Nhân Gian Băng Khí

Chương 414: Phản bội? Là người mà không ai ngờ được (Trung) Phần 1




Tửu Quỷ giật mình, lên tiếng hỏi:

- Ngươi đã biết ai là nội gián?

- Không!

Âu Dương Bác lập tức bác bỏ suy nghĩ của chính mình:

- Có lẽ không phải là nó!

Tửu Quỷ bị làm cho Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não (1):

- Là ai?

(1) Trượng Nhị hòa thượng sờ không thấy đầu: Điển tích gì đó, có nghĩa là mù mờ, chẳng hiểu ra sao cả.

- Là một người thân thích của ta!

Âu Dương Bác thở dài:

- Là một người họ hàng xa từ miền nam đến đây nhờ ta giúp tìm công việc, hai ngày nay vẫn ở tại chỗ ta!

Tửu Quỷ nghĩ nghĩ, lên tiếng hỏi:

- Có phải là đứa cháu gái họ xa ở cùng với lão bà ngốc của ngươi mà hôm nay chúng ta nhìn thấy?

Sau khi Âu Dương Bác khẳng định, Tửu Quỷ vỗ vỗ trán kinh hô:

- Đúng a, ta tại sao lại không nghĩ đến cơ chứ? Người không có khả năng nhất …… Quả thật, ai cũng sẽ không nghĩ đến thân nhân ở bên cạnh ngươi. Uy, lão quỷ, nó đến đây lúc nào?

Tửu Quỷ lại gọi Âu Dương Bác là lão quỷ. Từ cách xưng hô này cho thấy quan hệ giữa bọn họ không phải là bình thường, thậm chí là trước cả khi nhận thức được.

Âu Dương Bác cũng không để ý đến cách xưng hô này, nói:

- Giữa trưa ngày hôm qua! Bởi vì thời gian thật quá trùng hợp, hơn nữa vừa rồi ngươi nhắc tới nội ứng, ta mới đột nhiên nghĩ đến nó. Nhưng mà, cũng không có khả năng lắm! Nó cũng không có lý do để mạo hiểm như vậy!

- Nói như vậy cũng không chính xác! Có thể là bị uy hiếp, có thể là bị dụ hoặc bởi lợi ích lớn, hoặc cũng có thể là bị người khác lợi dụng mà ngay cả chính nó cũng không biết! Bất kể thế nào, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Dù sao mạng của ngươi cũng chỉ có một cái mà thôi. Tốt nhất là nên phái người theo dõi nó, giám sát nghiêm ngặt nhất cử nhất động!

Âu Dương Bác gật gật đầu. Sau khi gọi điện thoại cho cấp dưới phân phó chuyện này, còn không quên thêm vào một câu: "Chú ý giữ bí mật, đừng để cho nó biết các ngươi giám thị nó. Còn có, nhất định phải chú ý đến sự an toàn của thê tử ta, biết chưa?"

Cúp điện thoại, Âu Dương Bác than thở:

- Hy vọng là do ta nghi thần nghi quỷ!

Tửu Quỷ ngoáy ngoáy lỗ mũi nói:

- Ta thì lại hy vọng đúng là nó, đỡ cho chúng ta phải hao tốn tâm tư đoán xem ai là nội gian!

Âu Dương Bác trừng mắt nhìn hắn, không hề tức giận nói:

- Phụ thân của nó là đường huynh xa của ta. Ngươi muốn cho huynh đệ chúng ta bất hòa hay sao?

