Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 8 - Chương 890: Lại một chi tiết bị thay đổi




Đương nhiên, móng tay sắc trên tay bọn họ có thể phá rách bụng của người bình thường, nhưng đối với vượn khổng lồ thì chỉ đủ để cào rách da mà thôi.

Lần dừng lại này của bọn họ đã xuất hiện sơ hở có thể chui vào, bị vượn khổng lồ vươn tay đánh hai ba cái đã bị xé thành mảnh nhỏ.

Còn chưa chờ mọi người kịp suy nghĩ, vì sao thủ lĩnh Man nhân phải phái những gia hỏa có thân hình như khỉ con này ra, Trường Thiên đã trầm giọng nói: “Trì Hoãn Thuật!”

Quả nhiên chỉ sau mười mấy hơi thở thì động tác của vượn khổng lồ rõ ràng đã chậm lại, không còn cương mãnh như lúc trước nữa. Lực phá hoại của nó kinh người, cũng lấy động tác nhanh nhẹn làm điều kiện tiên quyết, nhưng mà móng nhọn của những Man nhân nhỏ gầy này lại có thể cào cho địch nhân bị thương rồi động tác trở nên chậm chạp, hơn nữa sát khí nhập vào cơ thể, đối với yêu lực của vượn khổng lồ cũng có tác dụng áp chế.

Áp lực của những Man binh khác giảm đi nhiều, lập tức nhao nhao lộ ra vũ khí xông lên phía trước.

Tuy là Ninh Tiểu Nhàn biết thân thể của vượn khổng lồ bị Đồ Tận chiếm cứ,  lúc không đánh lại được nữa thì hắn sẽ bỏ lại thân thể này, nhưng mà nhìn trận chiến thiên về một bên như vậy, trong lòng vẫn có ưu tư.

Ngay lúc này, ở hướng chính bắc có ba đầu Cự Tê (tê giác khổng lồ) thong thả đi đến, thấy được hai bên đang giao chiến ở đây, không khỏi sững sờ.

Lúc này vượn khổng lồ mới gào thét một tiếng, âm thanh chấn động khắp nơi, đúng là đang xin giúp đỡ.

Thù hận giữa Yêu tộc và Man tộc đã rất sâu, mấy đầu Cự Tê này vốn là đến để trợ trận, nghe tiếng chỉ khẽ giật mình rồi dùng tiếng hô nặng nề đáp lại, ngay sau đó hạ thấp đầu xuống, song song lao đến.

Ba đại gia hỏa này, mỗi một đầu đều cao hơn bốn trượng, lúc chạy thì giống như xe tăng hạng nặng, khiến cả mặt đất đều lắc lư rung động không thôi.

Trường Thiên chỉ nhìn đến đây quyết đoán nói: “Thời gian cấp bách, đi mau!” Sau đó cong môi thét dài một tiếng.

Đại Lực Kim Cương Viên đang ở cao điểm chiến đấu với Man nhân nghe thấy được, tròng mắt vòng hai lần, cũng không biết sử dụng bí pháp gì, huyết quang quanh thân lóe lên, tốc độ tay chân đột nhiên nhanh hơn, hiển nhiên là Đồ Tận đã vận dụng biện pháp gì đó, thoát khỏi ảnh hưởng của Trì Hoãn Thuật, một lần quét ngang địch nhân trước mặt, mở ra một con đường, sau đó tứ chi chạm đất khẽ chống, nhảy cao lên một lần nữa!

Một lần nó nhảy cao trước đó chính là đuổi đến Vương Cửu, sau đó đặt mông ngồi xuống đè chết người ta! Lần này thì lại dùng hết toàn lực, phóng qua khoảng cách bảy trượng (20m), nhảy khỏi vòng vây của địch nhân!

Sau đó, nó lấy ra hết sức lực bú sữa mẹ mà chạy nhanh về phía Trường Thiên, thân hình nặng nề đâm vào cánh rừng vang lên từng tiếng bang bang, phảng phất như là địa chấn. Yêu lực của nó được vận dụng toàn bộ, tốc độ nhanh hơn tuấn mã, trên đường đi không biết đã đụng ngã bao nhiêu cây cối.

