Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 792: Tiếng Rồng ngâm




Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Toàn bộ linh lực còn sót lại được ngưng tụ thành rồng lửa, hai kiện pháp bảo thì được Từ Ngôn coi như răng nanh hỏa long đối mặt với chớp sét đầy kinh người, tiếng nổ ầm ầm kinh khủng.

Lửa và lôi nhanh chóng đụng vào nhau. Cả trời đất như mờ đi, trên mặt đất nổi lên đợt sóng khí cuồng bạo, toàn bộ rừng rậm kéo dài trăm dặm bị quét sạch không còn gì sót lại.

Lôi hỏa triệt tiêu nhau, đến khi tan biến hết thì cả người Từ Ngôn cũng mang theo một nhúm máu tươi bay ngược ra ngoài.

Yêu vương toàn lực ra tay, cảnh giới hiện nay của hắn vẫn không cách nào ngăn cản được.

Tuy rằng lực lượng lôi điện của Lôi Vũ bị triệt tiêu nhưng tích tắc sau lại đã xuất hiện.

Lực lượng lôi điện quanh người gã lại càng cuồng bạo. Bóng dáng cao lớn của Lôi Vũ mang theo uy áp như của bậc đế vương đứng đầu thiên hạ bước ra một bước, Giao Nha cùng Hổ Cốt lại lần nữa bị văng tung tóe. Hai kiện pháp bảo truyền đến từng tràng rên rỉ, còn có rất nhiều vết nứt xuất hiện.

"Có thể khiến bổn vương toàn lực ra tay, coi như là phúc khí của ngươi." Lôi Vũ nhanh chóng đi tới gần Từ Ngôn, lạnh giọng nói: "Chết trong tay bổn vương chính là vận mệnh của ngươi!"

Yêu vương cao lớn từng bước tiến tới con mồi, ánh mắt trầm ổn phảng phất như không có chút chớp động nào.

Đó là uy nghiêm của Yêu vương, cũng là phần tự ngạo chỉ thuộc về cường giả đỉnh phong trong phiến thiên địa này!

Cảnh giới chênh lệch khiến Từ Ngôn không có lực phản kháng. Nửa phần mặt nạ nhỏ còn sót lại cũng đã xuất hiện vết rạn nhỏ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, một tiếng rặc rặc vang nhỏ, phần bên dưới mặt nạ lại tróc ra một miếng nữa.

Nơi đó vốn là khóe miệng của mặt nạ, vốn mang theo nụ cười lạnh quỷ dị khiến người người cảm nhận đầy u ám, tim đập nhanh không nói nên lời. Thế nhưng sau khi phần miệng của mặt nạ đó mất đi lộ ra khóe miệng của Từ Ngôn, cái nụ cười lạnh giả tạo bên dưới đó cũng vẫn giống hệt lúc trước, không có lấy nửa điểm khác biệt.

Hắn ngửa đầu, tuy rằng toàn thân đầy máu tươi nhưng hai mắt thanh tú kia vẫn mang theo ánh mắt bất khuất như cũ. Trong khoảng trời đất này, dù là Yêu vương hay Thần Văn thì cũng không cách nào khiến hắn cúi đầu được cả!

Đó chính là phần cao ngạo của tiểu đạo sĩ. Hắn thường hay thể hiện rằng mình khờ ngốc, nhưng chưa từng biến mình thành hèn mọn qua.

"Phúc khí? Chưa nghe nói qua chuyện chết cũng là có phúc, hắc hắc..."

Lời nói đột ngột vang lên từ khóe miệng mang theo nụ cười giả tạo, Từ Ngôn gắng hết sức đứng dậy, lung la lung lay, nhưng vẫn không ngã xuống.

Yêu vương ra tay khiến Từ Ngôn thân chịu trọng thương, Linh lực đã không thể thúc dục nổi, thậm chí còn không thể khống chế được tàn hồn và Hổ Cốt Yêu vương bên trong Thiên Cơ phủ nữa. Trước cục diện sắp phải chết như vậy, Từ Ngôn chỉ có thể dùng tới sức mạnh mà hắn không muốn thúc giục ra nhất.

