Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 37: Thì ra là định cướp người của chúng ta à?




Gửi tin nhắn xong, Đào Ấu Tâm lặng lẽ bỏ lại điện thoại vào trong cặp sách, nghiêng người hỏi Giang Thư Dư: “Thư Dư, tớ với bạn cùng lớp cũ rủ nhau xuống sân xem mấy cậu ấy chơi bóng rổ, cậu đi cùng luôn không?”

Giang Thư Dư chậm chạp ngẩng đầu khỏi trang sách: “Sao cũng được.”

Thế là Đào Ấu Tâm lại móc điện thoại ra khỏi ngăn bàn, gửi tin nhắn vào nhóm: “Tớ dẫn theo cả bạn mới của tớ xuống nữa nhé.”

Hiện tại, ngoại trừ cuối tuần, hầu như lúc nào bọn họ cũng đều bị “nhốt” ở trường nên đành phải tự tạo ra trò giải trí cho mình.

Sau khi phân lớp, ưu điểm duy nhất của chuyện này có lẽ là ở lớp nào cũng có bạn cũ, có nghĩa là mạng lưới quan hệ của mỗi người sẽ rất rộng, có thể nhanh chóng lan truyền tin tức đi khắp nơi.

Mấy học sinh thể dục tổ chức chơi một trận bóng rổ, mọi người tự gọi bạn mình quen tới chơi cùng, Tạ Nhiên rủ Hứa Gia Thời, còn cố ý huy động các mối quan hệ của mình để mọi người tới cổ vũ.

Bọn họ hẹn nhau học hết tiết ba sẽ gặp nhau ở sân bóng rổ, kết quả Đào Ấu Tâm xui xẻo gặp phải thầy chủ nhiệm dạy quá giờ.

Sau khi hết tiết học, Đào Ấu Tâm mới đọc được mấy tin nhắn Khúc Thất Thất gửi riêng cho cô.

“Tâm Tâm, cậu tới chưa?”

“Sao tớ không thấy cậu dưới sân bóng rổ?”

“Chị em à?”

“Cục cưng ơi?”

“Đào Ấu Tâm! Cậu chết ở đâu rồi hả? [Giận.jpg]”

“Đào Ấu Tâm, trả lời tin nhắn của tớ đi á á á á á á.”

“Cậu tiêu đời rồi Đào Ấu Tâm.”

...

Đào Ấu Tâm chắc chắn phen này cô tiêu đời thật rồi.

Cô lập tức kéo Giang Thư Dư chạy tới sân bóng rổ, Giang Thư Dư ngoái đầu lại nhìn chiếc bàn học: “Tớ vẫn chưa cầm theo sách.”

Đào Ấu Tâm không dừng lại: “Hôm nay đừng đọc sách nữa, đi xem chơi bóng thôi.”

Dựa vào tin nhắn Khúc Thất Thất gửi, Đào Ấu Tâm tìm được chỗ cô ấy đang đứng: “Thất Thất.”

Khúc Thất Thất nở nụ cười tàn ác: “Cậu vẫn còn biết đường tới à.”

Đào Ấu Tâm chắp tay xin lỗi: “Ngại quá, giáo viên dạy lố giờ, tiết cuối của bọn tớ là môn Toán.”

Nghe thấy hai tiếng “môn Toán”, Khúc Thất Thất lập tức hiểu ra, biểu cảm từ giận dỗi chuyển sang thương tiếc, cô ấy vỗ vai Đào Ấu Tâm, nói: “Vất vả cho cậu rồi.”

Điều đáng sợ nhất trên đời này chính là “tiết cuối” của ca sáng và ca chiều lại gặp phải giáo viên dạy Toán.

Đào Ấu Tâm nhếch môi, gật đầu một cái thật mạnh.

Sau đó, cô nhớ ra bên cạnh mình vẫn còn một người bạn nữa bèn kéo Giang Thư Dư lại trước mặt Khúc Thất Thất: “Tớ giới thiệu cho hai cậu làm quen nhé, đây là bạn mới của tớ ở lớp số 3, Giang Thư Dư.”

Khúc Thất Thất nở nụ cười chuẩn mực, chủ động chào hỏi: “Chào cậu, tớ là Khúc Thất Thất.”

Giang Thư Dư vẫn giữ thái độ lịch sự mà xa cách như bình thường, chỉ đáp hai tiếng: “Chào cậu.”

Chỉ dựa vào hai tiếng này và biểu cảm khi nói chuyện của Giang Thư Dư, Khúc Thất Thất đã có thể lập tức rút ra kết luận Giang Thư Dư không phải cùng một kiểu người với hai người họ, cô ấy kín đáo hỏi Đào Ấu Tâm: “Tính tình cậu ấy thế nào?”

“Ừm...” Đào Ấu Tâm so sánh: “Có phần hơi giống anh Gia Thời.”