Lần này, vô luận là Tê Yêu hay là Man nhân đều ngẩn ngơ, không tin được là Đại Lực Kim Cương Viên nổi danh dũng mãnh lại còn biết lâm trận bỏ chạy, động tác trên tay cũng dừng lại một chút.

Cự Tê đến giải cứu nó khỏi tình huống nguy cấp, kết quả chính nó lại chạy trối chết, chuyện này, chuyện này cũng quá không trượng nghĩa đi?

Thừa dịp này vượn khổng lồ cũng chạy trốn được xa hơn.

Khoảng cách một dặm cũng không quá năm trăm mét, nó thân cao chân dài, chạy hơn mấy chục bước là đến.

Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn đã sớm ngồi trên lưng Đại Hoàng, thân thể Kỳ Thú của Đồ Tận hiện do phân thân khống chế, cũng cùng Công Tôn Triển cưỡi đầu Chư Kiền còn lại. Tạ Hoàn Lang cầm lấy Thiên Tàm Ti đang trói Khánh Xích Cáp và Công Tôn Mưu, hai người nhảy một cái đã trèo lên lưng của Đại Lực Kim Cương Viên, nắm chặt lông dài của nó không bỏ.

Liên quan đến mạng sống, có người nào mà không trở nên tay chân gọn gàng chứ?

“Đi mau!”

Không cần Trường Thiên phải thúc giục, vượn khổng lồ và hai đầu Chư Kiền đã buông tay buông chân, chạy về hướng nam, để lại Man tộc và Tê Yêu ở sau lưng với biểu lộ đặc sắc.

“Thả Cừ? Có truy hay không?” Có Man binh hỏi thăm thủ lĩnh. Ở bên trong bộ lạc của Man tộc, người khống chế hơn trăm binh lính có thể coi là “Thả Cừ”, cùng chức với Bách phu trưởng.

Thủ lĩnh Man nhân này hung hăng nhìn thẳng vào vượn khổng lồ đã đi xa mấy lần, rồi mới quát khẽ: “Không đuổi theo, chỉ là để một đầu yêu quái lọt lưới, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ tốt chỗ này!” Các Man binh lớn tiếng đáp lại, tiếp tục chiến đấu với ba đầu Tê Yêu.



Tiếng gió vù vù bên tai, Ninh Tiểu Nhàn quay đầu lại mấy lần, phát hiện Man binh không đuổi theo, lúc này mới yên tâm nói: “Thoát rồi… Mấy gia hỏa này sao lại đột nhiên chạy đến cánh rừng phương bắc vậy chứ?”

Đúng lúc này, không phải là Man nhân đang chiến đấu sống chết với yêu quái ở trong bộ lạc Thổ Hợp hay sao? Tại sao lại có lòng dạ thanh thản chạy đến phương bắc bắt bớ Đại Lực Kim Cương Viên chứ?

Lúc này Khánh Xích Cáp đang nắm chặt lấy lông dài của vượn khổng lồ, sợ mình buông lỏng tay thì sẽ ngã xuống. Tư thế chạy trốn của vượn khổng lồ thật ngông cuồng mà cũng quá xóc nảy, ngồi ở trên người nó khẳng định không thể thoải mái bằng Chư Kiền được, hắn nghe được Ninh Tiểu Nhàn nói vậy mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên nói: “Ta đến đây mấy lần, cũng chưa bao giờ thấy Man nhân xâm nhập khu rừng phía bắc cả!”

Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta thấy thuốc màu trên mặt hai trăm Man nhân kia, hình vẽ đó có màu sắc khác với bộ lạc Thổ Hợp, chắc hẳn là viện binh đến trợ quyền.”

“Hơn phân nửa là có quan hệ với việc chiến dịch xảy ra sớm hơn.” Trường Thiên cúi đầu nhìn Ninh Tiểu Nhàn, “Chính là như lời nàng nói đấy…”

“Hiệu ứng cánh bướm.” Nàng rất cơ linh mà nói tiếp.

