Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 778: Nhanh (2)




Trong lòng Phong Vô Kỵ cả kinh, ngay sau đó lại là đại hỉ. Sư Bất Dịch vậy mà công kích về phía Uy Huyết Thần. Hắn đánh lâu không thắng nổi, trái lại bị Uy Huyết Thần bắt được điểm sơ hở. Đối mặt với đả kích cuồng phong bạo vũ của tôn Thần Minh Quỷ Thần Tộc này, hắn chỉ có thể dựa vào Ngôn Xuất Pháp Tùy để duy trì không bại. Nhưng nếu cộng thêm tôn đại cao thủ Sư Bất Dịch này hỗ trợ, vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.

- Không đúng! Vừa rồi ta cảm ứng được khí tức của hai đại cường giả!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ di chuyển, đột nhiên rơi xuống trên bả vai Sư Bất Dịch. Chỉ thấy một gã thiếu niên Nhân Tộc đang đứng trên vai Sư Bất Dịch, theo con Đại Sư Tử to lớn như núi này phập phồng lên xuống bất định.

- Chung Sơn thị Chung Nhạc! Hóa ra là hắn!

Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ chấn động:

- Khí thế của hắn sao lại mạnh mẽ như vậy? So với Sư Bất Dịch cũng không chút thua kém! Bất quá, cho dù tu vi thực lực hắn đề thăng kinh người, cũng xa xa không phải là đối thủ của ta. Ta đã vượt qua hắn rất xa, hơn nữa còn là thể loại đừng mơ tưởng lại đuổi kịp!

Trên bả vai Sư Bất Dịch, Chung Nhạc từ từ giơ bàn tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Phong Vô Kỵ. Trên mặt Phong Vô Kỵ lộ ra một tia tươi cười:

- Đồ nhi ngoan, ta đã từng nói, ta có thể tu thành Thần Minh càng nhanh hơn ngươi và Ích Tà. Hiện tại ngươi muốn nhìn thử một chút thực lực của ta sao? Hết thảy tuyệt học của Kiếm Môn đều đã bị ta học được, ngươi định dùng cái gì để đối phó ta? Đại Tự Tại Kiếm Khí sao?

Trên mặt Chung Nhạc cũng lộ ra một tia tươi cười, trong lòng bàn tay đột nhiên bạo phát ra Thái Dương Xạ Tuyến vô biên, ở trong lòng bàn tay của hắn hóa thành một cái chuông lớn. Chính là Thiếu Hạo Chung!

Đương!

Thanh âm nổ vang kinh thiên động địa ầm ầm bạo phát, chấn cho huyết hải quay cuồng. Phong Vô Kỵ giống như nghe được tiếng chuông cảnh tỉnh, bị tiếng chuông trùng kích cho bay lên thật cao, rơi thẳng về phía sau.

- Phong! Phong! Phong!

Ba cái đầu của hắn đồng thời quát lớn. Từng vòng từng vòng phong cấm chậm rãi xuất hiện, khốn trụ cái chuông lớn. Mà lúc này, thân hình Chung Nhạc bạo khởi, hai tay giơ cao quá đầu, mạnh mẽ nắm lại. Nguyên Từ Thần Đao lập tức hiện ra, đao quang vạn trượng chém thẳng xuống.

Đao còn chưa hạ xuống, huyết hải đã trước tiên vỡ ra, bị đao khí chém ra làm đôi, huyết lãng tách ra làm đôi giống như bức vách vạn trượng, cao chót vót kinh người.

Sắc mặt Phong Vô Kỵ kịch biến, không ngừng quát lớn:

- Thuẫn! Thuẫn! Thuẫn! Thuẫn! Thuẫn!

Từng tấm từng tấm đại thuẫn Thần binh tràn ngập Thần văn xuất hiện, giống như muốn biến thành thực chất vậy, ngăn cản phía trước đạo đao quang kia.

Chung Nhạc chém xuống một đao, từng tấm từng tấm đại thuẫn bị chém nát, lực lượng rốt cuộc cũng suy giảm. Mà lúc này, hắn đột nhiên thu tay lại, trở tay một quyền, đánh lên trên ba tầng phong cấm. Hắn vươn tay trảo một cái, Thái Dương Thần Đao bạo phát quang mang, lại chém xuống một đao, năm tấm đại thuẫn nhất thời vỡ nát.

