Nông Viên Tự Cẩm

Chương 551: Cá heo con




Các cô nương bơi và lặn xuống nước, tất nhiên phải chọn một nơi bí mật, xung quanh còn ba bước một chốt năm bước một trạm canh gác được sắp xếp rất nhiều người bảo vệ. Dẫu sao mọi người cũng đã là đại cô nương, sau khi mặc áo chống nước thì thân thể lả lướt vẫn có thể bị lộ ra ba phần.

Phiến đá ngầm bên cạnh vách núi trước kia Dư Tiểu Thảo đi biển bắt hải sản là nơi bí ẩn nhất. Mỗi lần đi bắt hải sản, nàng đều lựa chọn xuống biển ở nơi này. Tiểu Thảo mặc một bộ đồ chống nước màu đen bằng da cá mập, nhảy xuống biển từ trên mỏm đá ngầm giống hệt như một con cá heo nhỏ linh hoạt.

Cá heo nhỏ? Nhóm khuê tú đang đứng trên mỏm đá ngầm tựa như nhớ tới gì đó, Vu Uyển Tình càng thêm bừng bừng hứng thú hỏi: “Dư tỷ tỷ, hôm nay, người bạn cá heo nhỏ của tỷ có thể tới hay không? Ta còn chưa từng thấy cá heo trông như thế nào nữa!”

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ muốn tìm hiểu về con cá heo nhỏ tràn ngập linh tính kia. Dư Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không làm mọi người thất vọng, nàng quay về phía đại dương sâu thẳm, lớn tiếng gọi một câu: “Tiểu Bố…”

Vu Uyển Tình nhìn ra phía mặt biển xa xa, trong mắt tràn ngập chờ mong và vui sướng, thỉnh thoảng hỏi thêm một câu: “Dư tỷ tỷ, biển lớn như vậy, cá heo nhỏ có thể nghe thấy giọng tỷ sao? Cá heo nhỏ có lớn hay không, có thể chở người bơi lội ở trong biển không? Đáy biển trông như thế nào? Có phải giống như Long cung trong truyền thuyết hay không, có binh tôm tướng cua, cung nữ vỏ sò?”

Những người khác đều bị lời nói đầy tính trẻ con của nàng ta chọc cười, sau khi thay một bộ đồ chống nước, hít sâu một hơi, Hạ Uyển Ngưng dúi đầu vào trong nước biển, lúc ra khỏi mặt nước thì tỏ vè kinh ngạc và vui mừng nói: “Woa! Ta nhìn thấy một con Thừa tướng rùa!”

“Ở đâu đâu? Ở đâu??” Chỉ có cô nhóc ngây thơ Vu Uyển Tình là bị mắc mưu, không ngừng bận rộn thò lại gần, giày thêu bị ướt cũng không rảnh lo, một lòng chỉ muốn nhìn dáng vẻ Thừa tướng rùa một chút.

Hạ Uyển Ngưng không nhịn nổi nữa, cười ha ha, nói: “Lừa muội thôi! Nào có binh tôm tướng cá, Long Vương Long nữ gì chứ? Đó đều là nhân vật thần thoại trong truyền thuyết, trên thực tế sao có nhìn thấy được?”

Lời nói của nàng ta khiến cho một trận cười thiện ý vang lên, Vu Uyển Tình chu miệng lên, giậm chân: “Hạ tỷ tỷ thật là xấu, không chơi với tỷ nữa! Cá heo, đó có phải cá heo hay không? Nhiều quá!”

Mọi người nhìn theo hướng tay nhỏ nàng ta đang chỉ, quả nhiên trên mặt biển phía xa, một đám các tinh linh đáng yêu của biển cả thỉnh thoảng lại nhảy ra khỏi mặt nước; miệng chúng nhòn nhọn, sống lưng mang đường cong duyên dáng, thật là một sinh vật ưu nhã đáng yêu!

“Dư tỷ tỷ, đó hẳn là Dư tỷ tỷ!” Vu Uyển Tình nhìn thấy một cái đầu bị cá heo vây quanh, cả kinh kêu to lên. Thì ra, không biết khi nào, Tiểu Thảo đã bơi ra xa, hội họp cùng đám cá heo nhỏ kia rồi!

Trong đàn cá heo, Tiểu Bố đã sớm trưởng thành Đại Bố. Đã lâu không gặp người bạn cũ Tiểu Thảo này, Tiểu Bố có vẻ hưng phấn lạ thường, vây quanh nàng bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng lại nhảy ra khỏi mặt biển ở ngay bên cạnh nàng, còn dúi đầu về phía nàng.

Tiểu Thảo nhỏ một giọt nước linh thạch vào trong cái miệng lớn của nó, thấy Vu Uyển Tình và Lý Mộng Kỳ đang liều mạng vẫy tay với nàng, liền giống như khi còn bé, bò lên trên lưng cá heo nhỏ, để nó chở mình bơi về phía mọi người.

Bởi vì thường xuyên chơi đùa cùng Tiểu Thảo cho nên Tiểu Bố cũng không sợ con người. Nó nghe lời càng bơi đến gần bờ biển, chỉ lát sau đám người trên mỏm đá ngầm đã có thể thấy rõ gương mặt thật của nó: Sống lưng màu lam, vây lưng nhòn nhọn, “làn da” trơn bóng, một đôi mắt đen bóng, sáng rực lóng lánh linh tính.

“Thật xinh đẹp!” Vu Uyển Tình cầm lòng không được cảm thán một tiếng, những người khác cũng bị dáng vẻ đáng yêu của cá heo nhỏ hấp dẫn.

