Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 130: Miếng vải thần bí




Đi trên đường lúc Lạc Thiên nhìn những quầy hàng kia rồi đi tới, ở xung quanh đã được rất nhiều người bày ra từng cái quầy hàng, phía trên có rất nhiều món đồ như Thánh Binh hay là Tôn Binh, thậm chí còn có mảnh vỡ của Chân Quân chân khí…

Lạc Thiên đi tới một cái quầy hàng, ở nơi đó bán rất nhiều thứ tốt, tuy rằng không vào pháp nhãn của hắn nhưng đi xem một hai lần cũng không sao.

“Ha ha, khách quan không biết chọn cái gì đây.” Vừa thấy Lạc Thiên khí chất hơn người cùng khuôn mặt vạn cổ khó có của hắn lúc lão bản của gian hàng lập tức kinh diễm một cái rồi tươi cười hỏi.

“Ngươi lại có gì đây?.” Lạc Thiên không trả lời mà hỏi ngược.

“Ở đây có một cây Thanh Linh Dược, một cây Yêu Vân Thảo… còn có mấy mảnh vỡ của Chân Quân chân khí, không biết ngài chọn cái nào.” Lão bản lập tức giới thiệu nói, tuy rằng bề ngoài Lạc Thiên chỉ là Địa Tôn cảnh nhưng khí chất lại bất phàm cho nên lão bản phi thường nhiệt tình, hiển nhiên đoán hắn là người có chỗ dựa.

“Những cây dược thảo này không đáng chú ý.” Lạc Thiên khẽ lắc đầu rồi chuyển qua một bên tìm kiếm xem có món đồ gì vừa mắt hay không.

“Uy, ngươi biết tin tức gần đây truyền ra hay chưa.” Liền đang lúc Lạc Thiên xem quầy hàng thì có vài tu sĩ tụ tập với nhau bàn luận.

“Chuyền gì, không lẽ lại là Chính Ma hai đạo đánh nhau hay sao.” Một tên tu sĩ nghe người bên cạnh hỏi thì không quan trọng nói, hiển nhiên Chính Ma hai đạo đánh nhau là chuyện cực kỳ bình thường.

“Nghe nói Tiếu Nhất Tiếu, đệ tam thiên kiêu của Phục Ma Cung dẫn theo sáu người đi lịch lãm thì gặp được Ma đạo tu sĩ là Tà Nguyệt Thánh Nữ của Tà Vân Cung, cuối cùng tất cả chết thảm chỉ còn lại trọng thương Tiếu Nhất Tiếu trở về.” Một tu sĩ khác lại bàn tán nói.

“Đệ tam thiên kiêu Tiếu Nhất Tiếu lại thua ở Tà Nguyệt cũng là kết quả bình thường, có cái gì bất ngờ sao.” Có tu sĩ có chút ngoài ý muốn hỏi. Tà Nguyệt tuy rằng rất ít lộ mặt cho nên rất ít người biết nàng bộ mặt, nhưng nàng lại là một thiên kiêu đủ xem như là đệ nhất của Tà Vân Cung, thân phận lại cực kỳ thần bí, chính vì thế dù nàng có thể đánh thắng Tiếu Nhất Tiếu cũng là chuyện bình thường.

“Tiếu Nhất Tiếu bị trọng thương không phải là do Tà Nguyệt cái kia yêu nữ làm ra mà là một người khác.” Tu sĩ kia lập tức phủ nhận trả lời.

“Vậy rốt cuộc là ai.” Có tu sĩ bên cạnh nghe vậy không nhịn được tò mò hỏi.

“Lăng Thiên, kẻ phản bội của Ngọc Diện Cung.” Tu sĩ kia cuối cùng vẫn là nói ra một cái tên.

Mà nghe cái tên này lúc mấy người không khỏi run rẩy một cái, Lăng Thiên, một cái tên được mệnh danh là đệ nhất Thiên Kiêu trong cái này kỷ nguyên của Thần Ma vũ trụ, cuộc đời của hắn chưa từng bại một lần, là niệm tự hào khi thiên kiêu của Chính đạo đối đầu với thiên kiêu của Ma đạo, một kẻ đã từng một mình trấn áp tất cả thiên tài của Ma đạo, chỉ là sau này không hiểu sao lại tàn sát hơn một nửa đệ tử của Ngọc Diện Cung rồi theo đó biến mất, tới bây giờ cũng đã hơn một vạn năm.

“Hắn thật sự trở về sao.” Nghe cái tên này mấy người không khỏi gấp gáp hỏi.

“Đích thật là trở về.” Tu sĩ kia mười phần chắc chắn nói.

