Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 57




Việc này lại làm Lý Phỉ bận rộn một thời gian. Hôm nay Lý Phỉ bận rộn như trước, chợt nghe nói Trần Vi Vi đến đây.

Đã một năm không gặp mặt vẫn rất cao hứng.

Lý Phỉ gặp lại Trần Vi Vi, bụng của nàng hơi nổi lên. Lý Phỉ kinh ngạc nói: “Ngươi mang thai?”

Trần Vi Vi có chút ngượng ngùng cười, nhẹ tay vuốt ve bụng gật đầu nói: “Đã được bốn tháng rồi.”

Lý Phỉ lập tức nói câu chúc mừng.

“Lý tỷ tỷ, ngươi đi đâu lâu như vậy? Lúc về thì nghe tin ngươi hứa hôn.”

“Chỉ là đi ra ngoài một chuyến thôi.”

“Nghe nói đối phương là tướng quân, lúc hắn đến cha ta còn tự mình đi trạm dịch tiếp đón hắn, không ngờ hôn sự của tỷ tỷ là Thiên Tử tứ hôn! Tỷ tỷ, ngươi thật sự là phúc khí!” Trần Vi Vi mới nghe được tin tức này rất kinh ngạc, bây giờ còn không nhịn được cảm thán.

“Ngươi cũng không tệ mà, mới thành hôn mấy tháng đã có thai rồi, nhất định là tiểu tử đại béo đi.”

“Thừa tỷ tỷ cát ngôn.”

Hai người hồi lâu không thấy, lại hàn huyên các chuyện, đến buổi chiều chuẩn bị rời đi, Tô Tử Nguyên còn tự mình tới đón.

Nhìn Tô Tử Nguyên thật cẩn thận giúp đỡ Trần Vi Vi, Trần Vi Vi vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười, Lý Phỉ bất giác nhớ tới Đoạn Dật Sơn, không biết hắn hiện tại đang làm gì.

Đoạn Dật Sơn gần đây không thể tới gặp mặt Lý Phỉ, hẳn là hai người đã định thân, nam nữ trước ngày thành thân song phương là không thể gặp mặt.

Đoạn Dật Sơn dường như thật sự không thấy xuất hiện qua. Đang lúc Lý Phỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi, không nhịn được tưởng niệm hắn.

Nhìn Xuân Vân trên giường ngủ say, Lý Phỉ kéo cái chăn cho nàng ta, đứng dậy ngồi ở phía trước cửa sổ.

Bởi vì thật lâu không thấy, cho nên mấy ngày nay Xuân Vân ngủ ở chỗ Lý Phỉ, bắt Lý Phỉ kể lại những chuyện một năm qua, mỗi lần nói được một nửa, Xuân Vân đã ngủ.

Ánh trăng trong sáng, Lý Phỉ ngồi trước cửa sổ ngẩn người, đột nhiên cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua, Lý Phỉ lập tức thanh tỉnh, thấy bên cạnh mình có một phong thư.

Lý Phỉ mở ra xem, là chữ viết Đoạn Dật Sơn. Lý Phỉ không nhịn được nở nụ cười, trong thư nói rất đơn giản, viết hắn mỗi ngày làm chuyện gì, nếu không có phía dưới có câu tưởng niệm, Lý Phỉ còn tưởng rằng đây là một phong báo cáo nhật trình đấy!

Xem thư xong, Lý Phỉ nghĩ, mình cũng đề bút viết, cũng viết lại mấy ngày làm những gì, cuối thư viết xuống một câu tưởng niệm.

Viết xong nàng đặt thư ở trên bàn phía trước cửa sổ, mới đi ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy thư mình viết đã không thấy tăm hơi, mà mỗi ngày buổi tối, Lý Phỉ sẽ nhận được một phong thư, mà Lý Phỉ cũng sẽ hồi một phong.

Vòng đi vòng lại, thẳng đến một tháng sau, Đoạn Dật Sơn tới cửa cưới.

Lý Phỉ mới sáng sớm đã bị gọi dậy.

Trương thị, Hồ thị, Lý Mai, sáng sớm đã chuẩn bị ăn mặc cho nàng.

Lý Phỉ cố chống mí mắt, nhìn bọn họ thần thanh khí sảng chuẩn bị cho mình.

Giá y là Lý Phỉ nhờ Xuân Vân và Lý Mai hai cái giúp mình làm ra. Bởi vì Lý Phỉ thật sự không biết thêu thùa. Nhưng mà trên áo giá y phải có chính mình thêu, vì thế đường viền hoa văn của giá y là được Xuân Vân chỉ đạo hoàn thành, coi như là tự mình ra một phần lực.

