Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 54




Bầu trời cao xa vắng vẻ, ánh trăng tung xuống một mảng sáng lạnh trong lấp lánh như nhũ bạc, gió đêm thổi tới, phất qua da thịt dưới lớp áo mỏng, lạnh buốt như tuyết.

Tô Đan Cổ ôm lấy Dao Anh run lẩy bẩy, thoăn thoắt nhảy vượt giữa Vương cung nguy nga, báo đốm ngay sau lưng bọn họ, động tác tung chân nhẹ nhàng tinh tế.

Dần dần nghe tiếng người ồn ào, vút vút mấy mũi tên nhọn xé không tới, tiếng rít lạnh gần trong gang tấc.

Dao Anh trong lòng rất gấp, ngón tay không khỏi nắm chặt áo bào của Tô Đan Cổ. Hắn không nói không rằng, che nàng trong lòng, ngang tay nâng đao, chém mấy mũi tên, nhảy xuống tường viện, hạ xuống cạnh một gốc cây táo trong vườn.

Cách một bức tường viện, có tiếng la to với đám cung thủ: “Nhìn kỹ đi! Là Nhiếp Chính Vương!”

Vệ binh bắn tên run lẩy bẩy, lập tức rối loạn, tiếng kêu la tứ phía.

Thu cánh tay kiên cố vòng quanh bờ vai kia về, Dao Anh được đặt xuống, đôi chân trần chạm mặt đất lạnh lẽo, hơi lạnh xông thẳng lên người.

Sau lưng nghe một tiếng kêu rên đè nén. Dao Anh nheo mắt, quay lại nhìn. Tô Đan Cổ che ngực lùi về một bước, áo bào xẹt qua nhánh cây táo, đám hoa màu trắng bạc xào xạc rơi.

“Ngài bị thương à?” Dao Anh giật mình, đưa tay đỡ Tô Đan Cổ, vừa rồi lúc hắn ôm nàng đối địch với Hải Đô A Lăng, Hải Đô A Lăng phóng một thanh đoản đao từ tay áo, hắn sợ nàng bị đâm trúng, lộn vòng người chặn một đao, có lẽ đã bị thương.

Tô Đan Cổ hơi lảo đảo.

Dao Anh xông tới đỡ lấy cánh tay hắn, nghĩ có khi hắn không hiểu tiếng Hán mình nói trong lúc vội, đổi tiếng Hồ hỏi lại: “Ngài bị thương à?”

Tô Đan Cổ lấy lại thăng bằng, hờ hững liếc nàng, vết sẹo trải rộng trên mặt xấu xí dữ tợn, một đôi mắt sâu xanh lục vô tình, như bầu trời mênh mông rực rỡ, lạnh lùng lãnh đạm, không vui không buồn.

Đột nhiên Dao Anh có cảm giác đứng trước mặt không phải là một người, mà là một thanh đao lẫm liệt tỏa đầy sắc lạnh.

Một thanh đao vô tình vô dục, chuyên giết chóc mà thành.

Hai người bốn mắt chạm nhau.

Dao Anh nhíu mày nhìn lên Tô Đan Cổ, trên mặt không hề sợ hãi chán ghét, chỉ có chân thành lo lắng và cảm kích, ánh trăng lọt vào đôi mắt trong suốt thon dài của nàng, đáy mắt có ánh lấp lánh, như nước hồ sóng sánh, dịu dàng xinh đẹp. 

Ánh mắt Tô Đan Cổ lại như hồ nước tĩnh lặng tịch mịch, không một gợn sóng.

Nhìn nhau trong chớp mắt, Dao Anh tiếp tục nhẹ giọng hỏi: “Tô tướng quân, ngài bị thương chỗ nào?”

Nghe có tiếng bước chân như mưa rơi từ cửa sân, A Sử Na Tất Sa người mặc nhung trang dẫn đám vệ binh chạy tới, xông vào đình viện.

