Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 36: "Con bé sẽ mãi mãi coi cậu là anh hàng xóm thôi."




Không còn phải nghe ba mẹ cãi nhau nữa, cuối cùng Trịnh Gia Khang cũng được đón một cái Tết đầm ấm, vui vẻ ở nhà họ Đào.

Trịnh Gia Khang không còn tự nhốt mình trong phòng nữa, cũng đã bắt đầu biết thử đi ra ngoài dạo phố với Đào Ấu Tâm, mọi người đều rất vui mừng trước sự thay đổi này.

Sau Tết, ông Đào và bà Đào đề cập tới chuyện trở về, Đào Ấu Tâm ôm cánh tay ông bà tỏ ý lưu luyến: “Ông bà không ở chơi với cháu thêm ít bữa nữa sao?”

“Anh Khang Khang của cháu sắp đi học trở lại rồi, ông bà phải trở về chuẩn bị một chút.” Bà Đào vỗ nhẹ tay cháu gái, ánh mắt chan chứa yêu thương.

Vốn dĩ Trịnh Gia Khang sống cùng với ba mẹ nhưng sau khi hai vợ chồng bọn họ tính đến chuyện ly hôn thì hai ông bà đã quyết định sẽ đón cháu ngoại về nuôi, để cho đôi vợ chồng kia tự giải quyết mâu thuẫn với nhau.

Mọi người đang nói chuyện thì Trịnh Gia Khang đi vòng qua họ: “Cháu đi ra ngoài một lát ạ.”

“Cháu định đi đâu vậy? Để Tâm Tâm đi cùng với cháu nhé?”

Đào Ấu Tâm giơ tay xung phong đồng ý, Trịnh Gia Khang lắc đầu từ chối: “Cháu biết đường rồi ạ.”

Trịnh Gia Khang ra ngoài đi dạo nguyên cả buổi chiều, tới tận chiều tối mới về.

Bữa tiệc tối hôm nay cực kỳ thịnh soạn, vừa là bữa tiệc sum vầy đông đủ cũng đồng thời là bữa tiệc chia tay giữa người nhà với nhau.

“Khang Khang, về đó rồi cháu nhớ học cho giỏi nhé, đừng nhốt mình trong phòng suốt nữa, cố gắng đi ra ngoài quan sát nhiều hơn, kết thêm nhiều bạn bè hơn nhé.” Vợ chồng nhà họ Đào dặn dò Trịnh Gia Khang rất nhiều điều: “Cháu biết đường tới nhà hai bác rồi đấy, sau này cháu có thể tới nhà hai bác chơi bất kỳ lúc nào.”

“Cháu cảm ơn hai bác ạ.” Trịnh Gia Khang ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, trạng thái tinh thần khác xa lúc mới vừa đến nhà họ Đào.

Mọi người đều rất vui mừng.

Ngày hôm sau, ba Đào đích thân lái xe chở ba người ra trạm tàu cao tốc, Phó Dao Cầm và con gái chỉ đi tiễn bọn họ ra tới cổng khu chung cư.

Mọi người bịn rịn chia tay nhau, Trịnh Gia Khang đưa cho Đào Ấu Tâm một chiếc túi, bảo đó là quà chúc mừng năm mới.

Đào Ấu Tâm tò mò cúi đầu xuống nhìn nhưng chưa kịp mở ra xem thì Trịnh Gia Khang đã đưa tay ra cản lại: “Đợi về nhà rồi hẵng xem.”

Hồi còn nhỏ, bọn họ luôn thể hiện tình cảm của mình rất thẳng thắn nhưng tới khi lớn rồi thì lại cảm thấy hơi xấu hổ.

“Cảm ơn anh.” Đào Ấu Tâm gật đầu, cầm chặt món quà trong tay.

