Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 155: Mang nàng xa chạy cao bay




Sở Trường Ca cùng Hoa Dạ Ly mặt đối mặt, nhìn nhau không nói gì.

Thật lâu sau, Hoa Dạ Ly mở miệng trước, "Cha ruột của ta không phải Lương vương."

Sở Trường Ca giật giật đôi mắt, thầm nghĩ: cha ruột của ngươi là ai cùng ta có quan hệ gì đâu?

Hoa Dạ Ly dừng vài giây, lại nói: "Cha ruột của ta, là Thiên Thành hoàng đế."

Sở Trường Ca kinh hãi, bên trong con ngươi sâu thẳm tràn ngập vẻ không dám tin. Làm sao có thể... Làm sao có thể...

Hoa Dạ Ly gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Mấy ngày trước đây ta cũng mới biết được. Nếu ta sớm biết, sớm biết rằng ngươi là anh em ruột của ta..."

"Ta không phải!" Sở Trường Ca đột nhiên đánh gãy lời nói của Hoa Dạ Ly, không muốn lại nghe hắn nói.

Mà bên kia tường, Mộ Dung Vân Thư bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cảm tình của Hoa Dạ Ly cùng lão Lương vương không sâu, khó trách Lương vương phi kiên trì muốn Hoa Dạ Ly tạo phản!

Hoa Dạ Ly nhắm mắt lại, muốn đem thống khổ trói chặt trong trái tim, lại vô ích, ánh mắt kia nhuốm đầy vẻ bi thương, giấu thế nào cũng giấu không được.

Lời nói của mẫu thân lại một lần hiện lên trong đầu.

"Không nên lại đối phó với Sở Trường Ca, hắn là anh em của con, anh em cùng cha khác mẹ. Cha ruột của con không phải Lương vương, là Thiên Thành hoàng đế."

"Ta nghe nói Sở Trường Ca là con của Thiên Thành hoàng đế cùng Nguyệt quý phi. Nguyệt quý phi là chị em tốt của ta ở trong cung, cũng là ân nhân cứu mạng của mẹ con chúng ta."

"Năm đó, trước khi Nguyệt quý phi cùng tiên đế bỏ trốn, từng nói với ta, tiên đế vì một nữ nhân vứt bỏ giang sơn, việc này đối với hoàng gia mà nói là chuyện gièm pha rất lớn trong thiên hạ, Thái Hậu cùng tân hoàng tuyệt không cho phép chuyện như vậy truyền ra, nhất định hướng ra ngoài tuyên bố tiên đế chết bệnh. Đến lúc đó, phi tần hậu cung từng được tiên đế sủng hạnh qua mà không có con nối dòng, đều sẽ bị chôn sống bên trong hoàng lăng, vì tiên đế mà chôn cùng. Thời điểm đó vừa vặn phụ vương của con có ý với ta, cho nên Nguyệt quý phi khiến cho tiên đế trước khi thoái vị hạ một đạo chiếu thư cuối cùng, đem ta ban cho Lương vương làm phi."

"Ta đối với phụ vương con vốn không có cảm tình, sau khi gả vào Lương vương phủ ta lại phát hiện bụng mình đã có cốt nhục của tiên đế, cho nên những năm gần đây, vẫn rất lạnh nhạt đối với hắn."

Vì sao, vì sao sau khi hắn năm lần bảy lượt đuổi tận giết tuyệt Sở Trường Ca, lại cho hắn biết chân tướng tàn nhẫn như vậy...

Ông trời, hắn rốt cuộc làm sai cái gì, muốn trừng phạt hắn như vậy?

"A a a a ——" Hoa Dạ Ly rốt cuộc không thể khống chế được tê rống một tiếng, một quyền đánh lên trên tường, bàn tay rướm máu. (Lúc này lại thấy tội anh Ly gì đâu, sau này anh cũng tốt hơn, yên tâm rồi ^^)

Sở Trường Ca rất muốn cười, muốn vô cùng. Nhưng hắn cười không nổi. Hắn nghĩ là tình địch đến chết, nhưng lại biến thành anh trai cùng cha khác mẹ. Ông trời quả nhiên thực thích trêu đùa hắn. Nhưng mà ông trời, lúc này đây, đùa giỡn của ngươi cũng quá lớn, quá lớn...

Đột nhiên, đất động tường xoay, cửa đá chậm rãi mở ra.