Một bên nghe mấy người bàn tán không khỏi ngoài ý muốn, hiển nhiên không ngờ tin hắn trở về lại lan nhanh như vậy, chỉ là đối với cái này hắn cũng chỉ cười nhạt mà thôi.

Nhìn quầy hàng không có thứ gì lúc Lạc Thiên cũng rời đi chuyển sang từng cái gian hàng, chỉ tiếc dù hắn có nhìn thế nào cũng không thể thấy được cái gì món đồ tốt.

Đang lúc Lạc Thiên định rời đi lúc thì bỗng nhiên nhìn về một đám người, nơi đó toàn bộ đều là mặc lam y, trên vai còn có một cái ký hiệu, hiển nhiên là đệ tử của một môn phái nào đó, chỉ là Lạc Thiên vừa nhìn thấy biểu tưởng kia lập tức đã nhận ra, vì cái kia biểu tượng cũng đã từng bị hắn mang theo một đoạn thời gian rất dài, đó là Ngọc Diện Cung biểu tượng.

Ngăn chặn tròng lòng sát tâm, Lạc Thiên bước tiếp rời đi, đối với hắn mà nói đám người này chỉ là cá nằm trong chậu, làm thịt bất cứ lúc nào cũng có thể, chẳng qua bây giờ thời cơ chưa tới, vậy hắn cũng không ngại để đám người kia sống lâu thêm một chút.

Lạc Thiên trên đường đi xem một ít nơi, cuối cùng hắn chẳng biết lúc nào đã đi tới một cái cửa hàng, cái này cửa hàng tên có cái bảng hiệu có hai chữ Phục Ma, vừa nhìn lấy cái tên này Lạc Thiên liền biết đây là Phục Ma Cung một cái cửa hàng, hiển nhiên là để buôn bán.

Bước vào trong lúc, xung quanh đã có rất nhiều người, y phục cũng rất khác nhau, mà trên bàn bán lấy rất nhiều món đồ mà từ ngoài xem ra trông có vẻ cổ xưa, nhìn xung quanh một vòng Lạc Thiên chậm rãi xem xét, mà đang xem hàng lúc Lạc Thiên bỗng nhiên dừng lại nhìn về một gian hàng, cái này gian hàng này hắn biết đến là thường do khách hàng gửi đồ để bán.

Đi tới lúc chỉ thấy ba món đồ nằm trên đó, một là một thanh tàn kiến, từ bề ngoài xem ra đã rỉ sét không thể thấy được hình dạng, tựa hồ chỉ là một cái phàm phẩm vậy, nhưng Lạc Thiên lại cảm nhận được sâu trong thanh kiếm đó là từng tia kiếm ý tàn phá bừa bãi, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phá không lao ra đồ diệt tất cả.

Kiếm ý tuy tốt nhưng chỉ là một thanh tàn phẩm, Lạc Thiên khẽ lắc đầu rồi nhìn về món đồ thứ hai, đây là một cái sáo trang, cái này sáo trang bề ngoài tản mát ra từng sợi hạo nhiên chính khí, tựa như đã từng được một vị tiên hiền sử dụng qua vậy.

Lạnh nhạt liếc qua rồi hắn nhìn tới món đồ thứ ba, đây là một cái tấm vải, từ ngoài nhìn vào rất bình thường, trên nó không tản mát ra cái gì tiên quang hay hạo nhiên chính khí như mấy món đồ trước, tựa hồ nó chỉ là một cái miếng vài bố do phàm nhân mặc rồi xé ra vậy.

Nhìn nó lúc Lạc Thiên cảm thấy một cỗ hàm xúc đầy ý nhị, mà càng nhìn càng kỳ quái, bởi vì hắn không thấy được cái gì văn tự hay là vết tích vẽ lên đó, theo lý mà nói dù Hư Vô Chi Mâu năng lực bây giờ hắn không thể sử dụng nhưng vẫn có thể thấy được rất nhiều thứ, chỉ là cái này miếng vải vậy mà không thể thấy được cái gì trên nó.

“Người tới.” Lạc Thiên khẽ kêu một tiếng, mặc dù bây giờ không thể xem thấu cái này tấm bản đồ nhưng sau này xem xét lại cũng không tệ.

“Không biết khách quan muốn cái gì.” Theo hắn gọi lúc một cái thị nữ khuôn mặt thanh tú đi tới, khi nhìn khuôn mặt Lạc Thiên gò má bỗng nhiên hồng lên rồi cố bình tĩnh hỏi.

“Ta muốn món đồ này.” Lạc Thiên không để ý nàng phản ứng rồi chỉ vào miếng vải kia nói.

“Xin công tử chờ một lát, ta đi gọi lão bản.” Thị nữ nghe Lạc Thiên muốn món đồ kia thì gật đầu rồi nói.