Khúc Thất Thất làm động tác tay “OK”: “Tớ hiểu rồi.”

Ba người xếp hàng ngồi xuống, Giang Thư Dư cho tay vào túi áo khoác, lấy một quyển sách nhỏ bằng bàn tay ra xem.

Đào Ấu Tâm tròn mắt: “Không phải cậu không mang sách theo sao?”

Giang Thư Dư chững chạc giải thích: “Đây là sách tiếng Anh bỏ túi.”

“...” Coi như cậu thắng.

Về mặt học tập, Giang Thư Dư chẳng khác gì Hứa Gia Thời phiên bản nữ, cô ấy có thể đi cùng bạn bè tới bất kỳ đâu, sau đó lại kiếm một chỗ để ngồi đọc sách.

Đào Ấu Tâm dõi mắt nhìn đằng xa, dưới sân đã có không ít người đang đứng: “Trận đấu bắt đầu chưa?”

Khúc Thất Thất vặn nắp chai nước ra uống một ngụm: “Sắp bắt đầu rồi, vừa rồi họ đã làm nóng người xong rồi.”

Đào Ấu Tâm chợt nhớ ra: “Ôi…! Tớ không kịp mua nước cho anh Gia Thời rồi.”

Khúc Thất Thất quay đầu cầm một chai nước để ở bên cạnh lên đưa cho Đào Ấu Tâm: “Cho cậu này, vừa rồi trên đường đi xuống dưới này, tớ với Tạ Nhiên đã mua hai chai.”

Đào Ấu Tâm ôm chai nước, tìm kiếm bóng Hứa Gia Thời ở dưới sân, dường như anh có linh cảm nên cũng ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đào Ấu Tâm giơ tay lên thật cao, ra hiệu anh cố lên, dưới sân vang lên tiếng còi, trận đấu chính thức bắt đầu.

Đây là một trận đấu ngập tràn hơi thở thanh xuân, các thiếu niên hăng hái tranh tài kịch liệt trên sân bóng.

Trên khán đài, đám đông vây xem càng ngày càng đông hơn, không ít người nghe tin chạy tới đây chỉ để xem màn trình diễn của một vài người nào đó.

Mới đầu, mọi người còn rất e dè nhưng không biết ai là người đầu têu mà về sau tiếng cổ vũ càng ngày càng to, càng ngày càng rõ ràng hơn.

“Đội đỏ cố lên!”

Đội đỏ là đội của Tạ Nhiên và Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất cũng hô phụ họa theo, Không ngờ chị hô to nhất ở hàng ghế sau lại đột nhiên hô: “Hứa Gia Thời chiến thắng!”

Hóa ra là fan hâm mộ của Hứa Gia Thời.

Bọn họ cẩn thận lắng tai nghe, trong đám đông còn có tiếng người hô tên bọn Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn nữa, không thể không nói gu thẩm mỹ của mọi người thực sự rất giống nhau. Ba người họ đúng là ba cầu thủ có đông fan hâm mộ nhất trên sân bóng.

Trong vài giây Đào Ấu Tâm thất thần, tình hình dưới sân bóng đã thay đổi trong nháy mắt, Tạ Nhiên đang giữ bóng đã bị đối thủ vây chặt, vào thời khắc mấu chốt, Tạ Nhiên chuyền lại bóng cho đồng đội: “Hứa Gia Thời, đón bóng!”

Hai đôi tay đồng thời vươn về phía trái bóng rổ. Ở vị trí ngay bên cạnh, thiếu niên áo đỏ nhanh tay hơn, giành được bóng, mạnh mẽ đột phá vòng vây.

Anh bật nhảy, ném trái bóng lên không trung, hướng về phía chiếc rổ.

“Ầm…”

Trái bóng rổ được ném chính xác vào miệng rổ, rơi xuống đất rồi bắn ngược trở lại kéo theo tràng pháo tay giòn giã, nhiệt liệt trên khán đài.

“Á á á, anh Gia Thời thật là lợi hại.” Đào Ấu Tâm nắm hai tay lại với nhau, không nén nổi cảm xúc phấn khích.

Từ nhỏ cô đã đi xem Hứa Gia Thời tham gia đủ các cuộc tranh tài nên là một nữ hoàng cổ động siêu hạng.

Chị ngồi hàng ghế sau nhìn chằm chằm cô một cái rồi đột nhiên gân cổ lên bắt chước theo cô: “Á á á á, anh Gia Thời thật tuyệt.”

Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất cứng ngắc người, quay đầu lại.

Chị à, chị mạnh thật đấy!

Hứa Gia Thời và Tạ Nhiên phối hợp với nhau hết sức ăn ý, Đường Quân và Châu Triệt Ngôn ở phe đối thủ cũng không cam lòng chịu yếu thế, sau hơn nửa trận đấu, đôi bên tạm thời bất phân thắng bại.