Hai anh em đang đứng nói chuyện với nhau thì chợt nghe mẹ Đào gọi tên “Gia Thời”. Theo bản năng, Đào Ấu Tâm quay đầu lại nhìn thì thực sự trông thấy một thiếu niên mặc áo phao lông vũ màu xanh da trời đang đi tới chỗ họ.

“Anh Gia Thời.” Đào Ấu Tâm vẫy tay gọi Hứa Gia Thời.

Hứa Gia Thời bước tới trước mặt Đào Ấu Tâm, đưa cho cô chiếc bánh kem Hoa Nhất Đường.

“Anh lại đi mua bánh kem nữa rồi à?” Hứa Gia Thời không ăn đồ ngọt nên chắc chắn thứ này là mua cho cô.

Vậy nhưng anh lại nói là: “Anh tình cờ đi ngang qua.”

Nói xong, Hứa Gia Thời nhạy bén phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của Trịnh Gia Khang hướng về phía mình, anh chậm rãi ngước mắt lên nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Sau một hồi nhìn chăm chú, Trịnh Gia Khang bỗng nhiên quay qua nói chuyện với Đào Ấu Tâm: “Tâm Tâm, anh cho em biết một bí mật liên quan tới Hứa Gia Thời nhé.”

Nghe vậy, mí mắt Hứa Gia Thời giật một cái.

Anh trông thấy Đào Ấu Tâm tò mò kề tai lại gần, Trịnh Gia Khang cúi đầu để sát miệng vào tai cô, ngay khi anh ta hé miệng, Hứa Gia Thời bỗng lên tiếng: “Đào Ấu Tâm.”

Anh gọi tên cô đầy đủ nghĩa là anh đang nói nghiêm túc, Đào Ấu Tâm nhìn thấy biểu cảm không cho phép chất vấn đó của anh, cuối cùng cô lùi lại một bước: “Được thôi, nếu anh Gia Thời không muốn cho em biết thì em không nghe vậy.”

Trịnh Gia Khang lắc đầu, tặc lưỡi: “Thật đúng là nghe lời.”

Ông bà gọi cháu gái lại nói mấy câu chào tạm biệt, chẳng biết từ lúc nào, hai thiếu niên đã đứng sóng vai với nhau.

“Không phải có người bảo là mình không thẹn với lòng hay sao, sao giờ lại sợ?” Mấy ngày nay, Trịnh Gia Khang đã hiểu thấu đáo cách hai người họ chung sống thường ngày: “Cô em gái này của tôi ngây thơ lắm, nếu không có ai chỉ ra cho thì e là con bé sẽ mãi mãi coi cậu là anh hàng xóm thôi.”

Từng chữ Trịnh Gia Khang nói như đâm vào tim Hứa Gia Thời nhưng anh không hề nhíu mày lấy một lần, không để lộ chút sơ hở nào trước mặt người khác: “Tôi không mượn cậu phải nhọc lòng lo cho bọn tôi.”

“Được thôi, vậy tôi sẽ ngồi chờ xem.” Để xem cuối cùng thiếu niên còn che chở cho Đào Ấu Tâm hơn cả anh ta che chở cho em gái mình này có thể giành được trái tim của em gái anh ta hay không.



Trịnh Gia Khang đi rồi, điều này đồng nghĩa với việc sắp phải đi học trở lại.

Trong mấy ngày nghỉ cuối cùng, Đào Ấu Tâm đẩy nhanh tiến độ làm bài tập. Cuối cùng, một ngày trước ngày đi học trở lại, cô cũng kịp làm xong toàn bộ bài tập Tết.

Cũng trong ngày hôm ấy, bọn cô nhận được thông báo phân lớp.

“Anh Gia Thời, anh học lớp nào vậy?”

“Lớp số 1.” Hầu như chẳng có gì bất ngờ khi học sinh đứng nhất toàn khối được phân vào lớp đó.

Đào Ấu Tâm cầm danh sách lớp thở dài: “Lần này em học lớp số 3.”