Vệ binh nhìn thấy mũi tên rơi trên đất, liếc qua khuôn mặt dữ tợn của Tô Đan Cổ, nhìn nhau, sợ không dám bước tới.

Tất Sa bước qua mớ tên rơi loạn đầy đất, lo lắng chạy tới, ánh mắt rơi xuống cánh tay Dao Anh dìu lấy Tô Đan Cổ, chau mày. “Hộ vệ trong cung bất lực, làm công chúa bị sợ hãi.” Anh cười cười với Dao Anh, quay lại ra hiệu hai tên vệ binh, “Đưa công chúa về nghỉ đi.”

Dao Anh đảo mắt một vòng. Trong hành lang chen đứng đầy vệ binh, ai cũng đầy đủ vũ trang, chỉ tính người vác trường cung đã có bảy tám người —— bình thường Đàm Ma La Già không ở Vương cung, trong cung cấm không có thủ nghiêm thế này, hiển nhiên họ đã có chuẩn bị đón địch từ trước.

Tất Sa biết Hải Đô A Lăng sẽ xông vào Vương cung, nên mới thu xếp nhiều người thế này chạy tới cứu nàng.

Dao Anh có vẻ suy nghĩ, nhìn Tô Đan Cổ đã đứng vững vàng, nói: “Đa tạ Tô Tướng quân.”

Tô Đan Cổ không lên tiếng, trên gương mặt đáng sợ nhìn không ra cảm xúc gì.

Dao Anh thu tay lại, quay đi.

“Công chúa, chờ tí!”

Tất Sa đuổi theo, cúi nhìn Dao Anh.

Dao Anh nửa đêm tỉnh giấc, không mặc áo ngoài, chỉ một lớp áo trong mỏng manh, có lẽ mang từ Trung Nguyên tới, mỏng như cánh ve, nhẹ nhàng trong suốt, dưới ánh trăng nhẹ lồng xuống, dáng người yểu điệu như ẩn như hiện, lớp vải mỏng lộ ra vòng eo tinh tế mềm mại, vừa rồi lúc giãy dụa cổ áo mở một nửa, một bờ vai óng ánh trắng nõn lộ ra, còn muốn nhẵn mịn trắng dính hơn cả mỡ dê, đâu đấy như có mùi thơm quanh quẩn.

Ánh mắt vệ binh trong viện dao động, tất cả đều đang len lén nhìn nàng. Tất Sa nhìn bờ vai tuyết trắng của Dao Anh, lông mày càng nhíu chặt.

Dao Anh biết mình chật vật, cười cười, ôm lấy vạt áo, động tác tự nhiên không chút xấu hổ. Nàng chân trần nhảy xuống giường trốn, phản ứng đã rất nhanh, đáng tiếc vẫn bị Hải Đô A Lăng bắt rùa trong hũ, y đã coi nàng là con mồi, đã thăm dò thói quen chạy trốn của nàng.

Tất Sa vốn nghĩ Dao Anh sẽ lộ vẻ thẹn thùng xấu hổ, hoặc sợ túa nước mắt sướt mướt, ai ngờ nàng lại cười, mắt lộ vẻ kinh ngạc. 

“Công chúa, người đang phát run lên kìa.”

Anh cởi áo choàng trắng trên người xuống, choàng qua vai Dao Anh, nắm chặt bờ vai nàng, nhẹ nhàng nói, “Công chúa không cần sợ, cả đêm tôi sẽ canh ở đây.”

Đám vệ binh nghẹn họng nhìn anh ta trân trối: Tướng quân quả thật phong lưu phóng khoáng, lúc này vẫn không quên dâng hiến ân tình!

Dao Anh lạnh run, không khách khí, quấn áo choàng, nói: “Đa tạ.”

Tất Sa đưa mắt nhìn nàng đi xa, ánh mắt mềm mỏng, mãi khi bóng lưng nàng biến mất sau cửa sân, mới quay nhìn Tô Đan Cổ, khóe miệng nhẹ vểnh. 

