Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 711: Quỷ Diện tới rồi




Dịch: Hoangtruc

Bước vào Thiên Bắc đã nhiều năm, Từ Ngôn thấy qua Yêu vật tàn sát bừa bãi các đại thành, nhìn thấy Yêu linh hóa hình độc bá một phương, cũng đã gặp phải cường giả Đại yêu âm tàn sắc bén.

Từ lúc mới bước vào Hư Đan đến khi pháp bảo thành công hiện nay, coi như hắn mới có thực lực chân chính để đặt chân nơi đất Thiên Bắc này.

Đáng tiếc là Nhân tộc ở Thiên Bắc thế yếu, Yêu tộc thế đại, hắn không cách nào có thể đứng ra dốc sức chiến đấu với các lộ cường giả Đại yêu được, chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn mà thôi. Thí dụ như chọn vài tên Đại yêu có thực lực không tầm thường, nhưng tốc độ không nhanh như loài rùa mà ra tay chẳng hạn.

Vài ngày sau, một bóng người áo đen xuất hiện ở gần núi Quy Nguyên.

Hắn chọn lấy một nơi có địa thế khá cao, khai mở Sơn Hà đồ. Một tiếng pháo nổ vang lên nơi vùng trời xanh.

Đây chỉ là Thần Võ đạn bình thường mà thôi, hơn nữa còn cách quá xa, căn bản không thể bắn tới núi Quy Nguyên được. Chưa nói uy lực một khối Thần Võ đạn rất có hạn, tu sĩ Trúc Cơ hay Yêu vật bình thường đều có thể ngăn cản được.

Tuy rằng không bắn tới núi Quy Nguyên, nhưng nghe thấy tiếng pháo vang, cả sơn môn Quy Nguyên tông lập tức trở nên đại loạn. Hải Đại Kiềm vừa mới leo ra khỏi lòng đất, còn định hít thở không khí, nghe thấy tiếng pháo nổ vội vàng trượt xuống lòng đất lại.

Khắp cả tông môn to lớn ầm ĩ tiếng kêu gọi, nghe kỹ thì dường như chỉ có một câu.

“Chạy mau a, Quỷ Diện tới rồi!”

Không biết bắt đầu từ khi nào, từ Yêu linh hóa hình đến phó trưởng lão cho tới đệ tử bình thường của Quy Nguyên tông đều thừa hiểu một sự kiện.

Pháo vừa vang lên, Quỷ Diện sẽ tới. Không muốn chết, lo mà chạy nhanh.

Quỷ Diện xâm nhập Quy Nguyên tông không chỉ một lần. Trong Quy Nguyên tông hiện tại, vừa nhắc tới hai chữ Quỷ Diện, ngoại trừ tông chủ Xích Nguyên ra thì tất cả môn nhân khác đều run sợ cả.

Tiếng pháo nổ vang, Quy Nguyên tông đại loạn, một tiếng mắng chửi tức giận từ hậu sơn vang lên. Một con hạc lớn bay ra, chở tông chủ chạy ra ngoài núi.

Gần đây cuộc sống hàng ngày của Xích Nguyên khó có được bình yên, bởi vì Quỷ Diện kia quá khó chơi đi.

Nếu như giao thủ chính diện còn đỡ, với uy năng của Đại yêu không sợ không đấu lại được một tên Hư Đan. Thế như người ta lại chỉ đoạt được chỗ tốt rồi bỏ chạy, mà Xích Nguyên thân thuộc rùa tộc không đuổi theo kịp. Cho nên lão căm tức muôn phần.

Những ngày này Xích Nguyên đều cố tìm kiếm cho mình một Yêu linh có tốc độ phi hành nhanh hơn. Có điều lão còn chưa kịp tìm ra được tọa kỵ tốt hơn thì Quỷ Diện đáng giận kia đã đánh tới rồi.

Xích Nguyên đứng ở phía trên hạc lớn, nổi giận đùng đùng bay đến phụ cận. Nhìn thấy Từ Ngôn không bỏ chạy nữa, lão già lập tức đầy kinh ngạc.

Xích Nguyên còn quên cả thừa cơ ra tay, sửng sốt một lúc mới đầy nghi hoặc hỏi: "làm sao ngươi còn chưa bỏ chạy?"