Sau khi phân ban, lớp số 1 là lớp chọn của ban khoa học tự nhiên, sĩ số lớp gồm bốn mươi tám học sinh, lớp số 2 và lớp số 3 không phân thứ hạng, xếp ngẫu nhiên các học sinh trong khoảng từ bốn mươi lăm tới một trăm hai mươi, các thứ hạng khác được xếp vào các lớp còn lại.

Ở giữa lớp số 1 và lớp số 3 là lớp số 2, điều này có nghĩa là khoảng cách giữa hai người họ lại xa thêm một bước nữa.

Đào Ấu Tâm buồn bực ngán ngẩm, tranh thủ xem hết danh sách lớp, ngạc nhiên phát hiện ra Châu Triệt Ngôn học cùng lớp với mình. Cô bất giác cầm điện thoại lên định nhắn tin cho Khúc Thất Thất nhưng chợt nhớ ra Khúc Thất Thất đã từ bỏ ý định theo đuổi Châu Triệt Ngôn rồi.

Thật đáng tiếc, gặp được đúng người mình thích nhưng lại sai thời điểm.

Kể từ học kỳ mới này, nhà trường tăng thêm lịch học cho họ hai ca tự học buổi sáng và buổi tối. Điều này có nghĩa là trong vòng hai năm rưỡi tới, họ sẽ phải dậy sớm hơn, ngủ muộn hơn, thời gian nghỉ ngơi giảm xuống.

Lịch học của lớp múa bị trùng với lịch học của ca tự học buổi tối. Đào Ấu Tâm không muốn nghỉ lớp múa nên người nhà quyết định nói chuyện với giáo viên, xin cho cô được nghỉ dài hạn ca tự học buổi tối, vẫn duy trì lịch học múa bốn buổi một tuần.

Ngày đầu tiên của học kỳ mới, Đào Ấu Tâm đến lớp gặp bạn học mới và thầy chủ nhiệm.

Cô không lạ gì thầy chủ nhiệm này, vì thầy ấy vốn là giáo viên môn Toán của lớp số 2. Tính thầy dạy Toán này rất nghiêm khắc, lớp cô bị thầy ấy làm giáo viên chủ nhiệm thì e là đời học sinh của cô sau này sẽ khá khó khăn.

Thầy chủ nhiệm có tác phong làm việc rất quyết đoán, nhanh gọn, ngay ngày đầu tiên đi học trở lại, thầy giáo đã yêu cầu xếp chỗ ngồi dựa theo thứ hạng thành tích học tập học kỳ trước của học sinh trong lớp, trực tiếp chỉ định người có thứ hạng cao nhất lớp làm lớp trưởng tạm thời: “Dựa theo thứ hạng thành tích cuối kỳ, Châu Triệt Ngôn xếp nhất lớp, vậy em sẽ tạm thời làm lớp trưởng của lớp mình. Giờ thầy cần cử mấy em nam đi cùng với lớp trưởng xuống dưới tầng để nhận sách mà nhà trường phát.”

Không ít bạn nam chủ động giơ tay đi với Châu Triệt Ngôn xuống dưới tầng.

Còn chưa chính thức bắt đầu học nên trong lớp rất ồn ào, người thì “tìm người thân”, kiếm xem ai là bạn cùng lớp cũ, người thì lại vội vàng làm quen với bạn mới.

Bạn cùng bàn mới của Đào Ấu Tâm là một bạn nữ cắt tóc ngắn, để tóc mái bằng, đeo kính cận, cô ấy đang ngồi đọc sách ở trong lớp, có vẻ như là một học sinh rất chăm học.

Đào Ấu Tâm quan sát cô bạn cùng bàn mới một lúc lâu rồi duỗi một ngón tay ra, chọc khẽ vào cánh tay của cô bạn, nghiêng đầu hỏi: “Cậu tên gì?”

Cô bạn tóc ngắn nghiêng đầu liếc nhìn, trả lời ngắn gọn: “Giang Thư Dư.”