Mẹ Xuân Hoa nhìn Lý Phỉ đã mặc xong, nước mắt đột nhiên chảy ra khóc bù lu bù loa. Mấy người Trương thị cũng gạt lệ theo, Lý Phỉ biết nơi này có tập tục khóc gả, trong lòng đang định khóc hai tiếng ứng hợp với tình hình, chợt nghe Trương thị nói: “Được rồi, cô nương đừng khóc, thật vất vả trang điểm xong sẽ không còn đâu. Lão phu nhân, bà đừng khóc, chọc cô nương thương tâm.”

Mẹ Xuân Hoa còn đang gạt lệ, thút tha thút thít nói: “Chỉ chớp mắt đã trưởng thành, hiện tại phải lập gia đình, không biết khi nào mới có thể gặp mặt.” Nói xong lại khóc.

Lý Phỉ thấy bà khóc thương tâm, cảm tình là thật chân thật thực biểu lộ, làm cho Lý Phỉ có chút cảm xúc, không khỏi nước mắt chảy xuống.

Thấy Lý Phỉ khóc lên, những người đó làm sao còn nhẫn được, vừa khóc theo khóc, vừa tiếp tục trang điểm cho Lý Phỉ.

Chờ bọn họ trang điểm cho Lý Phỉ xong, Lý Phỉ cầm quả táo trong tay ngồi yên một chỗ, Lý Mai lại đây. Nàng bưng một chén cháo, bởi vì Lý Phỉ không thể tùy tiện lộn xộn, cho nên Lý Mai đút cho Lý Phỉ ăn.

“Tỷ, muội, muội muốn đi theo tỷ kinh thành nhìn xem.” Lý Mai cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“A?” Lý Phỉ có chút kinh ngạc, “Muội nói muội muốn đi kinh thành?”

Lý Mai chờ mong nhìn Lý Phỉ, gật gật đầu, “Trừ nơi này, muội chưa từng đi đâu, cho nên muốn đi xem.”

“Được, muội nói với cha mẹ đi, thu thập một chút, cùng nhau đi thôi.” Lý Phỉ nghĩ nghĩ, Lý Mai qua hai năm cũng sẽ lập gia đình, nghĩ đến nàng lập gia đình càng không thể xa nhà, nhân dịp tuổi trẻ, đi xem cũng tốt, không nên nhốt mình trong khuê các như các tiểu thư thiên kim, tầm mắt quá chật. Nhìn nhiều một chút tăng thêm kiến thức

Lý Mai thấy Lý Phỉ gật đầu, mừng đến nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra.

Lý Phỉ nhìn mình còn chưa ăn được hai miếng cháo, có chút bất đắc dĩ, tốt xấu muội cũng phải cho ta ăn xong đã chứ!

Không biết Lý Mai nói với cha mẹ Xuân Hoa thế nào, vậy mà bọn họ lại đồng ý. Lý Mai lấy tốc độ nhanh nhất thu thập mọi thứ, cùng Lý Phỉ chờ Đoạn Dật Sơn đến.

Đến hừng đông, Nữu Nữu được Thu Tịch ôm lại đây.

Hôm nay là ngày vui mừng, cho nên Nữu Nữu cũng mặc một thân hồng rực, trên trán còn chấm đỏ bừng, mập mạp, mặt trắng trắng mềm mềm, thoạt nhìn khả ái thực.

Nữu Nữu thấy Lý Phỉ thì chạy lại đòi ôm, trên người Lý Phỉ còn có mấy thứ này, phải dùng mấy canh giờ mới chuẩn bị tốt, đương nhiên không dám lộn xộn, cho nên không ôm nó. Lý Mai ở bên cạnh thông minh, lại ôm Nữu Nữu, cho nó dựa vào cạnh Lý Phỉ

Không bao lâu sau, bên ngoài có gã sai vặt vội vàng báo lại, Đoạn Dật Sơn đến đây.

Trương thị thưởng gã sai vặt hai tiền bạc, đè Lý Phỉ muốn đứng dậy lại, bảo Xuân Vân và Thu Tịch cùng giúp đỡ nàng đi.

Đội lên khăn voan, Lý Phỉ không nhìn được đường phía trước, được người khác dắt chậm rãi tiêu sái đến cỗ kiệu, cuối cùng Lý Phỉ lắc lắc lắc lắc đầu óc choáng váng nặng nề, ngồi kiệu một ngày mới lên thuyền.

Lên thuyền, Lý Phỉ mới có thể cởi giá y. Giá y rất nặng và ngồi kiệu một ngày, Lý Phỉ cơ hồ đứng không dậy nổi, dưới sự trợ giúp của Phán Hạ, tắm rửa xong, đang mơ mơ màng màng muốn ngủ thì nghe thấy có thanh âm gõ cửa.

“Phỉ Nhi.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm Đoạn Dật Sơn, Lý Phỉ đang định đứng dậy mở miệng, lại nghe thấy hắn nói: “Phỉ Nhi, nàng đừng đi lên, ta đứng ở ngoài cửa nói chuyện với nàng một chút thôi.”