"Nghe qua tu vi của Xích tông chủ cao thâm. Lần này tại hạ vì luận bàn mà đến, tại sao phải chạy chứ?"

Từ Ngôn lộ ra một vẻ hào hoa phong nhã, chắp tay ôm quyền, đầy một bộ dạng là ta tìm đến ngươi luận bàn nha.

"Ai luận bàn cùng ngươi? Không chạy thì lưu mạng lại đây."

Xích Nguyên hét to một tiếng, lật tay bay ra một cái mai rùa cực lớn. Từ Ngôn tức thì khẽ động cả người, thúc dục Thanh Phong giáp biến mất.

Một tiếng ầm vang lên, mai rùa cực lớn đập phá xuống trống không. Xích Nguyên ầm ầm tản ra uy áp Đại yêu, nhanh chóng phát giác được vị trí của Từ Ngôn bèn mở to miệng phun ra. Một luồng lửa nóng phóng tới quấn quanh gốc cây đại thụ nơi xa.

"Thủy Long Quyển!"

Theo tiếng Từ Ngôn quát khẽ, trước đại thụ lập tức xuất hiện một cột nước cao mấy trượng, rầm rầm bắt đầu cuốn động.

Từ Ngôn từ trong cây bước ra, hai tay liên tục bấm pháp quyết. Ngay sau đó, đạo Thủy Long Quyển đạo thứ hai được hình thành, sau đó là đạo thứ ba, thứ tư.

Chỉ trong chốc lát, luồng lửa kia vừa mới tiến đến gần, trước người Từ Ngôn đã có năm cột nước cực lớn được tạo thành. Bọt nước mãnh liệt, ngăn cản lấy hỏa diễm của Xích Nguyên.

"Còn biết thủy hỏa tương khắc, Hư Đan nho nhỏ mà thôi, đừng vội càn rỡ."

Xích Nguyên hừ lạnh một tiếng, dưới chân đạp một cái. Hạc lớn lập tức đáp xuống mặt đất. Nếu Từ Ngôn đã không chạy trốn, thì Xích Nguyên sẽ xuất ra toàn lực.

Vừa đáp xuống đất, trên mặt Xích Nguyên đã hiện ra một nụ cười lạnh đầy đắc ý.

Ọt ọt!

Yết hầu lão chợt động, bụng lão đột ngột phình to ra như thể một quả bóng. Miệng rộng mở ra hít mạnh một hơi dài. Một khắc sau, lão giả đột ngột thổi ra, một quầng lửa còn tinh thuần gấp mười lần hỏa diễm lúc trước được phụt ra.

"Xích Nguyên tinh hỏa!"

Bành!!!

Liệt diễm như hỏa long nhanh như chớp đánh thẳng về phía Thủy Long Quyển, tích tắc sau đã đụng sập cột nước.

Thủy quả thật có thể khắc chế được hỏa, thế nhưng cũng phải phân chia mạnh yếu. Nếu như uy lực của hỏa diễm vô cùng mạnh mẽ thì nước cũng sẽ bị đốt cạn!

Phá vỡ xong cột nước, Xích Nguyên đầy vui mừng, định khống chế liệt diễm mà lão phụt ra vây khốn giết chết Từ Ngôn. Đúng vào lúc này, có một luồng ánh sáng xuyên qua lửa mà đến. Một khí tức kinh khủng khiến Xích Nguyên phải kinh ngạc và hoảng sợ.

Ngay khi lão phun ra yêu hỏa bổn mạng, Từ Ngôn cũng tế ra Giao Nha.

"Pháp bảo!"

Xích Nguyên kinh hô một tiếng, trong tay có thêm một cái mai rùa thật lớn, không thèm khống chế Xích Nguyên tinh hỏa giết địch nữa mà tập trung phòng ngự cho mình.

Trong tiếng nổ rung trời vang lên, mai rùa trước người Xích Nguyên bị đứt gãy từng khúc, rầm rầm rơi đầy đất. Hỏa long phóng tới Từ Ngôn bên kia cũng bị thủy lao cực lớn giam cầm, không ngừng giãy giụa, đi loạn bốn phía.