Sở Trường Ca nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Dung Vân Thư ôm tiểu Mộ Dung, cùng hắn bốn mắt chạm vào nhau, bên trong con ngươi rõ ràng, có nhu tình, có đau lòng, có trăm ngàn lời nói.

"Vân Thư!" Sở Trường Ca thấp gọi một tiếng, bước nhanh đi lên phía trước đem mẹ con Mộ Dung Vân Thư đồng loạt ôm vào trong lòng.

Một màn xa cách lại trùng phùng này, Hoa Dạ Ly không xem, cũng không dám xem. "Ngươi mang nàng đi đi, đi được càng xa càng tốt. Ta sẽ không tiếp tục đuổi giết ngươi, không ai dám đuổi giết ngươi nữa." Trong giọng nói tràn ngập mâu thuẫn cùng đau đớn.

Sở Trường Ca buông Mộ Dung Vân Thư ra, nhìn nàng, trưng cầu ý kiến của nàng.

Mộ Dung Vân Thư cũng dừng ở hắn, còn thật sự nói: "Chàng đi, thiếp đi. Chàng ở lại, thiếp cũng ở lại."

Trong lòng Sở Trường Ca một trận cảm động, "Được, chúng ta đi." Dứt lời, đem tiểu Mộ Dung ôm vào lòng, một tay ôm nhỏ, một tay dắt lớn, rời khỏi địa lao.

Hoa Dạ Ly kinh ngạc đứng tại chỗ, rất lâu sau đó, mới mạnh mẽ xoay người đuổi theo, nhìn bóng dáng mơ hồ một nhà ba người sớm đã đi xa, lã chã rơi lệ.

Đêm nay biệt ly, không hẹn gặp lại.

Thả Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư rời đi, là ôn nhu cuối cùng của Hoa Dạ Ly. Từ nay về sau, trên đời Hoa Dạ Ly sẽ không lại xử trí theo cảm tính, chỉ có Tiểu Lương vương lãnh huyết vô tình.

Dưới ánh trăng, còn có một người khác, chứng kiến một thế hệ bá chủ lột xác. Nhìn Hoa Dạ Ly đứng sừng sững trong gió, trên mặt Từ Hộc dần dần hiện lên một chút cười vui mừng.

Thiết cốt, nhu tình. (vẻ ngoài cứng rắn, nội tâm mềm yếu)

Lúc này, hắn là một nam nhân chân chính. Từ nay về sau, hắn chính là một vị đế vương anh minh.

*

Cùng lúc đó, đang trong đêm xem thiên tượng, lông mi Hồ Bá Cách đột nhiên nhảy dựng, bàn tay quên tính toán, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, đế vương tinh sao lại lệch vị trí?"

Hồ Bá Cách lập tức chạy về doanh trướng.

Đã ở lâu ngày trong trướng, Thạch Nhị tiên sinh kỳ quái hỏi: "Hoang mang rối loạn như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra đại sự." Hồ Bá Cách đơn giản trả lời một câu, liền bắt đầu bói toán.

Thấy thần sắc hắn ngưng trọng, Thạch Nhị tiên sinh cũng khẩn trương lên, đến phía sau hắn cùng nhau xem quẻ tượng, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Đế vương tinh lệch vị trí."

"Ngươi sẽ không nhìn lầm đi? Đế vương tinh làm sao có thể nói lệch vị trí liền lệch vị trí?"

Hồ Bá Cách lắc đầu, giữ kín như bưng, con mắt chớp chớp nhìn chằm chằm xem quẻ tượng.

"Trên quẻ tượng nói như thế nào?" Thạch Nhị tiên sinh hỏi.

Thật lâu sau, Hồ Bá Cách nói: "Nhìn không ra."

Thạch Nhị tiên sinh: "Nhìn không ra cái gì?"

Hồ Bá Cách: "Nhìn không ra, là đế vương thay đổi người, hay là đế vương thay đổi vị trí."

"Những người có thể là bá chủ đều đóng quân ở trong này, khẳng định là đế vương thay đổi người..." Bỗng nhiên, Thạch Nhị tiên sinh trừng mắt, nói: "Hồ Bá Cách, không phải là ngươi phát hiện Sở Trường Ca không đảm đương nổi hoàng đế, mới thay đổi cách nói lừa dối ta chứ?"

Khóe miệng Hồ Bá Cách khẽ run, "Ta không lừa dối ngươi. Quẻ tượng biểu hiện như vậy."