“… Phản ứng dây chuyền.” Nàng giải thích qua mấy lần, nguyên ý là khi bươm bướm ở Nam Mỹ đập cánh, thông qua các loại nhân tố, thì sẽ khiến cho vùng Châu Á có bão lớn.Nhưng họ luôn không thể làm rõ được bươm bướm và bão tố lại có quan hệ gì, trừ phi con bướm này là đại yêu, có thể hô phong hoán vũ như họ, “Bây giờ chiến đấu đã diễn ra hơn chín canh giờ rồi, đệ nhị mạc thiên địa vì duy trì cuộc chiến này mà đã phái thêm Man nhân đến trợ quyền. Chắc hẳn là đã có chỉ huy của Man nhân phát hiện ra, yêu quái cuồn cuộn không dứt chạy đến trợ giúp từ phía bắc và phía nam, bởi vậy đã phân tán binh lực đến hai chỗ này để mai phục.”

Nếu có thể tiêu diệt một bộ phận sinh lực của Yêu tộc ngay tại giữa đường thế này thì đương nhiên là dễ dàng hơn rất nhiều sau khi chờ bọn họ vào trong trú địa rồi mới tiêu diệt. Đừng quên hiện tại đám yêu quái đều là đơn thương độc mã tiến đến, nếu như Man nhân kéo qua mấy đội quân tinh nhuệ trực tiếp ngăn cản ở rừng bắc và rừng đông, lấy một đội quân Man binh chỉnh tề đối kháng với một yêu quái, đến một đầu giết một đầu, đến một đôi giết một đôi! Như thế là đã có thể vận dụng binh lực có hạn thu thập hết từng đầu hậu viện của Yêu tộc!

Vào thời kỳ này, sức chiến đấu đơn lẻ của yêu quái hơn hẳn Man nhân, nếu như thả bọn họ vào trú địa của bộ lạc thì không biết phải cần bao nhiêu Man nhân trả giá bằng máu mới có thể giết hết được bọn họ!

Đám người Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thông suốt điểm này, đều đồng thời hút một ngụm khí lạnh. Đây chính là hơn sáu vạn năm trước, Man tộc vừa mới mượn nhờ sát khí thoát ly khỏi thời kỳ mông muội, có thể có được chiến thuật và ánh mắt vượt xa mức quy định như vậy, cũng khó trách chủng tộc này có thể giết ra được một mảnh thiên địa trong thế cục một mình Yêu tộc độc hại, dần dần lên đến địa vị ngang nhau, cuối cùng diễn biến thành sự tồn tại ngay cả Thiên Đạo cũng kiêng kỵ không thôi! So sánh với yêu quái chỉ hiểu được vận dụng thần thông của bản thân mà nói, thành công của Man tộc tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Trường Thiên nói tiếp: “Vừa rồi Man nhân và Đại Lực Kim Cương Viên chiến đấu với nhau, các ngươi có nhìn ra đầu mối gì không?”

Ở Nam Chiêm Bộ Châu bên ngoài Vân Mộng Trạch, Man tộc đã mai danh ẩn tích, người từng nhìn thấy bọn họ xuất thủ đã không còn nhiều nữa, đoán chừng số yêu quái kể cả Trường Thiên trong đó đều không tìm ra được mấy cái tên. Bởi vậy khi quan sát trận chiến vừa rồi, thật ra rất có ý nghĩa.

Công Tôn Triển hổi tưởng lại suy nghĩ một lát: “Đằng sau đám Man binh kia có bảy tám người đang đứng, từ đầu đến cuối đều chưa từng động thủ, nhưng nhìn xem vị trí của Man binh thì lại đang bảo hộ bọn họ ở bên trong.”

Trường Thiên lắc đầu: “Bọn họ đã động thủ rồi, chỉ là ngươi không thấy thôi. Đám người này là vu sĩ của Man tộc, chiến lực của bản thân không cao, nhưng lúc giơ tay nhấc chân có thể khiến cho lực lượng của chiến sĩ Man tộc trở nên cường đại hơn, khiến da càng cứng rắn không dễ bị thương. Đây chính là sự vận dụng nguyên thủy nhất của bọn họ với sát khí, chờ đến sau này, vu sĩ lại khai sáng ra Vu Hung Chi Thuật muôn hình muôn vẻ, đó mới là thứ khiến cho ngươi không kịp nhìn.”

Lúc này vượn khổng lồ do Đồ Tận khống chế đã mở miệng, giọng nói nặng nề: “Bây giờ các ngươi đang là phàm nhân, không thể nhìn thấy được trên người Man binh có một tầng hắc khí thật dày. Nhân số của bọn họ càng nhiều, tầng hắc khí này lại càng dày đặc hơn nữa. Lúc ta và đội ngũ hai trăm người này đánh nhau thì hắc khi ngưng tụ lại một chỗ trên đỉnh đầu, như có thực chất.”

Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy vô cùng hứng thú: “Vậy nó cũng giống với khí vận mà yêu quân của chúng ta ngưng tụ được khi chiến đấu sao?”

“Không sai.” Đồ Tận đọc được trong trí nhớ của Âm Cửu U, đối với quá khứ của Man tộc cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, “Man binh là hổ lang chi sư (đội quân hổ sói), khí tức dũng mãnh trùng thiên, tầng hắc khí kia đúng là sát khí trên người họ ngưng tụ mà thành, được gọi là “Quân sát”. Cho nên trước khi đại quân Man tộc xuất phát thì nhất định phải tạ sư (khấn tạ quân đội), thù yến (mở tiệc), kích trống để cổ vũ sĩ khí. Vô luận là chiến đấu với Yêu tộc hay nhân loại, tầng sát khí này đều có thể khiến cho Man binh Man tướng trong đó như cá gặp nước, chiến lực càng mạnh hơn nữa, thương thế cũng khôi phục nhanh hơn; trái lại, đối thủ của bọn hắn thì yêu lực, linh lực hay thần thông đều sẽ bị áp chế, Man quân càng cường hãn thì Quân Sát càng thêm đậm đặc, lực áp chế đối với địch nhân cũng càng mạnh hơn.”

Hóa ra khi sát khí được vận dụng trong chiến trường cỡ lớn còn có tác dụng biến thái như vậy. Nàng lập tức cười khổ, một bên là lực lượng Man nhân tăng nhiều, một bên là yêu quái và nhân tộc bị sát khí áp chế, khi so sánh như vậy, kết quả chiến đấu cũng khó dự liệu hơn.

Trường Thiên nói tiếp: “Cho đến đời sau, khi Yêu tộc cũng ngưng tụ được đại quân của chính mình thì mới bắt đầu nghiên cứu phương pháp khắc chế Quân Sát, cuối cùng phát hiện ra cách lấy độc trị độc, dùng cường khắc cường mới là biện pháp tốt nhất. Nhưng như vậy thì cần yêu quân phải mượn nhờ khí vận phách lực của đại yêu đến chống đỡ.”

Có thể nghĩ được, bọn họ đã muốn mượn thế, như vậy yêu quái được phụ thuộc có đạo hạnh tuyệt không thể thấp được. Nói đến đây, Ninh Tiểu Nhàn rốt cục mới giật mình: “Khó trách yêu quân của Ẩn Lưu cùng Phủ Phụng Thiên lại cường hãn như vậy, hóa ra là mượn nhờ khí vận của Ba Xà và Thiên Hồ nhất mạch!”

Cũng bởi vì như thế, đến đời sau, một lượng lớn yêu quái lại ủng hộ những Cự Yêu kể cả Ba Xà, Bạch Hổ như thiên lôi sai đâu đánh đó, chính là vì mượn nhờ khí thế cùng khí vận của thủ lĩnh để đối kháng với Quân Sát của Man tộc.

Chư Kiền cùng vượn khổng lồ dốc toàn lực chạy nhanh, đường về lại là một đoạn thẳng tắp, bởi vậy chỉ dùng hơn một canh giờ đã chạy được đến Trung Nam bộ của rừng rậm phía bắc, lại chạy thêm một khắc nữa là đến được mảnh đất trống mà lúc trước Man tộc đuổi bắt tu tiên giả. Giờ phút này bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm đến từ đám Man nhân phía bắc, mọi người đương nhiên sẽ không đi ra ngoài, chỉ cần tìm một mảnh lưng núi để chuẩn bị quan sát đoạn diễn xuất cuối cùng nữa thôi.

Đây cũng là địa điểm Khánh Xích Cáp đã tỉ mỉ lựa chọn, trên sườn núi sau lưng bộ lạc Thổ Hợp lại có một sơn động sâu hun hút, thuận tiện cho mọi người trốn vào trước khi vẫn thạch va chạm. Hơn nữa trước đó bọn họ đã dò xét qua rồi, bên trong động này không còn người nào khác chiếm cứ.