Tới lúc nghỉ ngơi giữa trận, một đám học sinh lập tức chạy tới đưa nước cho các cầu thủ, bên phía đội đỏ, hầu hết mọi người đều tới để đưa nước cho Hứa Gia Thời và Tạ Nhiên nhưng hai người họ không nhận.

Trình Tử Gia xách thùng nước để ở bên cạnh tới: “Chị tôi mời mọi người uống nước.”

Các cầu thủ khác của đội đỏ rối rít cảm ơn: “Cảm ơn đàn chị nhé.”

Trình Tử Nghi mặc một chiếc váy dài mùa xuân màu vàng nhạt đứng giữa một đám học sinh nam mồ hôi mồ kê nhễ nhại trông cực kỳ nổi bật, cô ấy và Trình Tử Gia chia nước cho mọi người, mỗi người một chai.

“Mọi người uống hết thì nói với tôi nhé, ở đây vẫn còn.” Trình Tử Nghi nói năng dịu dàng, nhỏ nhẹ khiến mấy thiếu niên nhiệt huyết đỏ lựng mang tai.

Đào Ấu Tâm mới đi được nửa đường, thấy cảnh ấy, cô đột nhiên cảm thấy chai nước trong tay mình có phần thừa thãi: “Hình như không cần tớ phải đưa nước nữa rồi.”

“Giữ lại tự uống vậy.” Khúc Thất Thất nghĩ, không đưa chai nước này cho Tạ Nhiên và Hứa Gia Thời thì cô ấy sẽ tiết kiệm được tiền hai chai nước.

Hai người đang định đi ngược trở về thì Đường Quân bỗng nhiên đưa tay ra ngăn họ lại: “Hello, Đào Ấu Tâm, chai nước các cậu đang cầm vẫn còn chưa vặn nắp đúng không? Liệu có thể cho tôi uống mấy ngụm được không, lát nữa tôi sẽ mua chai mới trả lại cho.”

Bọn họ mới đi từ sân bóng ra, người đổ mồ hôi, cánh môi trông rất khô.

Đường Quân chủ động chạy lại hỏi, cô không thể tiếc tiền một chai nước nên đành đưa nước cho đối phương: “Cho các cậu luôn đấy, không cần trả lại đâu.”

Đường Quân nháy mắt ra hiệu với Châu Triệt Ngôn, Châu Triệt Ngôn bước tới nhận lấy chai nước: “Cảm ơn cậu.”

Đào Ấu Tâm đưa nước cho Châu Triệt Ngôn, Khúc Thất Thất chợt cảm thấy chai nước trong tay mình sao mà bỏng tay đến thế, cô ấy bèn hỏi Đường Quân: “Cậu có muốn lấy không?”

Đường Quân tươi cười: “Nếu em gái Thất Thất đã cho thì tôi không từ chối.”

Khúc Thất Thất không chịu thiệt nổi một câu: “Cho cậu mượn thôi, nhớ trả tiền lại cho tôi.”

Đường Quân đồng ý luôn: “Được.”

Tay Đường Quân bận vặn nắp bình, miệng cũng không hề nghỉ ngơi: “Ôi, đằng kia người ta có chị xinh đẹp đưa nước cho kìa, đâu như chúng ta phải tự mình đi xin nước uống.”

Đường Quân vừa nói xong thì lập tức có bạn nữ tới đưa nước cho bọn họ.

Tạ Nhiên thấy vậy không khỏi cau mày: “Không phải chứ, sao hai cậu ấy lại trở giáo theo phe địch vậy?”

Tạ Nhiên quay qua nói với Hứa Gia Thời thì thấy Hứa Gia Thời đã nhìn chăm chú đằng trước được một lúc, chai nước chưa vặn nắp trong tay bị anh bóp tới độ biến dạng.

“Người anh em à, cậu cũng cảm thấy rất đáng ghét đúng không? Bọn họ định cướp người của chúng ta đây mà!” Tạ Nhiên quen thói xắn tay áo lên mà quên mất hôm nay mình đang mặc áo cộc tay: “Không được rồi, giờ Đào Ấu Tâm học chung lớp với Châu Triệt Ngôn, nhất cự ly, nhì cường độ, không thể để hai người đó thân nhau được.”

Mặc dù năm ngoái Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn đã hoà giải với nhau nhưng điều này không có nghĩa là từ nay họ sẽ làm bạn bè, chung sống hòa bình với nhau, một khi gặp chuyện thì Tạ Nhiên vẫn muốn phân cao thấp với Châu Triệt Ngôn.

Hứa Gia Thời liếc nhìn Tạ Nhiên: “Không biết nói thì đừng nói.”

Tạ Nhiên “chậc” một tiếng: “Vậy cậu có đi cướp người về không?”

Hứa Gia Thời ném chai nước chưa vặn nắp cho Tạ Nhiên rồi đi thẳng về phía đám đông, kéo Đào Ấu Tâm đi.