- Bỏ đi! Trước kia khi ngươi vẫn còn chưa ngồi lên được vị trí này, bọn họ có bao giờ để ngươi vào mắt. Bây giờ ngươi phát đạt rồi, thượng tướng kiêm tổng tư lệnh, gia đình các ngươi cái gì cô Ba, dì Tư, bà Năm, bác Sáu loạn thất bát tao tất cả đều muốn dựa vào quan hệ với ngươi. Ngay cả tìm việc làm mà cũng từ miền nam xa xôi chạy đến tận đây tìm ngươi. Ai, lão quỷ, ta nhớ rõ ngươi luôn luôn là một người rất chính trực mà, từ khi nào thì lại bắt đầu giúp người khác đi cửa sau thế? xem tại TruyenFull.vn

Âu Dương Bác không hề tức giận nói:

- Ta chỉ là tạm thời cho nó ở lại thôi, chuyện tìm việc ta sẽ không nhúng tay vào!

Tửu Quỷ vỗ tay nói:

- Đúng đúng, đây mới đúng là lão quỷ mà ta biết chứ! Nếu không quả thật ta còn hoài nghi lão quỷ đã bị người ta bắt đi rồi, ngươi chỉ là hàng giả mà thôi!

Âu Dương Bác đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, trừng mắt hô lớn:

- Ngươi vừa nói cái gì?

Tửu Quỷ cũng bị dọa đến nhảy dựng lên, sửng sốt nói:

- Ta, ta không nói cái gì hết á!

- Ngươi vừa nói ta là hàng giả phải không?

- Hả? Ta chỉ là nói giỡn thôi, không cần phải tưởng thật như vậy chứ?

- Không không!

Âu Dương Bác vỗ bàn nói:

- Khó trách bọn chúng gọi Tiểu Ninh trở về, nguyên lai là như vậy. Ta tại sao lại không nghĩ đến chứ?

Tửu Quỷ ngẩn người nói:

- Lão quỷ, ngươi có phải là uống nhầm thuốc rồi không? Lại phát bệnh điên rồi à?

Mặc dù miệng thì nói hắn uống nhầm thuốc, nhưng Tửu Quỷ cũng hiểu được. Âu Dương Bác tịnh không phải tức giận vì mình, mà là câu nói vừa rồi của mình đã khiến cho hắn nhớ tới một điểm mấu chốt nào đó.

Âu Dương Bác chụp lấy điện thoại trên bàn, vừa muốn bấm số thì bên ngoài truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ. Tửu Quỷ và Âu Dương Bác liếc mắt nhìn nhau. Tửu Quỷ lui về phía sau hai bước. trong nháy mắt cả người đột nhiên biến mất tại góc phòng âm u. Còn Âu Dương Bác thì hạ điện thoại xuống quát lớn:

- Ai ở bên ngoài làm ầm lên thế?

Cửa phòng bị mở ra, thủ vệ bước vào cúi chào nói:

- Báo cáo thủ trường, là Ninh tiểu thư, nàng muốn gặp ngài!

- Tiểu Ninh?

Âu Dương Bác nhíu mắt tạo thành một khe hở, khiến cho người nhìn không thể nhìn thấy mục quang trong mắt của hắn.

- Cha ……

Tiếng kêu của Âu Dương Ninh xuyên qua cửa phòng đang mở truyền đến rất rõ. Mà thanh âm nghe được lại giống như đang rất vội vã, lại có vẻ khàn khàn giống như đang khóc:

- Cha! Người mau đến đây! Mau đi xem mẹ đi, cha!

Trái tim của Âu Dương Bác đột nhiên thắt lại, vội vã lao ra khỏi phòng. Từ xa đã thấy Âu Dương Ninh đang ở cố gắng đẩy mấy binh lính đang ngăn cản nàng ra.

Âu Dương Bác chạy đến, trừng mắt nhìn con gái lớn tiếng hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Âu Dương Ninh trên mặt đầy nước mắt, thanh âm nức nở nói:

- Mẫu thân …… mẫu thân người ……

"Cẩn thận!"

Ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện hai bóng người không biết từ đâu lao ra. Ngay lúc Âu Dương Bác và binh lính vẫn còn chưa kịp phản ứng, một trước một sau phân biệt đánh về phía Âu Dương Bác và Âu Dương Ninh.