Nông Viên Tự Cẩm

Chương 184: Ổn thỏa




"Cảm ơn mẹ nuôi!” Dư Tiểu Thảo cũng không khách sáo. Nhân sâm trăm năm tuổi cũng không tính là hiếm với nàng, dù sao trong nhà còn đang cất giấu một cây nhân sâm ít nhất năm trăm năm tuổi. Nhưng mà, mẹ nuôi đối xử tốt với nàng, nàng đều nhớ trong lòng, sau này có thứ gì tốt sẽ không thiếu một phần của mẹ nuôi!

Trong lòng Hạ Phù Dung càng cảm thấy không công bằng, nhân sâm trăm năm tuổi cũng không thể tùy tiện kiếm được. Một nha đầu nông thôn quê mùa mới gặp mặt lần đầu mà lại đã lừa gạt được cô mẫu rồi!

Trong lúc nói chuyện đã đi đến ruộng dưa nhà Tiểu Thảo, Dư Hải đang sắp xếp dưa hấu trên hai chiếc xe, đợi lát nữa đem hai xe dưa hấu này lên thị trấn. Dư gia thật sự không thể dành ra được một người để đánh xe, không thể làm gì khác hơn là mời anh họ Dư Khê tới giúp đỡ.

“Cha, đại bá!” Tiểu Thảo không đợi xe ngựa dừng hẳn đã nhảy xuống. Phòng phu nhân thấy vậy thì luôn miệng dặn dò nàng đi chậm một chút.

Dư Hải thấy con gái đi xuống từ một chiếc xe ngựa lạ, sau lưng còn có một phụ nhân hơn ba mươi tuổi ăn mặc sang trọng đi theo, trong bụng có chút nghi ngờ, nhưng không tiện nhìn chằm chằm người ta, chỉ có thể hỏi con gái nhà mình: “Thảo Nhi, không phải đã nói lúc cha đưa xe dưa hấu này lên trấn trên sẽ đón con về sao? Sao đã tự trở về rồi?”

Dư Tiểu Thảo vội giới thiệu thân phận của mẹ nuôi, hai người khách sáo chào hỏi vài câu. Dư Hải thấy trong lời nói của Phòng phu nhân thể hiện sự yêu thích với con gái nhà mình, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Dư Tiểu Thảo chọn một quả dưa hấu lớn, bảo Linh Lung ôm lên xe giúp mình. Hai quả dưa hấu chọn ở tiệm, lúc bọn họ đến Trân Tu Lâu ăn cơm đã bị mợ cả không biết chuyện nên lỡ bán hết. Mẹ nuôi rất thích mâm dưa hấu mà Trân Tu Lâu tặng. Cái khác không dám nói, chứ dưa hấu thì bảo đảm đủ!

Phòng phu nhân nhìn thấy lượng tiêu thụ dưa hấu của Dư gia, cũng không khách sáo với con gái nuôi nữa. Quà biếu của con gái, nàng ấy đương nhiên sẽ nhận. Hơn nữa, hương vị của dưa hấu này ngon hơn nhiều so với tất cả trái cây mà nàng ấy đã từng ăn. Không biết có phải do ảo giác của nàng ấy hay không, sau khi ăn dưa hấu, nàng ấy cảm thấy mệt nhọc của mấy ngày lặn lội đường xa hình như đều tan biến hết!

Lúc chiếc xe ngựa trong khiêm tốn có xa hoa này chạy qua thôn Đông Sơn, khiến cho không ít thôn dân tò mò quan sát.

Bởi vì nơi ở của Triệu gia nằm gần ở giữa sườn núi, xe ngựa không thể chạy lên nổi. Tiểu Thảo bảo phu xe đánh xe ngựa đến trước cửa nhà mình, sau đó đỡ mẹ nuôi xuống xe ngựa.

“Ồ! Tiểu Thảo, đi thị trấn về rồi à? Vị quý phu nhân này là ai vậy?” Bên cạnh là gian hàng thu mua hải sản, có mấy phụ nhân đang bán sá sùng đã được làm sạch, họ nhiệt tình lên tiếng chào hỏi Tiểu Thảo. Bây giờ bé gái Tiểu Thảo này cũng quá ghê gớm rồi, nhận được một người cha nuôi làm quan lớn, đúng là phúc lớn tích từ kiếp trước mà!

“Chào các vị thẩm thẩm! Mọi người làm giun thìa biển thật là sạch!” Tiểu Thảo biết những phụ nhân này chỉ là tò mò thôi, cho nên cười trả lời bọn họ.

Một phụ nhân gầy còm nhếch môi cười nói: “Đương nhiên rồi! Nếu như làm không sạch, sao lại không biết xấu hổ mà đem tới bán được? Vẫn là nhà cháu trả giá hợp lý, không giống Vương Đại Chí ở thôn Đại Vương, lòng dạ đen tối, giá mỗi cân thấp hơn nhà cháu tận năm văn tiền!”

Hạ Phù Dung lấy khăn che lại miệng mũi, tò mò lại gần xem thử rốt cuộc các nàng ta đang bán cái gì, lại bị từng con giun thìa biển mềm nhũn bò lúc nhúc bên trong dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, hét lên một tiếng vội vàng lùi về sau, thiếu chút nữa vấp phải hòn đá trên đất ngã nhào.

Một phụ nhân mập mạp khác thấy cách ăn mặc trên người nàng ta, cười cười nói: “Dù sao cũng là tiểu thư trong thành, lần đầu nhìn thấy giun thìa biển khó tránh khỏi có chút sợ hãi.”

Dư Tiêu Thảo thấy Hạ Phù Dung thay đổi sắc mặt, sợ nàng ta thẹn quá hóa giận lại phát ra tính tiểu thư, vội vàng nói: “Các vị thẩm thẩm, mọi người cứ làm việc của mình nhé. Mẹ nuôi và biểu tỷ của ta từ xa tới đây, cũng mệt mỏi rồi. Ta dẫn bọn họ vào trong nhà nghỉ ngơi một chút.”

Các phụ nhân thấy Phòng phu nhân được hai nha hoàn thiếp thân vây quanh đi vào cửa chính của Dư gia, đều hâm mộ nghị luận:

“Thì ra là mẹ nuôi của Tiểu Thảo à? Phu nhân của quan đó! Nhìn khí chất toàn thân kia đi!

“Nhìn nha hoàn của người ta đi, dáng vẻ ăn mặc giống y như tiểu thư nhà giàu vậy, cây trâm vàng trên đầu ít nhất cũng chừng mấy lượng bạc!”

“Nghe nói mẹ nuôi của Tiểu Thảo là người ở Kinh thành, ngươi nói xem sau này nha đầu Tiểu Thảo kia có thể dính chút ánh sáng của cha mẹ nuôi mà đến Kinh thành làm tiểu thư không?”

“Cũng không có gì lạ cả! Nghe nói cha nuôi của Tiểu Thảo dưới gối không có con cái, còn thương con bé như con gái ruột. Chờ lúc cha nuôi con bé xong việc hồi Kinh, không chừng còn dẫn theo Tiểu Thảo về đấy! Sau này Tiểu Thảo sẽ là tiểu thư nhà quan rồi!”

“Đứa nhỏ này đúng là một người có phúc....”

Dư Hàng im lặng nghe mấy bà thím bàn tán, vừa giúp đỡ phu xe tháo xe ngựa, dắt ngựa vào bên trong chuồng ngựa rồi đút rơm cỏ cho nó ăn. Trong rơm cỏ mà Dư gia cho gia súc ăn đều đã được Tiểu Thảo trộn nước linh thạch pha loãng vào, con ngựa của Phòng gia ăn cực kỳ ngon lành.

Phu xe rất là kinh ngạc, ngựa của Phòng gia đều do hắn ta nuôi nấng tỉ mỉ, các loại nguyên liệu thô như vậy trước giờ nó không thèm nhìn tới. Rơm cỏ của Dư gia chỉ là loại rơm cỏ rẻ tiền nhất trong mấy loại nguyên liệu thô, con ngựa lại không kén chọn mà ăn đến vui vẻ. Chẳng lẽ là vì chạy trên đường núi lâu nên đói bụng rồi à?

Lúc này Phòng phu nhân đã ngồi trên ghế dựa trong sân, phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, nhìn rau củ xanh biếc đầy sân, nhà cửa mặc dù đơn sơ nhưng đem lại cho người ta một cảm giác ấm áp chất phác. Đây lẽ nào chính là vui vẻ của điền cư (sống nơi nông thôn) đó sao?

Ghế dựa duy nhất trong sân đã bị cô mẫu chiếm rồi, Hạ Phù Dung ủy khuất lót khăn lên trên ghế đá ngồi xuống. Nàng ta cúi đầu, thấy đất vàng dính trên giày thêu của mình, trong lòng không nhịn được dâng lên một trận buồn bực. Sau này không biết nàng ta phải ở lại cái nơi chim không thèm ị này bao lâu nữa, đường mòn đầy đất vàng, nhà cỏ thấp bé, phụ nhân thô tục... Cuộc sống thế này thì làm sao mà sống đây!

“Mẹ nuôi, mẹ của con đã đi tới dòng suối nhỏ phía chân núi giặt quần áo rồi. Thời tiết bây giờ rất nóng, có lẽ cũng đã khát rồi! Đến đây, ăn vài miếng dưa hấu giải khát đi!” Dư Tiểu Thảo lấy dao cắt trái cây từ trong phòng bếp, cắt dưa hấu ra thành miếng để trên bàn đá, đặt một miếng vào tay Phòng phu nhân.

Nàng liếc mắt nhìn Hạ Phù Dung đang bĩu môi đến sắp có thể treo một bình dầu, thuận tay đưa một miếng dưa hấu qua, cười nói: “Biểu tỷ, ăn dưa hấu đi! Mâm trái cây lúc trưa quá ít, chưa ăn đã đúng không? Bây giờ có thể ăn nhiều một chút!”

Hạ Phù Dung nhíu mày, không nhận dưa hấu trong tay nàng, giận dữ nói: “Tưởng ta không nghe ra hàm ý trong câu nói của ngươi hả? Khinh thường ta chưa từng ăn dưa hấu đúng không?”

Dư Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn nàng ta, nói: “Biểu tỷ chớ đa nghi, ta không có ý gì khác cả. Nếu như ngươi cảm thấy ta nói chuyện khó nghe, thì ta xin lỗi ngươi!”

Phòng phu nhân đã sắp đưa dưa hấu vào miệng chợt thu tay lại, nàng ấy nghiêm mặt, trong giọng nói cực kỳ không vui: “Phù Dung, nếu cháu cảm thấy tới thôn Đông Sơn bị uất ức thì ta sẽ kêu Trân Châu đi lên thị trấn ở với cháu là được! Đừng trút hết không thoải mái trong lòng mình lên trên người vô tội. Biểu muội của cháu còn nhỏ, nói chuyện đúng là có chút thành thật, nhưng cũng không có lỗi gì lớn cả. Cháu đừng có luôn nhằm vào nó nữa!”

Hạ Phù Dung thấy giọng nói và vẻ mặt của cô mẫu là biết nàng ấy thật sự tức giận, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Cô mẫu, ngài đừng tức giận, cháu gái biết lỗi rồi! Cháu gái cùng tới đây là để chăm sóc ngài, ngài ở đâu cháu gái sẽ ở đó, cháu gái không hề bị uất ức....”

Miệng thì nói không uất ức nhưng trong lòng lại rất buồn bực, nghĩ tới hoàn cảnh sinh hoạt đơn sơ trong tương lai, nghĩ tới thương yêu của cô mẫu bị người khác cướp đi, hốc mắt của Hạ Phù Dung đỏ lên, thiếu chút nữa bật khóc.

Ăn mấy miếng dưa hấu xong, Phòng phu nhân hài lòng tựa lên ghế dựa, nhìn trời xanh mây trắng, thỉnh thoảng có một con chim bay qua bầu trời mênh mông, tâm trạng dần thả lỏng, không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Dư Tiểu Thảo đắp chăn lên chân cho mẹ nuôi, thấy trên bàn đá còn dư lại không ít dưa hấu, thấp giọng gọi hai đại nha hoàn Trân Châu và Linh Lung: “Hai vị tỷ tỷ, nếm thử dưa hấu nhà ta một chút đi, hương vị cũng không tệ lắm!”

