Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 156: Cha nói làm người phải có nguyên tắc




Từ sau khi tin tức Hoa Dạ Ly cùng Hoa Thiên Thành sắp khai chiến truyền ra, mỗi người trong Đại Nghiệp Vương Triều lại lâm cảnh cảm thấy bất an hoảng sợ. Nhất là chín vị di thái thái (bà ngoại kế của tiểu Mộ Dung, ta thấy để thế hay hơn) của Mộ Dung phủ, suốt ngày tinh thần bất ổn, đứng ngồi không yên. Các nàng lo lắng không phải là chiến tranh sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận của Mộ Dung phủ, mà là một khi chiến tranh liên lụy đến Mộ Dung phủ, Mộ Dung Vân Thư thực có khả năng đem Sở Mộ Dung giao cho các nàng nuôi nấng.

"Aizzz, lỡ như Vân Thư lại rời nhà, sau này mỗi ngày sẽ qua như thế nào đây!"

"Đúng vậy. Tiểu quỷ Mộ Dung kia thật sự nghịch ngợm, làm sao chúng ta trấn áp được."

"Không bằng chúng ta cũng đi thôi."

"Đi nơi nào?"

"Về nhà mẹ đẻ."

"Không được. Lão gia mất, Vân Thư lại là loại người tính tình lạnh lùng. Chúng ta vừa đi, chỉ sợ tám hay mười năm sau cũng không có người nhớ tới mà đón chúng ta trở về."

"Vậy tự mình trở về."

"Tự mình trở về thật rất mất mặt."

"Kỳ thật, nói không chừng về nhà mẹ đẻ chưa được bao lâu đã bị đá trở lại."

Tam phu nhân vừa thốt lên, vài vị di thái thái còn lại không nói, trong lòng thê lương vô cùng. Đúng vậy, xuất giá nhiều năm như vậy, tuy rằng chưa từng sinh cho lão gia đứa trẻ nào, nhưng dù là lão gia hay là Vân Thư, đều vì các nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ, không chỉ để các nàng không lo ăn mặc, còn nơi nơi chiếu cố thu nhập của nhà mẹ đẻ. Đây cũng là nguyên nhân các nàng tình nguyện thủ tiết mà không chịu rời Mộ Dung phủ. Không nói đến việc sau khi rời Mộ Dung phủ có tái giá hay không, chỉ bằng cửa của cha, anh trai, các nàng liền qua không được. Muốn có thu nhập đầy đủ, rốt cuộc tìm cũng không thấy nơi nào vững vàng để mà dựa vào hơn so với Mộ Dung phủ.

"Vân Thư đối với chúng ta ân trọng như núi, hay là chúng ta lưu lại giúp nàng giải phiền đi." Đại phu nhân thở dài.

"Đúng vậy. Nếu là người khác, năm đó lão gia vừa đi, chúng ta chỉ sợ đã bị đuổi đi. Vân Thư đối với chúng ta... Thật sự là không chán ghét."

Lúc này, một âm thanh trẻ con từ cửa truyền đến —— "Con sẽ đi mật báo với mẹ."

Chín người nghe vậy đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cái đầu nho nhỏ từ phía sau cửa nghiêng nhìn vào, không thấy thân mình.

"Mộ, Mộ Dung, con đã đến rồi. Mau vào, bà ngoại rất nhớ con nha." Đại phu nhân cười đi đến ôm Sở Mộ Dung.

Vẻ mặt Sở Mộ Dung nghiêm túc nhìn chằm chằm đại phu nhân vài giây, nói: "Không đi vào, hiện tại con muốn đi mật báo với mẹ."

"..." Thật là đứa nhỏ thành thực. Trong lòng Đại phu nhân rơi lệ, trên mặt lại cười nói: "Mộ Dung ngoan, mẹ con rất bận, không có thời gian quản loại việc nhỏ này."

Sở Mộ Dung nói: "Mẹ rất nhàn."

"..." Đừng thành thực như vậy được không?

"Mẹ còn lo lắng các bà ngoại tịch mịch, bảo con tới gặp mọi người." Sở Mộ Dung nói.

"Phải không?" Đại phu nhân nghe vậy đuôi lông mày vui mừng nhướng lên, "Mẹ con còn nhớ tới chúng ta?"

Sở Mộ Dung gật đầu thật mạnh, "Ngày hôm qua con còn nghe mẹ nói, sẽ tìm người tốt cho các bà nha."

Lời vừa nói ra, mọi người nháy mắt hóa đá, trong lòng nhộn nhạo. Vân Thư, ngươi là chê chúng ta chướng mắt, hay là rất am hiểu ý người?

Sở Mộ Dung không hiểu vì sao vẻ mặt mọi người đều đau, kịch liệt không nói, kỳ quái bĩu môi, sôi nổi rời đi.

*

Khi Mộ Dung Vân Thư nghe được Sở Mộ Dung "Báo cáo", phản ứng rất là bình thản. Điều này làm cho Sở Mộ Dung thực bất mãn.

"Mẹ, các bà ngoại tính rời nhà trốn đi!" Sở Mộ Dung nhíu mày lặp lại.

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư chỉ thản nhiên lên tiếng, tiếp tục đọc sách.

"Mẹ, mẹ không lo lắng các bà mà đi sẽ không trở về sao?"

"Con rất lo lắng sao?" Ánh mắt Mộ Dung Vân Thư vẫn nhìn sách, hỏi lại.

Sở Mộ Dung nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Không lo lắng. Các bà đi rồi, còn có những người khác chơi với con."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy tâm chấn động, giương mắt nhìn về phía Sở Mộ Dung, nói: "Các bà là bà ngoại con, không giống với những người khác."

"Các bà cùng những người khác đều giống nhau, cũng một cái mũi, một cái miệng, hai cánh tay, hai cái đùi nha." Sở Mộ Dung ngây thơ nói.

Mày liễu Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, trầm giọng hỏi: "Ai dạy con như vậy?"

Sở Mộ Dung nháy mắt mấy cái, "Cha."

"Cha dạy con?" Mộ Dung Vân Thư hỏi lại lần nữa, không tin Sở Trường Ca sẽ dạy Sở Mộ Dung như vậy. Lạnh lùng là một chuyện, bạc bẽo lại là một chuyện khác.

"Dạ." Sở Mộ Dung gật đầu, nói: "Cha nói, trên đời này, những người không mang họ Sở đều giống nhau, có một cái mũi, một cái miệng, hai cánh tay, hai cái đùi, mặc kệ bọn họ làm ầm ĩ như thế nào, số mạng đều là bị ta dẫm nát dưới chân."

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Dung Vân Thư bắt đầu rút thật mạnh. Nàng sớm nên biết, không thể để con mang họ hắn...

"Cha còn nói, làm người phải có nguyên tắc. Tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không thể tùy tiện khi dễ người. Chỉ khi người khác có ý đồ khi dễ con, hoặc là lúc con thấy người nọ không vừa mắt, mới có thể khi dễ."

"... Cha con là người rất nguyên tắc." Mộ Dung Vân Thư nói.

"Nhưng mà..." Sở Mộ Dung trợn to mắt, vẻ mặt thản nhiên vô tội nhìn lên Mộ Dung Vân Thư, "Ngoại trừ cha mẹ, con nhìn ai cũng đều thấy không vừa mắt."

"..." Mộ Dung Vân Thư vừa mới khôi phục bình tĩnh, khóe miệng lại run lên hai cái, thở dài: "Mộ Dung, làm người phải khoan dung."

Sở Mộ Dung nghĩ nghĩ, cái hiểu cái không gật đầu, "Dạ."

Mang theo đầy ngập khó hiểu, Sở Mộ Dung đi ra khỏi thư phòng của mẹ, bỗng nhiên đụng phải một mảnh tường thịt.

Người tới vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra Sở Mộ Dung có bị gì hay không, "Tiểu giáo chủ, con không bị thương chứ?"

"Không có việc gì." Sở Mộ Dung lạnh lùng nhìn người tới liếc mắt một cái, hỏi: "Thúc là ai?"

Người mới tới da mặt hung hăng rút hai cái, "Khuôn mặt ta thế này là do con biến thành như vậy, con còn nói không biết ta là ai?"

Sở Mộ Dung ngây ra một lúc, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Bắc thúc thúc, là thúc sao!"

"Hừ!" Vẻ mặt Bắc hộ pháp khó chịu.

Tay Sở Mộ Dung sờ cằm nhìn hắn một lát, nghiêm trang nói: "Bắc thúc thúc, hay là thúc đổi lại gương mặt đi. Khuôn mặt này của thúc, con nhìn thực không vừa mắt."

"..." Khóe miệng Bắc hộ pháp méo xệch, trong lòng oán hận nói: với ngươi thì toàn thân ta đều không vừa mắt, hay là ngươi đi đầu thai một lần nữa đi.

Sở Mộ Dung lại nói: "Nhưng mà khuôn mặt kia của thúc con nhìn càng không vừa mắt hơn."

"..." Cho nên không phải con đã thay ta đổi vẻ mặt của ta sao?

"Không được, không được." Sở Mộ Dung liên tục lắc đầu, nói: "Mẹ bảo con phải làm người khoan dung, con muốn khoan dung thúc. Quên đi, thúc dùng khuôn mặt thế nào cũng được, chỉ cần về sau thúc không cần xuất hiện ở trước mắt con, con sẽ không thấy thúc không vừa mắt."

"..." Bắc hộ pháp hóa thành tảng đá trơ mắt nhìn Sở Mộ Dung rời đi, cái này tính là khoan dung? Không đúng, không đúng, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là... mặt của hắn sao lại khiến cho tiểu tổ tông này nhìn không vừa mắt? Mặt là cha mẹ cho, hắn cũng thực hy vọng mặt mình có thể khuynh quốc khuynh thành mê chết người không đền mạng! Khi sinh ra mười người hết chín là không như ý muốn! Loại cha con xinh đẹp yêu nghiệt bọn họ, cho dù làm chuyện xấu thế nào cũng có thể ỷ vào một bộ dáng hoà nhã mà qua được, trên đời có mấy người có năng lực đó...

Nghĩ đến đây, Bắc hộ pháp không khỏi cảm thấy bi ai, nhớ đến những năm hắn ở kinh thành cũng là một mỹ nam tử mà mọi người ca tụng. Từ sau khi gia nhập ma giáo mỹ nam như mây, liền ảm đạm thất sắc. Aizzz, người so với người, quả nhiên khiến người tức chết, tức chết mà!

Lúc này, một đạo thanh âm dày đến cực điểm truyền đến, "Ngươi tính ở bên ngoài cảm khái ông trời bất công tới khi nào?"

Bắc hộ pháp lập tức hoàn hồn, phẫn nộ đi vào cửa, "Sao Phu nhân biết ta cảm khái ông trời bất công?"

Mộ Dung Vân Thư buông sách dò xét hắn liếc mắt một cái, thật nhàn nhã hỏi ngược lại: "Ngươi không biết là cha con Sở thị trời sinh chính là đến khơi mào khiến mọi người bất mãn với ông trời sao?"

Bắc hộ pháp nghe vậy trăm mối cảm xúc ngổn ngang gật đầu thật mạnh, phu nhân thật sự là một lời đúng ý nha!

"Bảo ngươi tìm sách đã tìm được rồi sao?" Mộ Dung Vân Thư rất nhanh đổi đề tài kế tiếp.

Nhắc tới chính sự, lòng tự tin của Bắc hộ pháp đã bị đả kích xé thành mảnh nhỏ nháy mắt tự động khâu lại hoàn hảo, hàm nghiếng lại khiến một chút khe hở cũng không có, cường tráng như chưa từng bị đánh nát qua. "Ta đem toàn bộ Đại Nghiệp Vương Triều từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, quật ba thước, gạch đá mềm cứng đều lật ngửa cho hướng lên trời, cuối cùng —— cũng là không tìm được." Bắc hộ pháp cười nói.

Tay Mộ Dung Vân Thư run lên, "Một khi đã như vậy, ngươi tới làm cái gì?"

"Ặc... Sách không tìm được đã là tổn thất, người lại biến mất, chẳng phải là tiền mất tật mang?" Bắc hộ pháp cười gượng nói.

Mộ Dung Vân Thư vô cùng bất đắc dĩ nâng tay xoa trán, sau một lúc lâu, nói: "Ngươi trở về, mới là tiền mất tật mang."

Biểu tình Bắc hộ pháp nháy mắt cứng ngắc, "Ý phu nhân là, nếu ta đi không trở về, thì có thể xem như tổn thất khi không tìm được sách?"

"Nếu ngươi biết đạo lý này, sẽ không nên trở về."

"... Hiện tại ta mới hiểu được."

"Hiện tại ngươi hiểu cũng không muộn." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

"... Đây là Phu nhân muốn đuổi ta đi sao?" Vẻ mặt Bắc hộ pháp bị thương hỏi.

Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, nói: "Loại sự tình này, chúng ta hiểu trong lòng là tốt rồi. Đem nói quá rõ ràng, thì thấy ta có vẻ thực vô tình."

Bắc hộ pháp rất muốn nói, cho tới bây giờ việc ngươi vô tình đều không cần chứng minh, đó là tính tình trời sinh.

Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Ngươi ở bên người Sở Trường Ca đã lâu, hẳn là hiểu đạo lý không thành công liền xả thân. Mộ Dung phủ tuy rằng không phải ma giáo, nhưng phong cách xử sự cùng ma giáo cũng giống nhau, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Không tìm được ‘Vạn Quốc Hướng Đến’, ngươi thực không nên trở về."

Bắc hộ pháp đột nhiên giác ngộ, đúng vậy, sao hắn lại quên, trong đầu người trong ma giáo cho tới bây giờ đều không có bốn chữ "Bỏ dở nửa chừng" này. "Đa tạ phu nhân nhắc nhở, ta biết sai rồi." Hắn thiếu chút nữa khiến cho quật cường không thừa nhận thất bại trên người chính mình biến mất.

"Đây cũng không thể toàn trách ngươi." Mộ Dung Vân Thư đứng lên đi tới cửa, nhìn trời xanh mênh mông, cảm thán nói: "Bình thản khiến ý chí chiến đấu của con người dễ dàng biến mất. Cuộc sống hiện tại, đối với các ngươi mà nói chính là thái bình làm phai nhạt."

Trong lòng Bắc hộ pháp cả kinh, không rõ Mộ Dung Vân Thư vì sao lại xuất hiện loại cảm thán này. Tiếp theo lại nghe nàng nói: "Một người tình nguyện bình thường chỉ có hai loại lý do: bị sự thật tiêu diệt ý chí chiến đấu hoặc là gạt bỏ thị phi thấy rõ bình thường mới là đạo lý. Ta cùng với Sở Trường Ca thuộc loại người sau, mà ngươi, lại không cùng một loại."

"Ta từng lập chí, thề sống chết nguyện trung thành với giáo chủ. Bảo hộ giáo chủ là mục tiêu cả đời của ta." Bắc hộ pháp nói.

Mộ Dung Vân Thư cười lắc đầu, "Ngươi là con nhà tướng, một thân cứng rắn mạnh mẽ kiến công lập nghiệp. Ở lại bên người chàng làm cái gì?"

Hốc mắt Bắc hộ pháp nhất thời nóng lên, kích động không nói nên lời, "Phu nhân..."

"Đi thôi. Ta đã chuẩn bị vài thứ, ngươi mang theo đi gặp Hoa Dạ Ly, hắn sẽ trọng dụng ngươi."

"Hoa Dạ Ly là tử địch của giáo chủ!" Bắc hộ pháp kinh hãi.

Mộ Dung Vân Thư không giải thích, chỉ nói: "Chuyện này chàng cũng biết."

Chuyện đã xảy ra trong nhà lao bốn năm trước, không cần nhiều người biết. Nếu Hoa Dạ Ly không hướng Hoa Thiên Thành làm rõ quan hệ của bọn họ, như vậy sẽ không thừa nhận quan hệ của hắn cùng Sở Trường Ca.

Sở dĩ nàng bảo Bắc hộ pháp tiến đến giúp Hoa Dạ Ly một tay, chỉ vì nàng cùng Sở Trường Ca thiếu Hoa Dạ Ly một nhân tình.

Bốn năm trước vào đêm đó, nếu không phải Hoa Dạ Ly vây Nguỵ cứu Triệu, suốt đêm đánh lén đại doanh quân Yến, khiến cho Hoa Thiên Thành dẫn quân ngăn chặn đường đi của bọn họ không thể không thất bại, một nhà ba người bọn họ sao lại có cơ hội trở lại Kim Lăng sống qua những ngày thái bình...

Tiễn bước Bắc hộ pháp, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư sợ sệt nhìn phương xa, trong lòng cực kỳ trầm trọng. Bằng hữu hôm kia, là địch nhân của ngày hôm qua. Bằng hữu hôm nay, ngày mai sẽ là gì?