“Nhiếp Chính Vương, đa tạ người cứu Văn Chiêu công chúa, ban nãy tôi thật tình sợ nàng ấy bị Hải Đô A Lăng cướp mất.” Nghĩ lại mà sợ, vỗ vỗ ngực, anh cất cao giọng nói.

Tô Đan Cổ không nói gì, tra đao vào vỏ, ngẩng lên quét mắt một vòng đình viện.

Cả đám bị ánh mắt quét tới thầm sợ, run run rẩy rẩy quỳ xuống.

Tất Sa cũng quỳ một chân trên đất, cung kính nói: “Nhiếp Chính Vương, bọn tôi bắt được tám người, giết năm, còn hai kẻ tự vận, còn một không chạy thoát!”

Anh dẫn đội mai phục gần chỗ Lý Dao Anh, nghe động tĩnh chạy tới ngay.

Tô Đan Cổ gật đầu, vạt áo đen đảo qua trước mặt mọi người, bóng người cao gầy rắn rỏi đi vào hành lang, tan vào trong bóng đêm.

Báo đốm ngoắt ngoắt cái đuôi đi theo.

Chỉ sau chốc lát, tiếng bước chân biến mất.

Như Tu La quỷ mị, vô tung vô ảnh.

Mấy tên vệ binh vừa rồi trong lúc bối rối đã bắn phải Tô Đan Cổ nhìn nhau, run rẩy: “Nhiếp Chính Vương có đang tức giận không nhỉ? Không biết có trị tội chúng ta không ta?”

Họ thật không cố ý, nhìn thấy một bóng người ôm công chúa còn tưởng là Hải Đô A Lăng! Ai biết Nhiếp Chính Vương xuất quỷ nhập thần lại đột nhiên ra mặt?

Nhiếp Chính Vương tuyệt đối đừng chém đầu họ nghen!

Tất Sa đứng lên, đạp tên vệ binh: “Lần sau tỉnh táo hơn cho ta! Nếu ngộ thương Nhiếp Chính Vương thì làm thế nào? Đám cung thủ đi Hình đường lãnh phạt hết đi, mỗi người mười côn!”

Cả đám không dám xin khoan dung, dập đầu vâng dạ, chịu mười côn dù sao cũng ngon hơn rơi đầu!

Vệ binh xin chỉ thị Tất Sa: “Tướng quân, có cần phái người đi Phật Tự bẩm với Vương không ạ?”

Là Vương nhắc họ phòng bị, giờ bắt được người, hẳn phải bẩm báo Vương trước.

Tất Sa lắc đầu: “Không cần phái người đi Phật Tự… Nhiếp Chính Vương sẽ đích thân bẩm báo.”



Dao Anh trở lại nơi ở.

Tạ Thanh, Tạ Xung lập tức lao đến, họ cùng vệ binh đã khống chế bộ hạ của Hải Đô A Lăng, đang chuẩn bị đi tìm nàng.

Dao Anh về phòng mang giày vào trước —— mấy con đường trong Vương cung phần lớn là đi trên đất, một đường chân trần, lòng bàn chân nàng đã muốn mài hỏng.

Tạ Xung cả giận nói: “Không ngờ Hải Đô A Lăng chưa hết hi vọng, công chúa đã ở trong Vương cung Vương Đình rồi mà y còn dám dấn thân mạo hiểm.”

Dao Anh đổi áo choàng dày hơn, nói: “Phật Tử rất ít khi ở Vương cung, ở đây phòng thủ không nghiêm.”

Từ lúc Hải Đô A Lăng xuất hiện ở đại hội tranh biện kinh Phật nàng đã biết đối phương không tốt, nên trốn kỹ không ra, không bước ra cửa cung một bước, sau khi sứ đoàn Bắc Nhung rời đi đợi mấy ngày mới dám xuất cung đi lại, không ngờ lần này Hải Đô A Lăng còn kiên nhẫn hơn trước, chờ đến đêm nay mới ra tay.