Nhìn nàng rời đi Lạc Thiên sâu trong đôi mắt tràn đầy suy tư.

“Đây là do một vị khách gửi bán tại đây, họ muốn giá cả là một vạn Linh Thạch.” Liền Lạc Thiên đang suy tư lúc một giọng nói hữu lực vang lên, theo đó một trung niên đi tới mỉm cười giới thiệu với Lạc Thiên.

“Nha, vậy thì ta muốn nó.” Lạc Thiên nghe vậy cũng gật đầu chậm rãi nói.

“Vậy xin công tử chờ một lát, món đồ này đã có người đặt trước, bọn họ có nói lát nữa sẽ tới lấy, nhưng nếu một trong hai vị ai ra giá cao hơn vậy thì sẽ có được nó.” Trung niên nghe Lạc Thiên nói vậy thì cười giải thích: “vì đây là món đồ do người khác người bán nên khi gặp trường hợp như thế này lúc sẽ là ai ra giá cao hơn thì sẽ thuộc về người đó.”

“Vậy thì chờ đi.” Lạc Thiên cũng gật đầu không tỏ ý kiến.

Lạc Thiên tiếp tục đi xung quanh nhìn một số món đồ, đáng tiếc đều không có món đồ hắn muốn.

Một lát sau….

“Khách quan, người kia đã tới.” Liền Lạc Thiên đang chờ lúc thị nữ lại tới gọi hắn nói.

“Dẫn đường.” Lạc Thiên cũng gật đầu nói.

Hai người đi tới một nơi lúc, đã thấy trung niên lão bản cùng một cái nữ nhân đang đứng một chỗ, nữ tử kia bề ngoài tuổi chừng đôi mươi, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, dáng người tuy không nổi bật nhưng vẫn có thể nói là thuộc loại khá, mà ánh mắt nàng trong mang theo một loại kiêu căng, khinh thường tất cả.

“Ha ha, hai vị đã tới vậy thì bắt đầu được rồi.” Trung niên nhìn hai người rồi cười nói, còn giới thiệu vậy thì trực tiếp quên đi.

“Mười vạn linh thạch.” Lạc Thiên còn không không chờ nữ tử kia ra giá đã ra một cái giá trên trời là gấp mười lần giá gốc.

Một bên lão bản, thị nữ cùng nữ tử kia không khỏi khóe miệng giật giật, hiển nhiên không ngờ tới Lạc Thiên trực tiếp như vậy.

“Vị này công tử, tiểu nữ Tào Lan, lần này là phụ mệnh ca ca Tào Khanh đi mua món đồ này cho nên hi vọng công tử nhường nhịn một hai.” Nữ tử Tào Lan nhìn Lạc Thiên chậm rãi nói, trong lời nói trong không phải là thỉnh cầu mà là như đang nói chuyện đương nhiên vậy, tựa hồ dù là ai cũng không thể phản kháng.

Một bên trung niên nghe vậy không khỏi nhíu mày, chỉ là nghe tới Tào Khanh lúc trầm mặc.

“Cái gì người, đã không có tiền vậy rời đi đi, bản thiếu không rảnh cùng ngươi dây dưa.” Lạc Thiên nghe vậy cũng không phản ứng nàng thờ ơ nói. Hắn mới quản ngươi cái gì dòng họ, có cái gì ca ca cùng gia tộc, cho dù có đem cả gia phả đi ra hắn cũng chẳng thèm quan tâm.

Nghe Lạc Thiên nói Tào Lan không khỏi hừ một tiếng rồi nói: “Có câu bớt một việc ít đi một phiền phức, nếu công tử nguyện nhường món đồ này vậy chúng ta có thể làm bằng hữu.” Nàng lời nói trong mang theo một vệt uy hiếp cùng kiêu căng, tựa hồ làm bạn với nàng là vinh hạnh của Lạc Thiên vậy.

“Nha?.” Lạc Thiên nghe vậy không khỏi nhìn từ trên xuống dưới nữ tử một vòng, cho tới khi nữ tử có chút tức giận lúc chậm rãi nói: “Một nữ không ở nhà dưỡng chồng nuôi con còn chạy ra làm cái gì, ngực thì không đủ to, mông không đủ vểnh, trên mặt thì lúc nào cũng giống như con gà đội Vương Niệm kiêu ngạo, như vậy ngươi nghĩ rằng bản thiếu làm bạn với ngươi làm cái gì?.” Đã không có chuyện thì thôi, một khi có chuyện vậy thì mắng không nương tay, nếu nàng không phải là nữ tử mà nam tử uy hiếp hắn vậy hắn mới lười cùng nàng nói chuyện, trực tiếp một cái tát đánh bay là được rồi.