Năm điểm sáng lưu chuyển trong mắt trái hắn đã khác với lúc bình thường, xuất hiện thêm chút sắc thái đen thăm thẳm. Móng vuốt màu đen đáng sợ kia sắp từ trong con mắt lao ra!

"Nếu như Yêu vương cũng thích cái gọi là có phúc khí kia, như vậy chúng ta cùng nhận biết thêm một lần phúc khí này đi!"

Tiếng nói nhỏ đột ngột đã biến thành gào thét phẫn nộ. Đối mặt với cảnh ngộ sẽ phải chết, đối mặt với Yêu vương mạnh mẽ, Từ Ngôn đã hoàn toàn thúc giục mắt trái mình.

Đồng tử mắt bắt đầu co rút lại như thể mũi châm, năm điểm gờ đen kịt kia càng lúc càng lớn.

Dường như cảm nhận được sự kiên quyết của kí chủ, tiếng thú rống dữ tợn từ sâu trong mắt trái hắn nổi lên, gào to mà trầm thấp, không giống lang hổ, không như gấu rắn. Tiếng gầm thét không phân rõ đến tột cùng là thứ gì, chỉ có thể nghe ra được tiếng gầm đó mang theo một loại ý chí sát phạt đến từ thời hồng hoang.

Bước chân của Lôi Vũ chợt ngừng lại, ánh mắt luôn an ổn của Yêu vương vào lúc này đã trầm lại. Gã gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt trái đối phương, sáu cái lỗ tai hai bên đầu nhanh chóng rung rung.

Khí tức thô bạo lao ra từ trong mắt trái Từ Ngôn khiến Lôi Vũ như lâm đại địch. Gã cảm nhận được một loại khí tức Yêu tộc lạ lẫm mà đáng sợ.

Trong lúc Lôi Vũ dừng lại, toàn thân Từ Ngôn cũng bắt đầu run rẩy lên. Với tu vi hiện nay của hắn vẫn khó mà chống đỡ được đau đớn từ mắt trái truyền đến. Hai tay nắm chắc kia bỗng nhiên mở ra như thể trở thành vuốt thú, muốn xé rách kẻ địch.

Cùng với tiếng thú rống, Từ Ngôn cũng dữ tợn gào thét lên.

Nếu đã không thoát khỏi cảnh bị Yêu vương đánh chết, hắn tất nhiên phải chuẩn bị kỹ chuyện phóng thích mắt trái ra.

Dù có chết, cũng phải liều mạng đồng quy vu tận với đối thủ!

Một khi thô bạo nơi đáy lòng bị phóng thích, con mãnh quỷ kia lại lần nữa thoát khỏi lồng giam. Lúc này đây, nơi mà mãnh quỷ tàn sát bừa bãi không còn là phỉ trại nữa, cũng không còn là tà phái, mà chính là Thiên Bắc, là Yêu vương trước mặt!

Lúc mắt trái hắn bắt đầu hơi nổi lên, năm điểm đen kịt kia nổi lên trong đồng tử mắt Từ Ngôn, ánh mắt Lôi Vũ đối diện chợt biến đổi. Tích tắc sau, Yêu vương kia đã bay lên trời, rồi như phát hiện ra nguy cơ trí mạng nào đó, gã bay ngược đi. Chỉ trong vài hơi thở, Lôi Vũ đã hoàn toàn mất tăm mất tích.

Yêu vương không chiến mà chạy mất khiến Từ Ngôn thiếu chút nữa tức giận mà chửi um lên. Cảm giác khổng lồ của hắn lan ra đến trăm dặm vẫn không thấy được chút bóng dáng của Lôi Vũ.

Cục diện diễn ra một cách bất ngờ đến Từ Ngôn cũng không nghĩ tới. Mắt trái hắn đã sắp bạo, địch nhân lại rút đi mất. Cùng đường, hắn đành liều mạng áp chế mắt trái.

