Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 81: Tiên nấm tí hon




Editor: Nguyetmai

"Dĩ nhiên là biết rồi, Amy chỉ cần ấn vào chỗ này thôi." Thấy hai nhóc con đều tràn ngập mong chờ, McGonagall ấn vào một nút nhỏ bên hông hộp âm nhạc.

Ánh sáng bảy màu phát ra từ viền hộp, sau hai lần nhấp nháy, sau đó cô bé tộc tiên đứng ở giữa bắt đầu kéo đàn violon, miệng nhỏ hơi hé, tiếng hát trong veo động lòng người lập tức vang lên.

"Cô bé hái nấm, đeo giỏ tre lớn, buổi sáng đi chân trần… La là lá la la là lá la…"

Nghe thấy giai điệu quen thuộc, McGonagall cũng sửng sốt trong chốc lát. Vốn tưởng rằng hệ thống sẽ bỏ những bản nhạc thiếu nhi của thế giới này vào hộp nhạc, không ngờ lại là hát bài "Cô bé hái nấm", chẳng qua được đổi sang ngôn ngữ thông dụng của thế giới này mà thôi. Dù vậy, bài hát này vẫn êm tai và vui vẻ một cách lạ thường.

Hơn nữa chiếc hộp âm nhạc này được chế tạo rất tỉ mỉ, người tí hon bên trong không chỉ biết kéo đàn violon và ca hát mà bệ gỗ còn có thể xoay tròn, khiến làn váy tung bay, trông rất sống động.

"Hệ thống, cậu không sợ tôi dựa vào năm mươi bài hát này, trở thành ca sĩ hát nhạc thiếu nhi nổi tiếng nhất thế giới này sao?" McGonagall không nhịn được thầm nói.

"Theo hệ thống nhận định, ký chủ là chuyên gia hát lạc giọng, không đủ điều kiện để thực hiện được việc này." Hệ thống bình thản đáp.

McGonagall cạn lời, không ngờ hệ thống còn biết cả chuyện này! Tuy vậy, gã lại mỉm cười nhìn sang Amy: "Không sao, tôi không biết hát nhưng có thể bồi dưỡng ra một người thực hiện được việc này."

"Tỷ lệ con gái kế thừa năng khiếu ca nhạc của anh là 50%." Hệ thống lại đả kích gã.

"Chuyện này thì cậu không cần lo, cô nhóc rõ ràng chỉ kế thừa những gene tốt của tôi mà thôi. Cứ chờ mà xem, không đến ba ngày, tôi sẽ dạy cho nó học được bài hát này!" McGonagall nhìn Amy đầy lòng tin.

Tộc tiên là một chủng tộc đa tài đa nghệ. Bởi tuổi thọ lâu dài nên họ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để làm những điều mình thích, ca hát, khiêu vũ, hội họa… đều là những lĩnh vực mà họ am hiểu.

Giọng hát đột ngột vang lên khiến Vịt Con Xấu Xí giật nảy mình, kêu "meo" một tiếng rồi lăn ngược ra sau. May mà McGonagall nhanh tay đỡ lấy nó, nếu không thì giờ đã phải chui xuống dưới quầy để tìm nó rồi.

Vịt Con Xấu Xí vẫn chưa hoàn hồn, nhìn chằm chằm người tí hon trong hộp âm nhạc một lát rồi chậm rãi lủi thủi vào ngồi trong góc tường, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác.

Amy giơ tay lên, nhìn chằm chằm hộp âm nhạc, ánh mắt càng ngày càng lấp lánh. Một bài hát vừa kết thúc, cô nhóc vừa kinh ngạc vừa vui sướng reo lên với McGonagall: "Cha ơi, người tí hon này hát hay quá! Bạn ấy thật sự là người tí hon sao? Bạn ấy có còn biết hát bài nào khác không?"

"Sau này đây chính là bạn mới của Amy, tuy không phải là người thật, nhưng lại có thể hát rất nhiều bài cho Amy nghe đấy. Chỉ là bây giờ chúng ta nghe bài này trước, học thuộc bài này rồi lại nghe bài tiếp theo, được không?" Gã cười gật đầu, không muốn Amy chỉ tùy ý nghe năm mươi bài hát như cưỡi ngựa xem hoa, nếu có thể cho cô nhóc học tập một chút thì hay hơn.

Gã vẫn rất mong chờ được nghe Amy ca hát, do McGonagall Alex cũng là một kẻ có giọng hát vịt đực, nên Amy chỉ có thể thỉnh thoảng được nghe một hai bài nhạc thiếu nhi từ chỗ Luna. Trong đó, có một bài mà cô nhóc đã được nghe mấy lần, còn biết ngâm nga một đoạn, có thể thấy cô nhóc rất thích ca hát, chẳng qua không có cơ hội học tập mà thôi.

"Vâng! Amy thích ca hát nhất! Sau này cứ để Tiên Nấm Tí Hon dạy con ca hát đi!" Amy vui vẻ gật đầu, sờ hộp âm nhạc với vẻ thỏa mãn.