Dao Anh nhớ đến A Bố con chim ưng Hải Đô A Lăng tự mình thuần dưỡng, gã thích cảm giác chinh phục con mồi, sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

“Giờ phải mau chóng nghĩ cách truyền tin về Trung Nguyên…” Dao Anh thì thào, “Cũng không biết vết thương của anh đã lành chưa… Tính anh nóng nảy, ai khuyên cũng không nghe…” Nàng nhớ đến Lý Trọng Kiền, lại sợ Lý Trọng Kiền gặp Hải Đô A Lăng, bi kịch tái diễn.

Dao Anh hà hơi, nửa đêm gió lạnh, sắc mặt trắng bệch, môi tái xanh, người run rẩy nhẹ.

Đám Tạ Xung liếc mắt nhìn nhau, không đành lòng dọa nàng, cười nói: “Công chúa an tâm, Tần Vương chắc chắn sẽ bình yên vô sự! Đêm nay công chúa đã hoảng sợ, nghỉ ngơi sớm đi, Hải Đô A Lăng còn dám đến, tụi tôi chặt tay y.”

Dao Anh thu nỗi phiền muộn, cười với mọi người rồi đuổi ra, một mình ngồi lại trong phòng u ám, vừa xoa bàn chân bị đất cát mài đến vết thương chồng chất, vừa lẳng lặng suy tư.

Lúc này Tạ Thanh không dám để Dao Anh lọt ra ngoài tầm mắt, canh giữ ở một góc khuất trong phòng, ngồi xếp bằng, nhắm mắt thiếp đi.

Ngày hôm sau, A Sử Na Tất Sa tới thăm Dao Anh, liên tục cam đoan, Vương cung đã tăng cường phòng bị, bộ hạ Hải Đô A Lăng kẻ chết, người bị bắt, y tuyệt đối không dám giữa đêm xông vào Vương cung nữa.

Dao Anh cám ơn anh ta đêm qua dẫn binh bảo vệ, trực tiếp hỏi: “Có phải Tướng quân đã biết trước rằng Hải Đô A Lăng sẽ đến?”

Tất Sa ngây người.

Sóng mắt Dao Anh trong trẻo, bình tĩnh nhìn anh ta.

Tất Sa với nàng nhìn nhau một lúc, thu lại vẻ đùa giỡn, gật đầu: “Không sai, Nhiếp Chính Vương biết Hải Đô A Lăng còn núp chờ ở Thánh Thành, dặn bọn tôi tăng cường phòng bị, tránh Hải Đô A Lăng cướp đi công chúa.”

Dao Anh khẽ giật mình. Nàng tưởng người an bài phục binh đêm qua là Tất Sa, ai dè là Tô Đan Cổ? Không hổ là Nhiếp Chính Vương chấp chưởng quân chính, trấn áp mấy đại quý tộc, quả nhiên tâm tư tỉ mỉ, âm thầm đề phòng Hải Đô A Lăng.

Tất Sa gãi gãi da đầu: “Công chúa, không phải tôi cố ý giấu người, thật ra vì sợ người sợ nên không nhắc nhở trước. Nhiếp Chính Vương cũng không biết Hải Đô A Lăng có tới không, lại không biết khi nào, sợ báo cho công chúa, khó tránh khỏi ăn ngủ không yên, ngày đêm lo sợ.”

Dao Anh không hề lo lắng cười lắc đầu: “Ta không có giận…”

Nàng chuyển đề tài, “Nhưng hi vọng sau này Tướng quân đừng giấu ta, người mà Hải Đô A Lăng muốn cướp là ta, ta chính là mồi nhử tốt nhất, nếu Tướng quân báo ta sớm chút, ta có thể cùng Tướng quân nội ứng ngoại hợp, nói không chừng có thể bắt được Hải Đô A Lăng.”

Tất Sa chấn động, lặng thinh rất lâu. Dao Anh nhìn anh ta mỉm cười, mặt mày tỏa sáng.