Đợi cô bạn nói tên của bản thân xong, Đào Ấu Tâm nở nụ cười thân thiện: “Tớ là Đào Ấu Tâm, sau này chúng ta là bạn cùng bàn của nhau rồi.”

Giang Thư Dư thoáng khựng lại rồi gật đầu: “Ừm.”

Xem ra Giang Thư Dư không phải là người thích nói chuyện.

Tuy nhiên kể cũng khéo, từ nhỏ Đào Ấu Tâm đã tiếp xúc với người có tính cách kiểu này rồi.

Tranh thủ lúc giáo viên không có trong lớp, cô chào hỏi, làm quen một lượt với các bạn ngồi xung quanh.

Lúc này, chợt có một tờ giấy bị vo viên lại, ném tới chỗ Đào Ấu Tâm, cô còn chưa kịp biết ai là chủ nhân của tờ giấy này thì nội dung ghi trong giấy đã bị người chuyển lời giùm nói toạc luôn ra: “Đào Ấu Tâm, đằng kia có một bạn nói cậu xinh nên muốn làm quen với cậu đấy.”

Châu Triệt Ngôn và các bạn khác bê sách về tới lớp thì vừa hay nghe được câu này.

Cậu ấy để chồng sách nặng lên bục giảng kêu đánh “huỵch” một tiếng: “Mọi người quay về chỗ ngồi của mình đi, giờ tôi sẽ bắt đầu phát sách.”

Chuyện tờ giấy cứ thế bị gạt qua một bên.

Đào Ấu Tâm thầm cảm ơn sự xuất hiện đúng lúc của Châu Triệt Ngôn coi như đã giải vây giúp cô.

Sách giáo khoa lục tục được phát tới tay, Đào Ấu Tâm ghi tên mình và tên lớp vào trang mục lục của sách, đời học sinh của học kỳ hai năm lớp mười chính thức bắt đầu.

Khúc Thất Thất học ban xã hội vẫn tiếp tục học cùng lớp với Tạ Nhiên, tiếc là phòng học của bọn họ ở dưới tầng của Đào Ấu Tâm nên không còn có thể nói chuyện trời đất với bạn bè thân thiết như trước đây nữa.

Để nhanh chóng hòa nhập vào tập thể mới, Đào Ấu Tâm cố gắng đi chung với các bạn cùng lớp nhiều hơn.

Hằng ngày, thông qua quá trình tiếp xúc, cô lại sàng lọc loại bớt một số người không hợp chơi lâu dài, cuối cùng người còn sót lại là Giang Thư Dư kiệm lời.

Giang Thư Dư là kiểu bạn đồng hành điển hình, cô ấy chỉ chú tâm phấn đấu học hành, không quan tâm chuyện gì khác, câu cửa miệng là “tùy”, “tớ thì sao cũng được”.

Quả là một người bạn dễ tính.

Mặc dù đã quen biết thêm bạn bè mới nhưng Đào Ấu Tâm cũng không cắt đứt liên lạc với bạn bè cũ. Nhóm chat gồm ba người trong đó có cô, Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên đã được lập từ học kỳ trước.

Bash: “Chiều nay tôi rủ bạn chơi bóng, các cậu có tới cổ vũ không?”

Tiểu Đào Khí °O: “Không.”

Bé ngỗng ngốc nghếch: “Không.”

Bị từ chối tàn nhẫn, Tạ Nhiên ngồi vắt chân chữ ngũ trong lớp, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục gõ chữ.

Bash: “Tôi rủ cả Hứa Gia Thời nữa.”

Hai giây sau, bé ngỗng ngốc nghếch lập tức đổi ý: “Vậy tôi đi.”

Tiểu Đào Khí °O: “Tâm Tâm?”

Nếu Đào Ấu Tâm đi thì đương nhiên Khúc Thất Thất sẽ không vắng mặt.