"Ta không hiểu quẻ tượng, không phải là ngươi muốn nói gì thì nói sao?"

"..."

*

Bên kia, một nhà ba người cầm tay nhau chậm bước trong bóng đêm, đem ánh trăng đều nhuộm một tầng hạnh phúc.

"Chàng còn hận hắn không?" Mộ Dung Vân Thư nhẹ giọng hỏi.

Sở Trường Ca trầm mặc một chút, nói: "Ta biết được cái gì là quan trọng nhất."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy trong lòng ấm áp, sau đó biết rõ còn cố hỏi, "Vậy chàng nói cái gì là quan trọng nhất?"

Sao Sở Trường Ca lại không hiểu được là nàng cố ý, nhưng mà hắn rất thích ý đem đáp án nói ra miệng. "Nàng." Hắn không nhanh không chậm phun ra một từ, nói năng rất có khí phách.

Cùng nàng ở một chỗ, mới là quan trọng nhất. Nếu buông cừu hận mới có thể cùng nàng lẳng lặng gần nhau, ta nguyện ý bao dung toàn thế giới. (ta thích nhất câu này ^^)

"Tiểu Mộ Dung thì sao?" Mộ Dung Vân Thư ý cười đầy mặt, cố ý khó xử hắn.

Sở Trường Ca nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Bé là con riêng."

"..."

Khoảnh khắc, một tiếng khóc nỉ non thê lương cắt qua phía chân trời, ngay sau đó là im bặt, qua hồi lâu tiếng khóc nỉ non lại vang lên, lập tức lại im bặt... Như thế tuần hoàn.

Nhìn hai cha con ở bên cạnh "Đấu trí so dũng khí, không ai chịu thua ai", Mộ Dung Vân Thư vô cùng bất đắc dĩ mà nở nụ cười hạnh phúc.

*

Bốn năm sau, sau hoa viên Mộ Dung phủ.

"Mẹ, người đốt lông mi Đông thúc thúc là con."

"Mẹ, người hạ thuốc xổ Nam thúc thúc là con."

"Mẹ, người cắt lông mi Tây thúc thúc là con."

"Mẹ, người vẽ mặt Bắc thúc thúc là con."

"Mẹ..."

"Đủ rồi, đủ rồi." Mộ Dung Vân Thư đau đầu đánh gãy Sở Mộ Dung đang thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, rất bất đắc dĩ nói: "Mộ Dung, muốn quậy phá thì quậy phá, không cần đi nói khắp nơi."

Sở Mộ Dung nháy mắt mấy cái, "Nhưng mà cha nói, dám làm dám chịu mới là nam tử hán." (bé Mộ Dung của chúng ta thật sự thành tiểu yêu nghiệt rồi ^^)

"..." Mộ Dung Vân Thư trợn mắt, "Lời nói của cha con cũng không phải thánh chỉ, con không cần lúc nào cũng nghe."

Vẻ mặt Sở Mộ Dung mờ mịt, "Mẹ, thánh chỉ là cái gì?"

"Lời của Hoàng đế, chính là thánh chỉ."

"A." Sở Mộ Dung có chút hiểu được, "Ý của mẹ là, chỉ có lời nói của hoàng đế, mới có thể nghe theo?"

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư cũng không quản có đạo lý hay không, gật đầu thật mạnh. Chỉ cần có thể dao động địa vị của người nào đó trong lòng tiểu Mộ Dung, bảo nàng nói Nguyệt lão là Ông táo cũng được.

Thấy thế, vẻ mặt Sở Mộ Dung khó chịu nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Vậy bảo cha đi làm hoàng đế." Ngữ khí kia, giống như Sơn đại vương (Sơn tặc ^^) đang nói "Đêm nay làm một mẻ lớn".

"..." Trẻ con không thể dạy, trẻ con không thể dạy. Mộ Dung Vân Thư tự nói với mình, chuyện dạy tiểu Mộ Dung đừng tôn sùng cha bé, nàng đã hoàn toàn bó tay. Không đúng, cũng không phải hoàn toàn bó tay. Tiểu Mộ Dung đối với chuyện kiếm tiền, còn vô cùng cảm thấy hứng thú. Chỉ cần nói đến chuyện kiếm tiền thu lợi, ánh mắt bé nhìn Sở Trường Ca liền biến thành ánh mắt khinh bỉ, giống như đang nói "Cha, chuyện kiếm tiền cha không thể hiểu".