Tất Sa tránh tầm mắt nàng, hỏi: “Công chúa có nghĩ tới, chúng ta nội ứng ngoại hợp giết Hải Đô A Lăng, thì sau công chúa không phải lo nữa.”

Dao Anh cười nhạt, ngẩng nhìn bầu trời xanh thẳm trong veo: “Vương Đình và Bắc Nhung ký minh ước, Hải Đô A Lăng là Vương tử Bắc Nhung, lúc này Vương Đình mà giết Hải Đô A Lăng, Bắc Nhung chắc chắn sẽ kiếm cớ khai chiến —— tướng quân yên tâm, ta được Vương Đình che chở, phân rõ nặng nhẹ, Hải Đô A Lăng phải chết ngoài đất của Vương Đình, hoặc là ra tay không chừa chút hậu hoạn, không để Bắc Nhung nắm được, hoặc là hai quân đối địch.”

“Hải Đô A Lăng không vô duyên vô cớ đi sứ Bắc Nhung, chắc chắn Nhiếp Chính Vương đã biết nên đêm qua không xuống tay sát thủ.”

Tất Sa quay nhìn Dao Anh, trên gương mặt tuấn lãng lướt qua một tia kỳ lạ. 

Công chúa nói đúng, Vương Đình không nên khai chiến với Bắc Nhung lúc này. Trung quân đối Đàm Ma La Già trung thành tuyệt đối nhưng Tả quân, Hữu quân, Tiền quân, Hậu quân lại nằm trong tay các đại quý tộc, vừa mới trải qua mấy trận đại chiến, lòng người còn chưa hoàn hồn, lại đến mùa vụ, nguồn chiêu mộ lính không đủ. Sau cuộc chiến, mở Đại Pháp hội hoành tráng để ăn mừng thắng lợi, cũng để trấn an lòng người, uy hiếp đại thần, ổn định triều chính.

Đêm qua sở dĩ anh ta không báo trước cho Lý Dao Anh chính là vì sợ vị công chúa Đại Nguỵ này sợ hãi làm xáo trộn kế hoạch của họ, kéo toàn bộ Vương Đình vào vũng bùn.

Tất Sa thở dài, ôm quyền, vẻ rất nghiêm túc: “Công chúa, thật xin lỗi.” Anh biết Hải Đô A Lăng nhất định phải đoạt được công chúa, lại không thể giết y giúp công chúa an giấc, còn mặt mũi nào tự xưng là bạn của công chúa?

Dao Anh đứng dậy, đứng dưới hiên, đáp lễ lại Tất Sa, nói: “Tướng quân, ta được Phật Tử che chở, lại kết minh với Phật Tử, Vương Đình an ổn, ta mới có thể an toàn, ta không thể không để ý đại cục, cũng sẽ không cuồng vọng yêu cầu quý quốc vì ta mà giết Vương tử Bắc Nhung.”

Kết minh với Cao Xương là dự định cho tương lai về sau, nàng ở Vương Đình luôn có chỗ tốt, nàng không ngây thơ cho rằng Đàm Ma La Già sẽ vì người không liên quan như nàng hạ lệnh giết Hải Đô A Lăng.

Mới lại Hải Đô A Lăng là cao thủ bậc nhất của Bắc Nhung, đâu phải dễ giết? Đàm Ma La Già cứu được nàng, phái vệ binh bảo vệ nàng, phòng bị Hải Đô A Lăng, nàng đã rất cảm kích.

Tất Sa ngóng nhìn Dao Anh, mắt chớp chớp, thay đổi vẻ khinh cuồng hời hợt trước đó, dáng người cao ngất, nói: “Công chúa cũng không cần quá khách khí, công chúa cứu Vương chính là đã cứu toàn bộ Vương Đình. Dù ngay lúc này tôi không thể giết Hải Đô A Lăng, nếu có gặp trên chiến trận sau nay, tôi nhất định giết hắn!”