"Tiên Nấm Tí Hon…" McGonagall nhướng mày nhìn cô bé tộc tiên đáng yêu trong hộp âm nhạc cứ thế bị gán cho một cái tên kỳ lạ.

"Nhưng cha ơi, vừa rồi Tiên Nấm Tí Hon hát đến đoạn kẹo que là cái gì vậy ạ? Bạn ấy nói muốn chia sẻ kẹo que cho những người bạn khác, thế kẹo que ngon lắm hả cha?" Amy lại tò mò hỏi gã.

"Ừ, kẹo que rất ngon, nhưng bây giờ cha không thể biến nó ra cho con được." McGonagall gật đầu nói với vẻ bất đắc dĩ. Điểm đáng sợ nhất của người tham ăn chính là nghe hết một bài hát, có thể không nhớ rõ lời và giai điệu của nó, nhưng chắc chắn sẽ nhớ kĩ tên món ăn chỉ lướt qua trong bài.

Hệ thống đã báo trước với gã sẽ không cung cấp kẹo que riêng lẻ, trừ phi sau này mở khóa thực đơn làm món đấy.

McGonagall biết rõ mức độ nguyên tắc của hệ thống đối với những vấn đề liên quan đến thực đơn, có khi điều này cũng nằm trong những điều luật ràng buộc hệ thống, do đó cũng không dụ dỗ nó thêm nữa.

Chẳng qua, trên quảng trường Aden có một cửa hàng kẹo, nếu Amy muốn ăn kẹo que, gã có thể đến đó đặt làm một ít, có khi còn có thể hợp tác với ông chủ cửa hàng kẹo, ra mắt sản phẩm kẹo que trong thế giới này, thay đổi sở thích ăn kẹo mềm của trẻ con thời nay.

"Vâng." Amy hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng vui vẻ trở lại khi nhìn hộp âm nhạc trên quầy. Cô nhóc đứng trên chỗ để chân của ghế cao, ôm cổ McGonagall, hôn lên má gã rồi vui vẻ nói: "Cảm ơn cha đã tặng Tiên Nấm Tí Hon biết hát cho Amy nhé. Amy thích lắm!"

"Amy thích là được rồi. Vậy cha đi dọn dẹp nhà hàng và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đây. Nếu con buồn ngủ thì bế Vịt Con Xấu Xí lên lầu ngủ một giấc nhé." Gã cười vuốt tóc cô nhóc, quả nhiên, chỉ cần người nhận quà thấy vui thì đã đủ khiến người tặng cảm thấy thỏa mãn rồi.

"Vâng, nhưng Amy muốn nghe bạn ấy hát thêm một lát nữa." Amy ngoan ngoãn gật đầu.

McGonagall cài đặt phát lại bài hát "Cô bé hái nấm", thấy Amy chống cằm, vui vẻ nhìn hộp âm nhạc không rời mắt, gã mới xoay người bắt đầu dọn dẹp nhà hàng.

Hai hôm nay, số lượng khách hàng gia tăng khiến lượng công việc cũng tăng vọt. Một mình McGonagall phải đảm đương tất cả mọi việc, bao gồm cả xử lý nguyên liệu nấu ăn, đón khách, gọi món, nấu ăn, bưng đồ ăn lên bàn, thu dọn bát đũa… thực sự là rất vất vả.

Tuy rằng cơm chiên Dương Châu có tác dụng xoa dịu mệt nhọc trong cơ thể, nhưng công việc rườm rà vẫn khiến gã mệt mỏi về mặt tinh thần. Do đó, việc tìm một nhân viên chịu thương chịu khó đã trở thành một nhu cầu thiết yếu.

Lúc gã dọn dẹp nhà hàng xong xuôi, Amy đang vừa nghe nhạc thiếu nhi vừa ngủ gật trên quầy. Cách đó không xa, Vịt Con Xấu Xí đang nằm rạp bỗng nhỏm dậy, căng thẳng nhìn chằm chằm cô bé tộc tiên trong hộp âm nhạc, trông như vừa tò mò vừa sợ hãi, muốn chậm rãi đến gần để quan sát cho kĩ.

"Lên lầu ngủ thôi, đừng để bị cảm." McGonagall nhìn thoáng qua Vịt Con Xấu Xí đang không ngừng sợ bóng sợ gió, lau khô tay rồi khẽ bế Amy lên, tiện tay nhấc mèo ta lên bằng một tay khác, sau đó đi lên lầu.

"Meo…" Vịt Con Xấu Xí hơi bất mãn, thò móng vuốt cào nhẹ lên tay gã, chẳng qua móng vuốt của nó còn chưa đủ dài, cứ mềm nhũn như đang gãi ngứa. Mèo quýt buồn bã nhìn hộp âm nhạc vốn đã gần trong gang tấc, nó lấy hết dũng khí mới dám bò lại đây, sắp thành công lại bị McGonagall xách đi.