Thật sự là khiến lòng người sảng khoái.

Lúc này, Sở Trường Ca hổn hển đi tới, nói: "Phu nhân, nàng xem con nàng làm chuyện tốt gì nè!" (^^ anh đi méc kìa)

Mộ Dung Vân Thư nhìn qua, chỉ thấy trên vẻ mặt thành thục càng thêm tuấn mỹ của Sở Trường Ca, bị bút lông rậm rạp viết "Một hai ba bốn năm sáu bảy bới chín lượm’ (nguyên văn là: Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bới cửu nhặt) các loại, chữ như gà bới.

Tốt lắm, lại một chuyện khiến lòng người sảng khoái.

Mộ Dung Vân Thư thực không nể mặt nở nụ cười, nói: "Bé cũng là con của chàng."

"Người dạy bé viết chữ là nàng." Sở Trường Ca rầu rĩ nói.

"Vậy chàng chặt tay bé đi." Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư không sao cả nói.

Khoảnh khắc, trên mặt cha con Sở thị một lớn một nhỏ như từ một cái khuôn mẫu khắc ra, hiện ra ba vạch đen.

Sở Trường Ca: "Phu nhân, bé là do nàng mang thai 10 tháng sinh ra."

Sở Mộ Dung: "Mẹ, con là do mẹ mang thai 10 tháng sinh ra."

Không xong, cha con hai người lại đứng ở cùng một mặt trận. Mộ Dung Vân Thư lập tức đem Sở Mộ Dung kéo đến trong lòng của mình, nói: "Mộ Dung, cho con đổi họ có được không?"

"Không tốt."

"..." Thực trực tiếp. Mộ Dung Vân Thư hỏi: "Vì sao không tốt? Con hiện tại ở Mộ Dung phủ, họ Mộ dung mới càng có thể biểu hiện địa vị của con trong cái nhà này."

"Phiền toái."

"... Tên là để người khác kêu, phiền toái cũng là người khác."

Sở Mộ Dung nói: "Nhưng nếu con họ Mộ dung, về sau khi làm xong chuyện xấu sẽ phải lưu lại hai chữ, họ Sở chỉ cần lưu lại một chữ."

Hai chữ, một chữ? Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nhớ tới thói quen của người nào đó lúc còn trẻ khiến cho cả người và thần đều tức giận, lập tức sửa lời nói, "Vậy con vẫn tiếp tục họ Sở, họ Sở."

Sở Mộ Dung hồ nghi nghiêng đầu ngửa mặt nhìn về phía mẫu thân, "Mẹ giống như thực ghét bỏ Mộ Dung."

"Không thể nào." Mộ Dung Vân Thư nói vô cùng thản nhiên.

Sở Mộ Dung: "Thế vì sao mẹ không cho Mộ Dung cùng mang họ mẹ?"

"Hả..."

"Mẹ con là sợ sau khi con làm xong chuyện xấu viết hai chữ tốn thời gian, làm chậm thời gian bỏ trốn." Sở Trường Ca vô cùng nghĩa khí thay phu nhân giải vây.

Mộ Dung Vân Thư đang muốn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại nghe Sở Mộ Dung nói: "Nhưng mà con lại cảm thấy, mẹ là sợ con làm hỏng thanh danh Mộ Dung phủ?"

"..."

"..."

Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca ngẩng đầu nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ, con chúng ta tiền đồ vô cùng tươi sáng nha!

Một nhà ba người thật hoà thuận vui vẻ.

Lúc này, Lục nhi hấp tấp chạy vào, nói: "Tiểu thư, việc lớn không tốt! Nghe nói Thiên đế cùng Dạ Đế muốn khai chiến!"

Khoảnh khắc, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca đồng thời đại biến.

"Cha, Thiên đế cùng Dạ Đế là ai?" Sở Mộ Dung ngửa đầu hỏi Sở Trường Ca.

Không đợi Sở Trường Ca trả lời, chợt nghe Lục nhi cả kinh kêu lên: "Ơ kìa, cô gia, ngươi bị hủy dung?"

Khóe miệng Sở Trường Ca nhất thời rút hai cái, "Là Mộ Dung dùng bút vẽ. Đi mang một chậu nước đến."

"Dạ." Lục nhi vội vàng đi múc nước.

Sở Trường Ca buồn bực trừng Sở Mộ Dung liếc mắt một cái, nói: "Về sau không được vẽ bậy bạ tùm lum ở trên mặt cha, đã biết chưa?"