Dao Anh mỉm cười: “Tuy lúc này không thể giết Hải Đô A Lăng… nhưng cũng không thể để y cứ vậy yên ổn về Bắc Nhung.”

Tất Sa nhếch miệng: “Công chúa yên tâm, Hải Đô A Lăng xông vào Vương cung nửa đêm, bọn tôi không bắt được y, không có chứng cứ, nhưng người của y đã rơi vào trong tay bọn tôi, Nhiếp Chính Vương căn dặn, đưa chúng đi Bắc Nhung, Ngoả Hãn Khả Hãn chắc chắn sẽ tức giận.”

Dao Anh gật đầu.

Đây đúng là một cách, Ngoả Hãn Khả Hãn còn biết nói tình nghĩa hơn Hải Đô A Lăng, vả lại đã thầm xem Đàm Ma La Già như khắc tinh, không dám khai chiến với Vương Đình.

Có điều còn có một cách tốt hơn, độc ác hơn.

Dao Anh ra hiệu thân binh lấy bình thuốc nàng đã sửa soạn đêm qua ra: “Đêm qua ta được Nhiếp Chính Vương cứu, ta muốn trực tiếp gặp Nhiếp Chính Vương nói lời cảm tạ.”

Ánh mắt Tất Sa lấp lánh, cười nói: “Nhiếp Chính Vương hành tung bất định, tôi cũng không biết ngài ấy ở đâu.”

Dao Anh cũng cười cười: “Vậy xin Tướng quân chuyển lời một câu.”

Tất Sa còn chần chừ, chưa kịp há miệng, một vệ binh lộn nhào xông vào đình viện, “Hải Đô A Lăng đến rồi!”

Cả đám kinh hãi, thân binh hộ vệ cuống quít nắm binh khí, thủ thế phòng vệ.

Tất Sa biến sắc, trấn an Dao Anh: “Công chúa không cần sợ, Hải Đô A Lăng chỉ một mình, không dám làm loạn.” Nói xong, quay người chạy đi.

Dao Anh trấn định lại, tránh lên lầu hai nấp trong tháp các chờ tin. Chỉ sau chốc lát, vệ binh quay lại báo, Hải Đô A Lăng hiện  đang ở Vương cung.

Sau thất bại đêm qua y không trốn mất dạng, mà tìm chỗ chỉnh đốn một đêm, sáng sớm hôm nay nghênh ngang xuất hiện trước cửa dịch quán, nói trên đường mình về Bắc Nhung gặp cướp, thân binh bên cạnh đều đã chết, yêu cầu Vương Đình xuất ngựa lương khô đưa tiễn, còn phái người hộ tống y về nha trướng.

Tạ Xung nghiến răng: “Tên này đúng là gan to bằng trời, không sợ chúng ta giết à?”

Dao Anh nhíu mày.

Hải Đô A Lăng không chỉ gan cả người, mà còn biết lấy lui làm tiến, bên cạnh y không còn thân binh hộ vệ, sợ Tô Đan Cổ đuổi giết, dứt khoát lộ ra thân phận sứ giả, yêu cầu Vương Đình tiễn mình về Bắc Nhung, từ đây, y sẽ không phải sợ Vương Đình ngầm ra tay. Chuyện đêm qua xông vào Vương cung y có thể liều chết không nhận.

Quả nhiên, vệ binh tới thuật lại, Hải Đô A Lăng là sứ giả Bắc Nhung, đại thần trong triều không muốn sinh sự, chuẩn bị ngựa cho y.

Vệ binh nói: “Công chúa, Vương tử Hải Đô A Lăng nói trước khi đi muốn gặp ngài nói mấy câu. A Sử Na tướng quân nói, ngài có thể đi, cũng có thể không đi.”

Đám Tạ Xung nhảy lên, mặt đỏ bừng: “Mơ tưởng!”

Dao Anh trầm ngâm một lát rồi đứng dậy.

Gặp thì gặp, lúc này Hải Đô A Lăng không thể làm gì nàng, nàng muốn biết mục đích thực sự của Hải Đô A Lăng.