"Sao ngươi có được pháp bảo?"

Ngoài khiếp sợ, Xích Nguyên còn nghi hoặc khó hiểu. Lão từng gặp qua cường giả Nhân tộc cảnh giới Nguyên Anh, thế nhưng cũng chưa từng nghe nói qua có chuyện tu sĩ Hư Đan thúc giục pháp bảo đầy lạ lùng kia.

"Có pháp bảo rất kỳ quái sao?"

Từ Ngôn hỏi vặn lại một câu, kiếm quyết khẽ động. Giao Nha lóe ra luồng sáng lạnh như băng, ầm vang mà đi.

Ầm!!!

Xích Nguyên lại lần nữa dùng một cái mai rùa phòng ngự, liên tục lùi hai bước, vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.

Đại yêu không e ngại Nguyên Anh nhân tộc, mà là e ngại mấy thứ pháp bảo uy lực kinh người, quỷ thần khó lường trong tay cường giả Nguyên Anh kia.

Liên tiếp bị hủy diệt hai tấm mai rùa, Xích Nguyên cắn răng một cái, hỏa long bị vây trong thủy lao ầm ầm vọt ra, lại lần nữa phóng tới kẻ địch.

Quy Nguyên tông có không ít Yêu linh, có điều lão không điều động một tên nào cả.

Đại yêu có kiêu ngạo của Đại yêu. Đấu với một tên Hư Đan nhân tộc mà còn dùng Yêu linh đến hỗ trợ thì còn gọi là Đại yêu được sao? Cứ gọi là tiểu yêu cho rồi.

Xích Nguyên tự phụ lại khiến bản thân lâm vào khổ chiến. Đối thủ mạnh mẽ vượt xa dự liệu, chẳng những món pháp bảo có ba mũi nhọn kia có uy lực kinh người, mà pháp thuật Từ Ngôn thi triển ra cũng có uy lực thập phần đáng sợ, gần như có thể so được với Nguyên Anh.

Một trận chiến này đánh từ sáng sớm đến hoàng hôn. Đại thụ chung quanh hai người sụp xuống cả, cỏ cây khét lẹt, đất đá chất đống bừa bộn. Mãi đến khi mặt trời lặn xuống, hai người mới ngừng tay lại.

Từ Ngôn thở hổn hển, ánh mắt lại vô cùng sáng ngời. Hắn đã vững tin rằng chính mình đã có đủ năng lực chính diện chống lại Đại yêu.

Xích Nguyên càng thêm chật vật. Chỏm râu bạc không rõ đã bị thứ gì cắt mất một nửa, râu ria nửa ngắn nửa dài. Dưới chân lão là đầy những mảnh vỡ mai rùa. Tấm thuẫn mai rùa Yêu linh bị vỡ vụn cũng có tới hơn mười cái.

"Hay cho Quỷ Diện ngươi. Lão phu nhìn ngươi trẻ tuổi, không muốn so đo cùng ngươi. Nhanh chóng thối lui đi." Xích Nguyên mồ hôi đầy đầu, vẫn đầy hùng hồn nói.

"Con rùa già nhà lão, chúng ta tái chiến ba ngày ba đêm."

Từ Ngôn đánh đến cao hứng, sao có thể rút đi được. Vừa nói, hắn vừa nhấc Giao Nha lên muốn chiến tiếp.

"Ngừng! Đừng đánh!"

Nhìn thấy đối phương còn muốn hung hăng tới đây, Xích Nguyên lập tức cả kinh, nổi giận nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Hang bảo tàng của lão phu cũng đã bị ngươi chuyển đi sạch sẽ, muốn vặt lông dê cũng không thể chỉ đè đầu mỗi một con dê thôi chứ? Thiên Bắc nhiều Đại yêu như vậy, cớ gì ngươi cứ tới tìm ta?"

Từ Ngôn thẩm nhủ là vì tốc độ ngươi chậm, không đuổi kịp, nếu tìm người khác chẳng phải ta chịu thiệt sao.

Lời nói nơi đáy lòng sao có thể cho đối phương biết, ánh mắt Từ Ngôn chợt lạnh lại, nói: "Ta muốn linh nhãn, chỉ cần giao ra linh nhãn, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng."