Nông Viên Tự Cẩm

Chương 183: Tranh sủng




Đường đi đến thôn Đông Sơn cũng không quá êm, nhất là đoạn đường núi, rất xóc. Hạ Phù Dung cảm thấy nội tạng của mình cũng sắp đảo lộn tới nơi. Mặt nàng ta hung dữ, trong lòng tràn đầy oán hận: Cô mẫu cũng thật là, nhà đẹp ở thị trấn không dùng, cứ muốn đi đến vùng nông thôn nghèo nàn hoang vu này. Đều là do nha đầu đê tiện đó, nếu như nàng không nói dượng vẫn hay ở thôn Đông Sơn, nói không chừng bây giờ cô mẫu đã thu xếp ổn thỏa ở thị trấn rồi.

A ui! Mới không để ý một chút, đầu Hạ Phù Dung đã đập vào cửa sổ xe ngựa, phát ra tiếng động thật lớn. Tiểu cô nương che chỗ chán bị đụng đau, đôi mắt ngậm nước mắt nhìn cô mẫu Phòng phu nhân.

Phòng phu nhân đã cùng luyện võ với chồng mình, thẳng eo ngồi trên xe, dù xe ngựa lắc lư xóc nảy thế nào nàng ấy cũng ngồi im không động đậy như chuông.

Dư Tiểu Thảo lại lắc lư theo xe ngựa, cơ thể loạng choạng nghiêng ngả nhưng vẫn duy trì tư thế khoanh chân, eo nhỏ uốn éo giống như đang khiêu vũ vậy.

Nghe được tiếng đụng cửa sổ xe của Hạ Phù Dung, Dư Tiểu Thảo xoay đầu lại mỉm cười nhìn nàng ta nói: “Biểu tỷ, qua đoạn đường núi này chính là thôn Đông Sơn rồi. Để ý một chút sẽ không bị thương đâu!”

Nụ cười trên mặt Tiểu Thảo ở trong mắt Hạ Phù Dung lại thành đang cười nhạo nàng ta. Nàng ta che lại chỗ đau trên trán, tức muốn hộc máu cáo trạng với Phòng phu nhân: “Cô mẫu, người xem nàng kìa! Con đã bị đau rồi nàng còn ở bên cạnh nói mát.”

Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh mở đôi mắt to đen nhánh nhìn nàng, mặt đầy vô tội: Người này đúng là không biết ý tốt, nàng đang an ủi nàng ta đó!

Phòng phu nhân vỗ vỗ bả vai gầy yếu của con gái nuôi, ôn nhu nói với cháu gái: “Phù Dung, biểu muội con đang quan tâm con, nhắc nhở con cẩn thận một chút đừng để đụng bị thương nữa.”

“Cô mẫu! Người thiên vị! Rõ ràng nàng không có ý tốt, người con nói giúp nàng! Cô mẫu, người có nghĩa nữ rồi nên không thương cháu gái nữa, hu hu…” Tiểu cô nương oan ức khóc.

Dư Tiểu Thảo bĩu môi: Đã lớn như vậy rồi còn khóc nhè giành cưng chiều, hay lắm hả? Nhà nàng có cha mẹ thương yêu, không thiếu tình yêu nên không chấp nhặt với tiểu nha đầu này!

Phòng phu nhân nhìn thấy động tác nhỏ của Tiểu Thảo, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Lại nhìn cháu gái khóc đến nước mũi tèm lem, cũng đã mười ba mười bốn tuổi có thể lấy chồng được rồi còn muốn giành cưng chiều với một đứa bé chưa tới mười tuổi. Cũng trách nàng ấy trước đây yêu thương cháu gái nên đã nuôi lớn ý nghĩ trong lòng nàng ta. Sau khi mong muốn trong lòng tan vỡ khó tránh khỏi có sự mất cân bằng.

“Đừng khóc, con cũng đến tuổi gả đi rồi còn tranh sủng với một tiểu nha đầu, không sợ bị người khác cười nhạo sao?” Phòng phu nhân đưa khăn tay của mình ra, nhẹ giọng an ủi.

Dù sao Hạ Phù Dung cũng là đại cô nương, nghe thấy lời này, mặt nhỏ đỏ lên, lúc cúi đầu còn không quên lợi dụng cơ hội tàn nhẫn liếc mắt trừng Tiểu Thảo. Nàng ta nhỏ giọng nói: “Cô mẫu, ở đây trừ nàng ra, còn ai cười ta nữa chứ?”

Phòng phu nhân bất đắc dĩ nói: “Tiểu Thảo là nghĩa nữ của ta, bây giờ hai người đã là tỷ muội, phải chung sống thật tốt. Đừng giống như gà chọi, vừa thấy mặt đã đánh nhau…”

Biểu tình trên mặt Tiểu Thảo càng vô tội hơn, nàng mếu máo nói: “Nghĩa mẫu, con không có mà!”

Phòng phu nhân cười trấn an nói: “Tiểu Thảo nhà chúng ta là một đứa trẻ ngoan… Biểu tỷ con đến một nơi xa lạ nên chưa thích ứng kịp, con phải làm thật tốt lễ nghĩa của chủ nhà đó.”

“Vâng ạ!” Dư Tiểu Thảo nhìn Hạ Phù Dung không có ý tốt. Trong lòng nghĩ nên đưa nàng ta lên núi bắt sâu róm hay đi biển đào giun thìa biển, mò hải sâm nhỉ?

Hạ Phù Dung hung hăng trừng mắt nhìn nàng, tủi thân đồng ý: “Cô mẫu yên tâm, con sẽ nhường biểu muội!”

Vừa nghe cô mẫu nhắc đến việc cưới gả của nàng ta, chỉ cần nàng ta nghe lời hiểu chuyện không chọc giận cô mẫu, cô mẫu đương nhiên sẽ sắp xếp cho nàng ta. Trước tiên nàng ta phải nhịn nha đầu đê tiện này. Sau này tốt nhất ít gặp mặt, trong lòng cũng thanh tịnh!

Hai người trên xe ngựa mỗi người một suy nghĩ riêng. Trải qua đoạn đường núi khó đi, từ xa đã thấy bóng dáng thôn Đông Sơn.

Tiểu Thảo chỉ nơi cách đó không xa, cười hì hì nói: “Nghĩa mẫu, bên đó chính là ruộng dưa nhà con. Không rộng, chỉ có ba mẫu đất thôi. Nhưng mà dưa hấu lớn lên rất to, một mẫu đất có thể thu được vài nghìn cân dưa!”

Phòng phu nhân nhìn làng chài nhỏ như bị dãy núi Thương Sơn ôm vào trong ngực này, khắp nơi đầy cây xanh, hoa thơm chim hót. Chỗ Tiểu Thảo chỉ thoáng thấy một mảnh xanh um xanh biếc khiến cho người khác nhìn thấy đều cảm thấy thoải mái.

“Hai bên đường đi này là…” Trong thôn trang là của hồi môn của Phòng phu nhân chưa từng trồng loại cây này, có vẻ nghi ngờ hỏi.

Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua khoai lang đỏ bên đường, cười nói: “Thôn Đông Sơn gần biển, bên này phần lớn là đất cát, mấy loại như lúa mì đậu nành sản lượng khá thấp. Cho nên phần lớn đều trồng loại khoai lang không kén chọn đất trồng này.”

“Khoai lang? Chính là loại cây mới một mẫu đất có thể cho sản lượng vài trăm cân sao?” Năm đó, lần đầu tiên Hoàng thượng đi xa đã mang về giống khoai lang cho sản lượng cao này, rất nhanh đã phổ biến rộng rãi. Có loại cây trồng cho sản lượng cao này, Đại Minh lúc đầu bị chiến tranh tàn phá nặng nề mới không có nhiều người dân chết đói vì nạn đói.