Hải Đô A Lăng đã thay đổi y phục, tóc bím áo choàng, một bộ cẩm bào gấm nửa cánh tay, dựa vào cây cột ở hành lang, chân dài hơi cong, cơ bắp đầu vai căng cứng.

Đại thần đứng một bên quan sát, Tất Sa dẫn vệ binh Vương Đình giằng co cùng Hải Đô A Lăng, ánh đao lấp lóe, trường thương như rừng.

Khí thế cả viện đều chĩa vào trên người một mình Hải Đô A Lăng.

Y nhìn thấy Dao Anh, khẽ nhếch miệng đi về phía nàng: “Công chúa thật sự có bản lãnh, thủ đoạn lại cao, Phật Tử cao cao tại thượng đối với cô đặc biệt, ngay cả Tô Đan Cổ giờ cũng tự ra tay cứu cô.”

Dao Anh tỏ ra như thường: “Vương tử định nói mấy câu này đó à?”

Con ngươi màu vàng nhạt của Hải Đô A Lăng yên lặng nhìn mặt nàng, rực rỡ động lòng người, thịt da như gió tuyết, lúc cười rực rỡ như hoa xuân, một đôi mắt thon dài tươi tắn, lúc khóe mắt hơi vểnh vô tình toát ra mấy phần mềm mại rung động lòng người, nhưng riêng đối với y luôn lạnh lùng như băng, chưa từng lộ ra vẻ uyển chuyển xinh đẹp trước mặt y.

“Ta thật không rõ.” Y nhắm hai mắt, “Ta là dũng sĩ mạnh nhất anh dũng nhất Bắc Nhung, sao cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt ta?”

Ở Bắc Nhung, cô gái xinh đẹp nhất thuộc về người đàn ông cường tráng nhất, sao Văn Chiêu công chúa không chịu thần phục y?

Hải Đô A Lăng cười nhạo. “Đêm qua gã quái dị Tô Đan Cổ kia tới cứu cô, cô nép vào người hắn, nép đến thật sát… Chả nhẽ ta còn không bằng một gã quái dị?”

Dao Anh thản nhiên nói: “Đẹp xấu không ở bề ngoài, Tô Tướng quân chinh chiến vì nước, bảo vệ một phương yên ổn, thưởng phạt phân minh, công chính vô tư, ta kính nể Tướng quân. Vương tử dù tuấn lãng phong lưu, trong mắt ta, cũng chỉ bình thường.”

Hải Đô A Lăng nhếch miệng cười cười, ánh mắt âm u: “Cha nuôi ta năm đó thích một người, bèn đến cầu thân, tù trưởng bộ lạc đó xem thường, cự tuyệt ông ấy. Cha ta không nhụt chí, một tháng sau, dẫn người tập kích bộ lạc đó, giết sạch đàn ông, ngay trước mặt người đó giết cha và tám người anh em của bà.”

“Cô gái đó chính là mẹ nuôi ta, bà gả cho cha, sinh mười đứa con cho cha, bà kính yêu cha nuôi, ông ấy chính là trời của bà.”

Ở Bắc Nhung, đàn ông muốn lấy vợ có thể không từ thủ đoạn, giết sạch tất cả ai ngăn cản hắn, dù có là anh em ruột của cô vợ đi chăng nữa. Phụ nữ Bắc Nhung chỉ thần phục người anh dũng, họ sinh ra để giạng chân cho đàn ông chiếm hữu, sinh con dưỡng cái cho người.

“Trên đời này người phụ nữ xinh đẹp nhất hẳn phải thuộc về ta.” Mắt Hải Đô A Lăng lóe ra ánh sáng vàng nhạt, “Công chúa, cô trốn không thoát lòng bàn tay của ta đâu.”

Y không quan tâm giờ đây Lý Dao Anh thuộc về Đàm Ma La Già hay Tô Đan Cổ, hay là cả hai đều thành thần dưới váy của nàng, đàn ông Bắc Nhung không thèm để ý phụ nữ còn trong trắng, họ cướp đất, chinh phục dị tộc, chiếm hữu người đẹp.