Lý Phỉ không xuống giường, ngồi tựa vào giường nhìn thân ảnh ngoài cửa.

Hai người không nói gì thêm, có nói mấy câu thì cũng không ngoài chuyện phiếm. Lý Phỉ nhìn thân ảnh Đoạn Dật Sơn, trong lòng vừa vui vẻ, vừa cảm thấy an tâm. Sau đó Lý Phỉ cũng không biết mình khi nào thì ngủ.

Ngày hôm sau, Lý Phỉ thức dậy ăn bữa sáng, Đoạn Dật Sơn đã không còn ở cửa.

Đến đại sảnh khoang thuyền, Lý Mai đã đi lên, Thu Tịch cũng ôm Nữu Nữu đi ra, Đoạn Dật Sơn đã ngồi ở giữa bàn.

“Đoàn thúc thúc, sao người cứ nhìn mẹ con?” Nữu Nữu cầm muỗng nhỏ của nó, thò đầu tò mò nhìn Đoạn Dật Sơn hỏi.

Trong phòng vang lên tiếng cười, Lý Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Đoạn Dật Sơn một cái, cúi đầu không dám nhìn người. Nàng làm sao không biết, từ lúc mình tiến vào hắn đều nhìn chằm chằm mình.

Đoạn Dật Sơn bị Lý Phỉ trừng mắt một cái trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ. Đã một tháng không gặp, hiện tại đương nhiên muốn nhìn nhiều một chút.

Lần này hành trình gấp gáp hơn nhiều, không tùy tiện ngừng, có đôi khi buổi cũng đi. Lý Phỉ có chút kỳ quái, nghĩ rằng có thể là Đoạn Dật Sơn ở kinh thành còn có chuyện trọng yếu phải làm.

Một đường này, Lý Phỉ bởi vì say thuyền nên đại bộ phận thời gian là nằm ngay đơ trên giường, Lý Mai và Xuân Vân vẻ mặt tò mò cùng với mấy gã sai vặt nhìn ra bên ngoài, thường thường cảm thán vài câu.

Nữu Nữu cả ngày làm ầm ĩ Đoạn Dật Sơn và Lục Hổ, có đôi khi cũng ép buộc Lục Hổ và Quan Ly.

Có một ngày Lý Phỉ phát hiện không thích hợp. Nữu Nữu gọi Đoạn Dật Sơn là cha. Lý Phỉ biết là Đoạn Dật Sơn ở sau lưng bảo Nữu Nữu gọi như vậy, Lý Phỉ cũng ngầm đồng ý. Nàng cũng hy vọng Nữu Nữu có một người cha, Đoạn Dật Sơn cũng coi nó là nữ nhi mà đối đãi.

Lần này đến kinh thành mất hơn nửa tháng.

Trước khi vào kinh thành, Lý Phỉ lại đổi thành mặc giá y, ngồi trên kiệu hoa đã được chuẩn bị trước đó vào Đoạn phủ kinh thành.

Toàn bộ hôn lễ, Lý Phỉ đều choáng váng nặng nề dưới sự chỉ dẫn của bà mối mà hoàn thành, đến khi vào động phòng, xác định tất cả mọi người ly khai. Lý Phỉ thở phào, ngồi phịch ở trên giường không động đậy. Nằm ở trên giường Lý Phỉ quan sát phòng ở của Đoạn Dật Sơn, đang cảm thấy nhàm chán thì nghe bên ngoài có tiềng ồn ào, Lý Phỉ vội vàng đội khăn voan, ngồi ngay ngắn ở trên giường.

Tiềng ồn ào càng lúc càng gần, cửa bị đẩy ra, một đám người tiến vào.

“Đại ca, ta muốn nhìn tẩu tử trông như thế nào!” Một thanh âm vang lên, người khác ồn ào theo.

Lý Phỉ không nghe rõ thanh âm bọn họ, chỉ thấy một đôi màu đen giày đi vào mi mắt.

Tiếp theo khăn voan bị xốc lên, Đoạn Dật Sơn đứng ở trước mặt mình. Lý Phỉ rõ ràng thấy trong mắt hắn kinh diễm, vui mừng. Lý Phỉ cũng cười cười.

Trường hợp nhất thời an tĩnh lại, chợt nghe thấy một thanh âm nhỏ giọng nói:

“Tẩu tử thật xinh đẹp!”

Tiếp theo mọi người cười rộ lên, ồn ào nói Đoạn Dật Sơn phúc khí tốt, sai đó lôi Đoạn Dật Sơn ra cửa.

“Nàng đợi một chút.” Trước khi Đoạn Dật Sơn rời đi ôn nhu nói với Lý Phỉ.