"Đó không phải là bậy bạ. Đó là khoản (chắc là ‘lạc khoản’: phần tên ghi ở các bức thư pháp)." Sở Mộ Dung nghiêm trang nói.

"... Trong nhà cũng không phải không có giấy, vì sao con lại viết lên trên mặt cha?"

Cái mũi Sở Mộ Dung hướng lên trời hừ một cái, nói: "Con vui."

Ha? Sở Trường Ca ngây ra một lúc, lập tức thoải mái cười to, "Được, được, được, thật không hổ là con của Sở Trường Ca ta! Về sau ra giang hồ, sẽ rất quyết đoán!"

Mộ Dung Vân Thư vô lực thở dài, thượng bất chính hạ tắc loạn mà!

"Cha, cha còn chưa nói, Thiên đế cùng Dạ đế là ai, vì sao bọn họ muốn khai chiến?" Sở Mộ Dung hỏi.

"A, hai người bọn họ..." Trong đầu Sở Trường Ca sưu tầm, muốn tìm ra một từ đơn giản dễ hiểu giải thích cho Sở Mộ Dung về ân oán của Hoa Dạ Ly cùng Thịnh vương.

"Bọn họ là hai anh em quan hệ không tốt, khai chiến là vì tranh đoạt gia sản." Mộ Dung Vân Thư nói.

Sở Trường Ca nghe vậy cấp cho Mộ Dung Vân Thư một ánh mắt đa tạ.

Mày liễu Mộ Dung Vân Thư nhướng lên, có qua có lại thôi.

Hai người đang "Mắt đi mày lại", chợt nghe Sở Mộ Dung đặc biệt nhấn mạnh nói: "Mẹ cũng sinh cho con em trai đi. Khi con nhàm chán, là có thể cùng em tranh đoạt gia sản."

"..." Lời này nghe thế nào cũng giống "Mẹ cũng sinh cho con em trai đi, khi con nhàm chán, liền đánh em chơi".

Vừa nhấc mắt, bỗng thấy Hồ Bá Cách đối diện bọn họ cười, hiển nhiên nghe được lời nói của Sở Mộ Dung. Mộ Dung Vân Thư xấu hổ cười cười, nói: "Không thể dạy con, khiến cho tiên sinh chê cười."

Mang nước tới cho Sở Trường Ca rửa mặt, Lục nhi âm thầm nghĩ: may mà không thể dạy con, nếu có cách dạy con, chắc còn khiếp hơn!

Hồ Bá Cách đi thẳng vào vấn đề, nói: "Năm đó ngươi rút lui khỏi nơi sở hữu tài chính của Mộ Dung phủ về Kim Lăng, Thịnh vương Hoa Thiên Thành cùng Lương vương Hoa Dạ Ly không đủ lương thảo cùng thực lực cầm cự lui về Yến châu, Tây Thục xưng đế. Mà Thần Võ đế Hoa Lăng Thiên cũng nhân lúc quốc khố trống không, không nên chinh chiến lâu dài mà yên tĩnh, nên mới xuất hiện cục diện thế chân vạc ba nước. Đã bốn năm, ba nước nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, chỉ sợ lúc này đây, không phân thắng bại - sống chết không vừa lòng. Các ngươi có tính toán gì không?"

Mộ Dung Vân Thư không trả lời ngay câu hỏi của Hồ Bá Cách, sau khi phân phó Lục nhi đem Sở Mộ Dung mang đi, mới nói: "Hôm nay Tiên sinh kiếm tiền thế nào?"

Hồ Bá Cách ngẩn ra, nói: "Không kiếm được gì."

Từ sau khi các vương ngưng chiến, Hồ Bá Cách đến Kim Lăng, ở nhờ Mộ Dung phủ, lấy nghề làm thầy tướng số mà sống.

"Thay dân chúng nhìn thấu thế sự vô thường, ngươi bày một hàng đi." Mộ Dung Vân Thư có ý chỉ điểm nói.

"Phu nhân cũng tính giống như người bình thường, mặc cho số phận sao?" Hồ Bá Cách cũng có ý chỉ điểm hỏi.

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, "Tiên sinh nên lo lắng tiền thuê nhà tháng này trước đi."

Tức thì, da mặt Hồ Bá Cách run lên hai cái, bà chủ ăn tươi nuốt sống này, gương mặt lại mang dáng vẻ không nhiễm bụi trần!