Tâm niệm vừa động, Kim Đan xuất hiện, rồi một chưởng đánh vào đáy mắt. Sau đó hắn khoanh chân mà ngồi, đau khổ áp chế khí tức trong mắt. Trên người Từ Ngôn phủ đầy mồ hôi lạnh, bản thể thỉnh thoảng run rẩy biểu thị đang chịu đựng rất nhiều đau đớn.

Lực cắn trả của mắt trái cực kỳ đáng sợ, đây cũng là nguyên do hắn không dễ dàng gì vận dụng mắt trái mình.

Cách chiến trường hơn mấy ngàn dặm, Lôi Vũ xuất hiện trong một cánh rừng hoang.

Rất khó tưởng tượng, một vị cường giả đạt đến Yêu vương lại bị một tu sĩ Hư Đan nho nhỏ dọa chạy. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng chính Lôi Vũ lại hết sức rõ ràng.

Gã là bị dọa sợ!

Nhìn về phía chân trời nơi xa, ánh mắt Lôi Vũ vô cùng âm trầm. Trong ánh mắt có thể nhìn ra cả sự kiêng kị.

Dùng thiên phú thính giác mạnh mẽ của Yêu vương Lôi Hầu, Lôi Vũ đã nghe được một loại âm thanh đến từ trong mắt đối phương. Âm thanh đó xa xưa mà réo rắt mang theo một loại ý tứ hoang cổ rất riêng, như thể cầu vồng hiện ra, sóng lớn kéo đi, cũng có thể như vòm trời sinh lôi, tinh hỏa mới sinh.

Đó là một loại gào thét mang theo uy nghiêm của một quân chủ, như thể truyền đến từ thời khai thiên tích địa. Nghe thấy tiếng gào này, đến cả cường giả Yêu vương còn cảm thấy sợ hãi như thể nhận thấy thiên địch tiến đến!

"Rồng ngâm..."

Lôi Vũ nói nhỏ, mang theo hoảng sợ không cách nào áp chế. Gã nhận ra tiếng gào thét kia chưa bao giờ xuất hiện ở Tình châu, thậm chí chưa bao giờ xuất hiện ở thế gian này.

Chỉ có tiếng rồng ngâm mới có thể khiến cho vạn yêu khuất phục!

"Hắn là thân thể của Yêu chủ luân hồi? Làm sao có thể!"

Lôi Vũ không chỉ hoảng sợ vì nghe thấy tiếng rồng ngâm, mà phần lớn nữa là vì bởi một truyền thuyết cổ xưa của Yêu tộc.

Rồng chính là chủ của vạn yêu, sống giữa đại dương, to lớn che cả vòm trời. Lúc nhỏ có thể dung thân trong giới tử, trải qua ngàn năm luân hồi, kéo dài bất diệt, phải dùng hàng tỉ lực lượng huyết hồn mới có thể thức tỉnh chân thân.

Truyền thuyết của Yêu tộc là cội nguồn mà tất cả Yêu tộc thờ phụng. Mà Yêu chủ kia, chân thân cũng chính là chân long!

"Hắn rõ ràng là Nhân tộc sao lại có tiếng rồng ngâm được? Không có khả năng, Yêu chủ không thể nào luân hồi vào Nhân tộc..."

Ánh mắt Lôi Vũ bắt đầu lập loè không ngừng. Cơ hội thức tỉnh Yêu chủ có liên quan tới chuyện xuôi Nam kia mà, sao ngay giữa Thiên Bắc, không cần lực lượng huyết sát, gã lại nghe rõ ràng được tiếng rồng ngâm?

Trầm ngâm hồi lâu, Lôi Vũ quay người rời đi, cả người to lớn kia nhanh chóng biến mất giữa rừng hoang.

Lúc Lôi Vũ rời đi, Từ Ngôn cũng miễn cưỡng chế trụ được mắt trái. Nơi đây thị phi tuyệt không thể nấn ná, hắn đành phải chịu đựng kịch liệt đau nhức, thúc giục Liệt Phong giáp, đôi cánh khổng lồ mãnh liệt vung lên cứ vậy bay về phía xa.