Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 27




Mộ Cảnh Hành có chút như rơi vào mộng.. "Cô nói cái gì?"

Anh không khống chế nổi thanh âm bỗng nhẹ tựa như ảo mộng của mình.

Lúc này không khí xung quanh hai người không tự giác có chút nóng lên, đột nhiên, một trận tiếng cười lớn bỗng nhiên nổ vang.

* * * Bong bóng màu hồng phấn lấp lánh phảng phất giơ tay có thể chạm tới bỗng nổ tan tành.

Trương Phi Phàm cười đến miệng đều lệch, đấm mạnh lên mặt đất, "Ha ha ha ha ha ha mạnh như vậy! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha các người có phải hay không đã quên nơi này còn có người liền bắt đầu.." Nói loại lời này..

Không nghĩ tới a! Không nghĩ tới Tứ ca lãnh đạm nhiều năm như vậy thích khẩu vị trắng trợn như thế này!

Mạnh như vậy về sau trên giường người nào trên người nào dưới đây.. Trương Phi Phàm mắt nhìn cửa bị bay mất kia, trong đầu toát ra ý nghĩ này, sau đó liền làm sao cũng không nhịn được cười. Vừa nghĩ tới về sau mấy người sắp bị Tứ ca bọn cậu dọa sợ muốn chết.. Cười đến ra nước mắt mất.

Huấn luyện viên thể hình nhìn cậu giống như nhìn một thằng đần, trên mặt xuất hiện sắc mặt đau kịch liệt đang tràn ra bên ngoài.

Không thấy sắc mặt Mộ tiên sinh đều nhanh đen ra nước sao?

Mộ Cảnh Hành hít sâu một hơi, mắt nhìn Hạ Nguyên đã lấy lại tinh thần gãi đầu, nhìn chằm chằm người đang đấm trên mặt đất, thanh âm như là từ kẽ răng phun ra, "Yên tâm, chưa quên nơi này có người."

Anh nhìn về phía Hạ Nguyên, thanh âm nhu hòa rất nhiều, "Trong phòng bếp cơm trưa sắp xong, cô giúp tôi đi xem một chút."

Trương Phi Phàm nhịn không được run lên, tiếng cười dần dần yếu xuống, mắt nhìn sắc mặt Mộ Cảnh Hành, phía sau lưng lông tơ bốc thẳng lên, hàm răng run rẩy, "Ha ha, ha ha ha, Tứ ca.."

Cậu, cậu làm cái gì à.. (Yue: No zuo no die why you try=))

Cậu quay đầu mắt nhìn huấn luyện viên thể hình, không tự chủ bắt lấy quần huấn luyện viên thể hình bên cạnh..

Bị Mộ Cảnh Hành nhìn thoáng qua, huấn luyện viên thể hình đang cố gắng dịch ra bên ngoài cùng cậu phủi sạch quan hệ cả người đều nổi da gà, đạp cậu một cước, vội vàng soạt soạt soạt lùi về sau.

Tôi, tôi không biết cậu.

Hạ Nguyên tiến vào phòng bếp, đầu óc vẫn còn có chút chưa hoạt động lại, ngốc ngốc tắt bếp, không khống chế được lặng lẽ ló đầu ra ngoài.

Trước kia ở mạt thế, trình độ dị biến của thân thể mọi người cùng tố chất thân thể của họ là trực tiếp móc nối, đàn ông càng có cơ bắp nhiều liền càng mạnh.

Về sau cô đến bên này, từ trong trí nhớ biết thực lực con người bên này giống như đều chẳng ra sao cả, mà địa vị so với thực lực càng quan trọng hơn, cô cứ mãi kéo dài ý nghĩ trong tiềm thức đời trước -- cơ bắp nhiều sẽ mạnh hơn một chút.

Không nghĩ tới.. Hạ Nguyên nhìn thảm kịch người nọ, ánh mắt không tự chủ xẹt qua phần lưng hở ra đường vân hơi mỏng của Mộ Cảnh Hành, nhịn không được lại chăm chú nhìn thêm.. Nguyên lai bên này không phải tính như vậy à..

"!"

Hạ Nguyên đột nhiên hoàn hồn, mặt nghiêm túc, -- Cô đây là đang làm cái gì?

- - Cảnh Hành xem cô như bạn thân, cô lại muốn mê muội sắc đẹp của anh? Cái này cũng thật có lỗi với anh.

Hạ Nguyên sâu sắc khiển trách chính mình một chút, hơi ảo não, thu hồi tâm trạng, bắt đầu chuyên tâm xem lửa.

Đúng, không thể ra tay.

Không thể ra tay!

Không thể không bằng cầm thú!

Chờ Hạ Nguyên sau khi ra ngoài, hai người đàn ông đáng lẽ ở trong phòng đã không thấy, chỉ còn lại Mộ Cảnh Hành ở cửa phòng bếp nhìn cô.

"Ăn cơm.. Ủa, bọn họ đâu rồi?"

Mộ Cảnh Hành cười cười, "Muốn ăn cơm trưa, nên đi về trước."

Khóe môi khống chế không được giơ lên, trong ánh mắt lui xuống tĩnh mịch, hiện lên vụn sáng nho nhỏ.

- - anh đã kịp phản ứng, có kinh ngạc, có không thể tin tưởng, nhưng cuối cùng đều không có đặt quá nhiều vui vẻ, từng li từng tí xuất hiện thông suốt, để tâm anh đều mềm thành một vũng nước.

Anh đều đã quên, Nguyên Nguyên cho tới bây giờ đều là trực tiếp thẳng thắng như vậy, thưởng thức chính là thực lực.

"Như vậy sao." Hạ Nguyên nói thầm hai câu, xoay người từ tủ lạnh lấy ra đĩa rau trộn nhỏ.

Mộ Cảnh Hành khóe miệng càng thêm câu lên, chậm rãi đến gần.

Hạ Nguyên quay người liền phát hiện anh nhích lại gần, cô ách ách gãi đầu một cái, "Làm sao vậy?"

Mộ Cảnh Hành đi gần thêm một bước, gần như khiến Hạ Nguyên cảm thấy được cảm giác áp bách, cười.

Anh nắm tay của cô lên, đặt ở trên lồng ngực của mình, thấp giọng, "Vừa rồi muốn sờ?"

Tiếng tim đập của anh nhanh hơn, trong mắt nhu tình gần như tràn ra ngoài, nắm chặt ngón tay của cô, ".. Cảm giác được cái gì không?"

"Ừm?"

"..."

".. Cảm thấy.."

Hạ Nguyên có chút loạn, mặc niệm hai lần bạn thân đối cô tốt như vậy không thể có lỗi với bạn được, từ bên trong sắc đẹp hoàn hồn, liền thốt ra, ".. Có mồ hôi!"

Còn sền sệt.

(Yue: Kêu gọi 800 ace quần đánh "Thánh phá Mood" này)