Lý Phỉ còn chưa mở miệng, những người đó càng ồn ào, la hét tuyệt đối sẽ không bỏ qua Đoạn Dật Sơn.

Trong phòng lại khôi phục im lặng, Lý Phỉ ngồi một mình, không biết khi nào thì mơ mơ màng màng ngủ mất.

Trong mộng có cái gì đó đặt ở trên người mình, làm cho mình thở không nổi. Tiếp theo có cái gì đó phun ở trên cổ mình, mềm mềm ngứa ngứa. Lý Phỉ lấy tay muốn gãi, tay lại bị cái gì đó bắt lấy. Giãy dụa không được, Lý Phỉ mới không tình nguyện mở to mắt.

Chống lại là ánh mắt Đoạn Dật Sơn. Ánh mắt vẫn đen bóng như trước, chỉ là bên trong có cái gì đó, dường như muốn phát ra.

Lý Phỉ ngửi được nồng đậm mùi rượu trên người hắn, không nhịn được nhíu.

“Chàng tắm rửa một cái rồi hãy ngủ tiếp đi.”

Đoạn Dật Sơn nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức không nói tựa đầu chôn ở trên cổ Lý Phỉ.

Đến khi Lý Phỉ cảm thấy cổ mỏi không chịu nổi nữa, muốn giãy dụa đứng lên, Đoạn Dật Sơn từ từ mở miệng nói: “Người đâu, đưa nước đến.”

Đoạn Dật Sơn ngồi xuống, thuận tay cũng kéo Lý Phỉ đến.

Chờ nước được đưa lại đây, mọi người đi ra ngoài. Đoạn Dật Sơn mới đứng lên đi ra sau bình phong.

Lý Phỉ hiện tại đã thanh tỉnh, ngồi một mình lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

Nàng không nhịn được ảo tưởng Đoạn Dật Sơn mặt sau bình phong đang làm gì, có phải quần áo đã thay hết ra hay không, cởi hết quần áo thì sẽ là dáng người như thế nào.

Nàng không phải ngốc tử, biết đêm tân hôn sẽ phát sinh cái gì. Nghĩ vậy Lý Phỉ càng ngồi không yên.

“Phỉ Nhi!” Mặt sau bình phong một thanh âm vang lên. Lý Phỉ nghe xong tim đập lợi hại, sao hôm nay nàng nghe thanh âm của Đoạn Dật Sơn phá lệ mị hoặc chứ, chẳng lẽ là ánh trăng chọc họa?

“Ừm.” Lý Phỉ lên tiếng như muỗi kêu.

“Phỉ Nhi.” Đoạn Dật Sơn thở dài dường như lại gọi Lý Phỉ một tiếng, “Lại đây.”

Lý Phỉ giống như bị mị hoặc đi qua, đi đến sau bình phong, nàng thấy một tấm lưng trần, dáng người cao lớn, cơ bắp đường vân, bọt nước chảy từ đường vân xuống.

Lý Phỉ nuốt nước miếng, đứng ở nơi đó không động đậy.

Đoạn Dật Sơn quay đầu lại nhìn Lý Phỉ, thấy nàng đỏ mặt đứng ở đó, chân tay luống cuống, không nhịn được cười khẽ.

Lý Phỉ bị cười có chút quẫn bách, trong lòng tự nói với mình không phải là chưa từng nhìn thấy thân thể đàn ông, chỉ là một cái lưng trần mà thôi, có cần phải như vậy sao? “Làm cái gì?” Lý Phỉ giả bộ hồ đồ không nhìn Đoạn Dật Sơn.

“Ha ha.” Tiếng cười trầm thấp của Đoạn Dật Sơn truyền tiến bên tai, mặt Lý Phỉ càng đỏ hơn.

“Kì lưng cho ta.”

Hiện tại hai người là vợ chồng, kì lưng cho trượng phu chắc không có vấn đề gì chứ. Lý Phỉ nghĩ, chậm rãi tiêu sái đi qua, vừa cầm khăn lau, Đoạn Dật Sơn giơ tay lại dùng sức kéo, cả người Lý Phỉ rơi luôn vào trong nước.

Lý Phỉ kinh hô, nước từ bốn phía đánh úp lại, Lý Phỉ theo bản năng bắt lấy vật gần mình nhất, tay chân cùng sử dụng ôm lấy Đoạn Dật Sơn.

Đoạn Dật Sơn hiển nhiên sửng sốt một chút, lập tức lại nở nụ cười, tay không động, nhìn Lý Phỉ ôm mình như gấu ôm cây.

Chờ Lý Phỉ phản ứng lại mới phát hiện tay mình đang ôm cổ Đoạn Dật Sơn, chân bắt trên thắt lưng hắn. Mặt Lý Phỉ lập tức đỏ lên, tai cũng đỏ bừng lên.