Lúc phục vụ các chủ tử ăn dưa hấu, mùi thơm nồng đậm khiến Trân Châu và Linh Lung lặng lẽ nuốt nước miếng. Ở Kinh thành, đồ ăn còn dư lại của các chủ tử đều được thưởng cho các nha hoàn đắc lực. Cho nên Linh Lung và Trân Châu cũng không từ chối mà lấy dưa hấu ăn. Dưa hấu ngọt ngào nhiều nước lập tức chinh phục trái tim của hai nha hoàn, vừa giải khác vừa ngon, cho đến lúc bụng căng đến ăn không nổi nữa mới đầy thỏa mãn dừng lại.

Nhân lúc mẹ nuôi ngủ trưa, Tiểu Thảo dẫn hai đại nha hoàn đi đến nhà của Triệu gia, phơi chăn mà các nàng ấy mang tới lên, sau đó dọn dẹp chính phòng của Triệu gia một lần. Một người đàn ông như Phòng tướng quân ở đây, bên cạnh không có ai hầu hạ, trong phòng trừ mấy bộ quần áo ra thì trống trải chẳng có thứ gì cả.

Trân Châu, Linh Lung nhanh chóng sắp xếp đồ trên tay dựa theo sở thích của các chủ tử, khiến căn phòng vừa gọn gàng vừa ấm áp, làm cho Tiểu Thảo nhìn mà không ngừng khâm phục.

Lúc Phòng phu nhân ngủ trưa dậy, đi tới cùng Hạ Phù Dung, ba người đã dọn dẹp phòng xong, phòng bếp cũng đã quét sạch.

Cơm tối là do Tiểu Thảo nấu dưới sự giúp đỡ của Trân Châu và Linh Lung, nguyên liệu nấu ăn là rau cải tươi hái từ trong nhà, cá bắt ở trong hồ phía sau nhà, gà mua ở Chu gia, còn có hải sản có sẵn trong nhà: hàu biển và sá sùng.

Trân Châu, Linh Lung lần lượt bưng từng đĩa thức ăn ra, đặt ở trên bàn trong đại sảnh. Phòng phu nhân nhìn những món ăn đầy đủ sắc hương vị, liên tục gật đầu hài lòng. Linh Lung góp vui nói: “Tay nghề của Thảo Nhi tiểu thư đúng thật là danh bất hư truyền. Món cá chua ngọt này, màu sắc vàng óng, tạo hình đẹp đẽ, mùi thơm xông vào mũi, khiến cho người ta vừa ngửi thấy đã thèm ăn!”

“Món hàu biển nướng tỏi này, Thảo Nhi tiểu thư đã tốn không ít công sức đấy! Phu nhân, ngài ở Kinh thành ít được ăn hải sản tươi sống như vậy, hôm nay nếm kỹ tay nghề của tiểu thư một chút đi ạ!” Trân Châu cũng khen Tiểu Thảo không dứt.

“Cái này là cái gì?” Hạ Phù Dung nhìn một đĩa thịt hồng hồng, nghĩ tới sinh vật chán ghét vừa thấy trước đây không lâu, lập tức biến sắc hét ầm lên.

Dư Tiểu Thảo bưng một đĩa nghêu chưng trứng đến, nghe thấy tiếng hét thì thản nhiên nhìn nàng ta một cái, giống như oán trách nàng ta kinh ngạc quá lố, hờ hững nói: “Giun thìa biển trộn dầu hành đấy! Giun thìa biển là gia vị tự nhiên, món ăn này quan trọng ở cách nấu tự nhiên, để nguyên liệu nấu ăn giữ nguyên được mùi vị thuần túy, làm nổi bật hương vị tươi ngon giòn mềm của hải sản, ôn hòa vừa phải, tốt cho sức khỏe lại dưỡng sinh...”

Chưa đợi nàng nói xong, tiếng kêu the thé chói tai của Hạ Phù Dung lại vang lên: “Ai bảo ngươi lấy giun thìa biển làm món ăn? Giun thìa biển… Ọe! Nghĩ tới đã thấy ghê tởm rồi! Ngươi lại có thể lấy cái thứ này cho cô mẫu ăn…”