô A Lăng sợ hãi, lách mình né tránh, Tô Đan Cổ sấn lên, bắt lấy vai Dao Anh ôm vào trong lòng.

Dao Anh cảm thấy tia đao lóe bên khóe mắt, lớn tiếng nói: “Cẩn thận!”

Một thanh đoản đao từ trong tay áo Hải Đô A Lăng phóng ra, thẳng vào Tô Đan Cổ!

Tô Đan Cổ không rên một tiếng, bóng người cao lớn bay tới, thế như ưng bắt thỏ, tay phải ôm lấy eo Dao Anh, sượt qua người Hải Đô A Lăng, tay trái phóng một chưởng, chưởng phong rất mạnh, thế không thể đỡ.

Hải Đô A Lăng nhắm mắt thu đoản đao, chạy ra sau.

Dao Anh kinh sợ, đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lúc bối rối bấu ngay cổ Tô Đan Cổ, người dính sát vào lồng ngực hắn, run nhè nhẹ.

Tô Đan Cổ ôm nàng nhanh chóng lướt qua nóc nhà, dừng lại một chỗ trên tường viện, quay người nhìn Hải Đô A Lăng.

“Văn Chiêu công chúa là Ma Đăng Già của Vương, nếu có lần sau, ta ra tay sẽ không lưu tình.” Hắn nhả từng chữ, giọng khàn khàn.

Hải Đô A Lăng mặt trầm như nước, nhìn Dao Anh nép trong ngực Tô Đan Cổ, khóe miệng co giật mấy cái, quay người nghênh ngang rời đi.