Dư Tiểu Thảo gật đầu nói: “Sản lượng của khoai lang thực sự rất cao, nếu như có giống tốt, một mẫu đất có thể thu hoạch một nghìn, một nghìn rưỡi cân khoai.”

“Đừng nói bậy! Lúc này lúa mì trên thôn trang vừa mới trổ bông, khoai lang này mới chỉ có lá cây cái gì cũng chưa có. Chỉ còn một hai tháng có thể kết ra gần một nghìn cân khoai sao? Lừa ai chứ?” Hạ Phù Dung bĩu môi, giọng nói tràn ngập ý bới móc.

Vẻ mặt Dư Tiểu Thảo tràn đầy biểu cảm không tin được, kinh ngạc nói: “Biểu tỷ, không phải ngươi cho rằng khoai lang sẽ mọc củ ở trên chứ? Khì… đừng hiểu lầm, không phải ta đang cười ngươi… Nhưng mà thực sự rất buồn cười… Củ khoai lang mọc ở dưới đất. Đại thúc đánh xe, xin ngươi dừng lại ở phía trước một chút…”

Dư Tiểu Thảo nhảy xuống xe ngựa, nhặt một cành cây khô bên đường, đào củ khoai lang ở mảnh đất bên cạnh.

“Này! Sao ngươi có thể đào bừa khoai lang nhà người khác hả? Đó không phải là ăn trộm sao? Mau lên đây, bị người khác bắt được thì mất mặt lắm!” Hạ Phù Dung hô to, giống như chỉ sợ người khác không nghe tiếng.

Dư Tiểu Thảo không để ý nàng ta, lôi củ khoai lang nặng hơn nửa cân ra từ dây khoai lang đỏ, còn có mấy củ khoai lang nhỏ chưa được nửa cân ở dưới nữa. Nàng dùng tay phủi đi lớp bùn đất phía trên, xách mấy củ khoai lang đỏ lên xe, khoe khoang với Phòng phu nhân: “Nghĩa mẫu, nhìn nè, đây là khoai lang. Khoai lang có thể nấu cơm ăn, có thể hấp, cũng có thể nướng! Hương thơm ngào ngạt lại ngọt, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không tệ lắm!”

Hạ Phù Dung lộ ra ánh mắt khinh bị, nói: “Không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy! Lấy mà không nói là trộm, đạo lý này mẹ ngươi không giảng cho ngươi à?”

Nụ cười trên mặt Dư Tiểu Thảo dần dần nhạt đi, mắt to tràn ngập bất mãn nhìn chằm chằm Hạ Phù Dung, gằn từng chữ nói: “Ngươi nói ta thế nào cũng được! Nhưng đừng dây dưa đến cha mẹ ta! Ngươi thì biết cái gì? Mảnh ruộng kia là của nhà đại gia gia ta!”

Hạ Phù Dung bị nàng nhìn đến đứng ngồi không yên, nàng ta nhỏ giọng tranh luận: “Dù là của nhà đại gia gia ngươi cũng không thể tự ý đào…”

“Đại gia gia, người đi tản bộ à?” Hạ Phù Dung còn chưa nói hết lời đã bị Dư Tiểu Thảo cắt ngang. Tiểu Thảo ngồi trên càng xe tươi cười chào hỏi với bóng người cách đó không xa.

Dư Lập Xuân ngẩng đầu thấy Tiểu Thảo ngồi trên một chiếc xe ngựa xa lạ, đầu tiên gật đầu với nàng, sao mới nói: “Đúng vậy, nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên tới ruộng kiểm tra một chút! Con ngồi xe ngựa của ai về nhà thế?”

“Của nghĩa mẫu con, nghĩa mẫu đến từ Kinh thành, con đưa người về nhà con nghỉ ngơi trước. Đại gia gia, con thèm ăn khoai nướng, vừa đào mấy củ khoai lang đỏ trong ruộng nhà người…” Dư Tiểu Thảo cười hì hì không ngượng chút nào.

Dư Lập Xuân biết lúc chưa ra ở riêng, Dư gia đều là một ngày hai bữa cơm. Tiểu Thảo dạ dày yếu, mỗi ngày đều ăn một một củ khoai nướng coi như thêm một bữa giữa hai bữa cơm. Con bé ăn khoai nướng trong thời gian dài như vậy, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi mà còn không quên hương vị đó!

Ông cười ha hả nói: “Đồ nhà mình, muốn ăn thì cứ lấy đi! Nhà con đầu xuân không trồng khoai lang, chờ tới lúc thu hoạch ta sẽ bảo tam thúc mang sang cho nhà con mấy túi.”

“Cảm ơn đại gia gia! Lát nữa con ra ruộng hái quả dưa hấu mang cho nhà người nhé!” Đạo lý có qua có lại Dư Tiểu Thảo đương nhiên hiểu.

Dư Lập Xuân vội xua tay, luôn miệng nói: “Không được, không được! Một quả dưa hấu mấy lượng bạc, đại gia gia con không nhận nổi đâu! Con giữ lại bán lấy tiền đi…”

Dư Tiểu Thảo cười đến nở hoa trên mặt nói: “Đại gia gia, có gì mà không nhận nổi chứ? Đồ nhà mình trồng còn không ăn được sao? Mùa đông năm ngoái nếu không phải người cho nhà con mượn tiền khám bệnh, không chừng con đã… Người có đại ân cứu mạng với con, ăn quả dưa hấu thì tính là gì? Cứ quyết định vậy đi, người còn chưa ăn thử dưa hấu nhà con có hương vị thế nào mà!”

Dư Lập Xuân còn muốn nói điều gì, Tiểu Thảo đã xua tay với ông, chui vào trong xe ngựa, đi qua ông. Dư Lập Xuân cười lắc đầu, con bé Tiểu Thảo này đúng là khiến người khác hài lòng vì đã thương yêu, biết nhớ ơn.

“Đây là đại gia gia nhà con hả? Hai người quan hệ không tệ nhỉ? Sao trong thư nghĩa phụ con nói nhà con và nhà ông bà nội con hình như không hợp nhau…” Phòng phu nhân không coi Tiểu Thảo là người ngoài, nghĩ đến nội dung trong thư nên quan tâm hỏi.

Dư Tiểu Thảo cũng không giấu giếm mẹ nuôi mình, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Là con và bà nội quan hệ không tốt thôi ạ. Bà nội con… Tiểu bối như con không tiện nói gì, chờ thêm vài ngày nữa người sẽ biết. Nhà đại gia gia con không tệ, mùa đông năm ngoái khó khăn như vậy còn gom hết tiền trong nhà cho con mượn đi khám bệnh!”

“Sao thế? Sức khỏe con không tốt à? Ta không nghe nghĩa phụ con nhắc đến!” Phòng phu nhân nhìn cô bé gầy gò mảnh khảnh nhưng lại rất có tinh thần này, lo lắng hỏi.

Dư Tiểu Thảo ôm cánh tay Phòng phu nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ giống như mèo con đang làm nũng vậy: “Trước đây sức khỏe con không tốt, mùa đông năm ngoái bệnh nặng một trận, suýt chút nữa mất mạng! Nhưng mà bây giờ đã tốt rồi! Người ta đều nói: Đại nạn không chết nhất định có phúc về sau. Quả nhiên, cảm ơn ông trời ban phúc để con gặp được nghĩa phụ và nghĩa mẫu!”

Phòng phu nhân ôm nàng vào trong ngực, mặt đầy ý cười nói: “Con đó, cái miệng nhỏ này ngọt như mật ấy. Ở chỗ nghĩa mẫu có nhân sâm trăm năm, coi như quà ra mắt cho con. Con để mẹ con dùng nhân sâm hầm gà cho con bồi bổ, con đó, quá gầy rồi!”