- Trận!

Phong Vô Kỵ lại thi triển Ngôn Xuất Pháp Tùy. Trận pháp vừa mới hình thành, Thái Dương Thần Đao cũng đã chém vào trong đại trận, quét ngang hết thảy Trận văn, chém nát đại trận.

- Trận! Trận! Trận!

Lại là từng tòa từng tòa đại trận hình thành, vây khốn Thái Dương Thần Đao. Chung Nhạc buông tay ra, nắm lấy Nguyên Từ Thần Đao, một lần nữa chém xuống, chém nát ba tầng đại trận, thân thể đã xuất hiện ngay trước người Phong Vô Kỵ.

Đao quang như điện, như quang, lúc lớn lúc nhỏ, xoay quanh tung bay trên dưới Phong Vô Kỵ. Phong Vô Kỵ không ngừng lui về phía sau, ba cái đầu không ngừng miệng phun pháp ngôn. Các loại thần thông ầm ầm bạo phát, ngăn cản đao quang. Hắn vừa mới vây khốn một thanh Thần đao, Chung Nhạc đã lập tức buông tay, cầm một thanh Thần đao khác, không rời trên dưới cùng hai bên hắn.

- Ngươi không phải nói ngươi rất nhanh sao?

Chỗ cổ Chung Nhạc đột nhiên mọc ra thêm một cái đầu, dưới nách mọc ra hai cánh tay, thân thể một trước một sau điên cuồng chuyển động, trường đao nhanh như cuồng phong bạo vũ, thổi quét thẳng tới.

- Vậy thì nhìn một chút, xem ai nhanh hơn?

Từng đạo từng đạo đao quang chém xuống, thậm chí ngay cả không gian cũng bị chém nứt, lộ ra từng đạo từng đạo vết rách lóe lên liền biến mất.

- Là Ngôn Xuất Pháp Tùy của ngươi nhanh, hay là đao của ta nhanh hơn?

Tốc độ xuất đao của hắn càng lúc càng nhanh, càng về sau chỉ có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo quang mang. Phong Vô Kỵ nhất thời luống cuống tay chân, không ngừng lui về phía sau. Hắn có một thân pháp lực bá đạo hùng hồn nhưng lại không thể phát huy ra. Ba cái đầu của hắn, ba cái miệng không ngừng phun ra pháp ngôn, cũng chỉ có thể đủ để ngăn cản hai thanh Thần đao của Chung Nhạc, không có bất kỳ cơ hội phản kích nào.

Thậm chí đao của Chung Nhạc còn nhanh hơn lời nói của hắn, khiến cho hai bàn tay của hắn cũng phải không ngừng thi triển thần thông chống đỡ đao quang, hai bàn tay nhất thời máu chảy đầm đìa.

- Ta còn có thể càng nhanh hơn nữa! Ngươi có thể không?

Chung Nhạc quát lớn một tiếng, dưới nách đột nhiên lại mọc ra thêm bốn cánh tay nữa, Thần Ma Âm Dương Tán Thủ bạo phát. Từng đạo từng đạo đồ án Thái Cực lóe lên, không ngừng đánh lên trên người Phong Vô Kỵ.

Lồng ngực Phong Vô Kỵ nháy mắt đã trúng mấy trăm đạo Thần Ma Âm Dương Tán Thủ, nhịn không được oa một tiếng thổ huyết. Ngay sau đó, chỉ thấy mấy bàn tay mạnh mẽ ấn lên trên ba cái đầu của hắn, đánh cho hắn lùn xuống một tấc lại một tấc.

Cuối cùng, mấy chưởng của Chung Nhạc đồng thời hạ xuống, chỉ nghe mấy tiếng ba ba ba vang lên, ba cái đầu của hắn vậy mà đều bị Chung Nhạc mạnh mẽ vỗ thẳng vào trong lồng ngực, khiến cho lồng ngực phồng lên một đống thật lớn.