Giờ Văn Chiêu công chúa không thuộc về hắn, sớm muộn vẫn sẽ rơi vào tay hắn.

Dao Anh không nói, Tất Sa kế bên bỗng biến sắc, xách đao định xông lại.

Đột nhiên, một luồng gió tanh lạnh lùng thốc tới, một bóng đen từ trên trời phóng xuống, đôi vuốt đen sắc nhọn thẳng tắp chộp tới mặt Hải Đô A Lăng.

Hải Đô A Lăng không kịp chuẩn bị, vô thức đưa cánh tay lên cản, vẫn chậm một bước, móc sắt như vuốt ưng xẹt qua mặt, lập tức máu me đầm đìa.

Hai tiếng kêu trong trẻo lạnh như băng vang lên, một con ưng to lớn lướt qua trước mắt mọi người, giương cánh bay về không trung.

Đám người rớt miệng. Mấy tên vệ binh kịp phản ứng, đầy kích động: “Đó là ưng của Vương!”

Lời còn chưa dứt, cửa sân mở ra, mấy vị sư mặc Pháp y và binh sĩ áo lam chạy đến, dẫn đầu là thân vệ Đàm Ma La Già Duyên Giác.

Cậu đứng ở hành lang trước, nhìn bộ mặt tức giận của Hải Đô A Lăng, cất cao giọng nói: “Văn Chiêu công chúa là Ma Đăng Già của Vương, được Vương che chở, xin Vương tử chú ý ngôn từ, nếu lại mạo phạm sẽ không dễ tha!”

Đột nhiên trong đình viện yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ, nghe được tiếng kim rơi.

Cả đám nín thở, rất kinh ngạc.

Tất Sa đầy vẻ không dám tin, sắc mặt trắng bệch.

Dao Anh cũng trợn mắt hồi lâu.

Đêm qua Tô Đan Cổ nói với Hải Đô A Lăng câu này chỉ để ép y lui, lúc ấy không có kẻ khác, sẽ không lan truyền.

Giờ trước mặt mọi người Duyên Giác tuyên bố, là nói với sứ giả Bắc Nhung Hải Đô A Lăng, còn không phải tương đương với thừa nhận thân phận nàng?

Nàng tự nói mình nguyện làm theo Ma Đăng Già, thì chẳng là gì cả vì người đời chỉ coi nàng là kẻ ái mộ Đàm Ma La Già đến cuồng nhiệt.

Đàm Ma La Già thừa nhận trước chúng, ý nghĩa không giống!

Máu khắp người Dao Anh ngưng chảy, trong đầu ong ong.

Trong yên lặng nặng nề quỷ dị, gã Bắc Nhung Hải Đô A Lăng này kịp phản ứng nhanh nhất, con ngươi co giật, nhìn Dao Anh, cười lạnh: “Thủ đoạn của công chúa cao thật!”

Nói xong, nghênh ngang rời đi.

Lúc này, chẳng ai còn để ý Hải Đô A Lăng nói gì.

Tất cả mọi người, đại thần, vệ binh, tuỳ tùng, sư sãi, Tất Sa… đều vẹo cổ nhìn Dao Anh, động tác cứng ngắc, ánh mắt kinh hãi. Trong nháy mắt mấy trăm ánh mắt như đao phóng qua, mang theo tiếng gió vèo vèo, quấn trong đầu Dao Anh đến choáng váng.

Nàng miễn cưỡng trấn định lại, nhìn Duyên Giác.

Duyên Giác nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: “Từ hôm nay trở đi, công chúa vào Phật Tự ở, theo các sư trong chùa tu tập Phật pháp.”

Dao Anh thầm chấn động, cảm giác ánh mắt rơi vào người mình thật sự biến thành từng thanh từng thanh đao hữu hình, chém nàng đau nhức.