Hạ Uyển Ngưng còn dùng kỹ thuật bơi lội gà mờ chó chạy, thử thăm dò tiếp cận Tiểu Bố. Tiểu Bố cũng nghẹo đầu nhỏ, tò mò đánh giá nàng ta, dáng vẻ vừa thân thiện vừa ôn hòa.

“Cá heo là một loài sinh vật hiền lành, tính tình hoạt bát, thích vui đùa náo nhiệt. Chỉ cần tỷ không có ác ý, nó sẽ vui vẻ tiếp nhận tỷ như một người bạn!” Dư Tiểu Thảo giới thiệu người bạn nhỏ từ biển cả này cho các tỷ muội.

Hạ Uyển Ngưng chậm rãi vươn tay ra, muốn thử sờ cái đầu trơn bóng của Tiểu Bố. Đột nhiên, nàng ta cảm giác được trong nước biển dường như có gì đó đang chọc vào eo một chút, sợ tới mức hoa dung thất sắc, kỹ thuật bơi gà mờ chó chạy nhất thời không sử dụng nổi, nàng ta luống cuống tay chân, mắt thấy bản thân đang dần chìm vào trong nước biển. Trên bờ nhóm tiểu tỷ muội liên tục kêu sợ hãi, trong lòng thay nàng ta sốt ruột lo lắng.

Uống vào hai ngụm nước biển mặn chát, Hạ Uyển Ngưng đột nhiên cảm thấy bản thân đang được kéo lên, tưởng Tiểu Thảo cứu nàng ta, đang muốn nở nụ cười tuy có chút thê thảm nhưng mang đầy cảm kích về phía nàng thì lại phát hiện Tiểu Thảo còn đang cách nàng ta tới hai cánh tay nữa. Hả? Vậy là ai cứu nàng ta?

Tiểu Thảo tỏ ý bảo nàng ta nhìn thử trong biển xem, thì ra là Tiểu Bố đang đặt nàng ta ở trên đầu, để thân thể nàng ta lộ ra khỏi mặt biển. Tiểu Thảo cười nói: “Truyền thuyết cá heo cứu người được lưu truyền rộng rãi ở bờ biển. Các ngư dân cũng không bao giờ đi săn loại động vật nhỏ tràn ngập linh tính này, bởi vì khi họ gặp phải nguy hiểm trên biển, rất có thể phải dựa vào cá heo nhỏ bơi tới cứu người.” “Ha ha, thì ra là vật nhỏ này nhà ngươi quấy rối!”

Dư Tiểu Thảo lặn xuống nước vào sâu trong biển, nhìn thấy một con cá heo nhỏ còn bé hơn cả Tiểu Bố khi gặp nàng trước kia, nó đang bơi qua bơi lại bên người Hạ Uyển Ngưng, thỉnh thoảng còn tò mò dùng cái miệng chọc nàng ta một chút. Thứ vừa rồi dọa Hạ Uyển Ngưng sợ tới mức thiếu chút nữa chết đuối chính là vật nhỏ này.

Nhìn thấy Dư Tiểu Thảo bơi về phía nó, nhóc con cũng không sợ hãi, còn quanh quẩn xung quanh Tiểu Bố, tò mò đánh giá nàng, rồi bày ra dáng vẻ xấu hổ muốn tới gần lại không biết phải làm sao.

Dư Tiểu Thảo bơi đến gần nó, vuốt ve sống lưng bóng loáng của nó, lại dùng một giọt nước linh thạch hối lộ nó, tiểu gia hỏa cuối cùng cũng thân thiết với nàng hơn. Nó vây quanh nàng bơi qua bơi lại, đầu nhỏ cọ tới cọ lui trên người nàng, ngay cả khi Tiểu Thảo bắt được, nó cũng hoàn toàn không giãy giụa.

Tiểu Thảo ôm tiểu gia hỏa này trồi lên trên mặt biển, nhìn về phía Hạ Uyển Ngưng đã bò lên trên bờ nhếch miệng cười, nói: “Hạ tỷ tỷ, lá gan của tỷ cũng thật nhỏ, chỉ một chú cá heo con như vậy cũng đã dọa tỷ sợ được rồi!”

“Woa... thật đáng yêu! Muội có thể sờ sờ nó không?” Vu Uyển Tình cướp lời người khác trước, hưng phấn thét chói tai.

Trên bãi đá ngầm nước cạn, cho nên cá heo trưởng thành không thể bơi vào được, nhưng Dư Tiểu Thảo ôm cá heo nhỏ mini lại không giống như vậy. Sau khi Tiểu Thảo buông ra nó, nó cũng không hề bơi đi, chỉ vẫy cái đuôi bơi qua bơi lại ở khu nước cạn.

Nhóm tiểu tỷ muội ở trên bờ đều tỏ vẻ tò mò về chú cá heo con này, nó cũng vậy, cũng tràn ngập lòng hiếu kỳ đối với những tiểu tỷ tỷ lần đầu gặp này. Thấy Vu Uyển Tình đưa tay vào trong nước biển, nhiệt tình gọi nó, tiểu gia hỏa vậy mà cũng thật thà bơi qua, còn đưa đầu tới cho nàng ta vuốt ve nữa.

“Thật đáng yêu, cá heo nhỏ quá đáng yêu, thật muốn ôm trở về làm sủng vật để nuôi!” Nếu không phải đã biết cá heo giống như những loài cá khác đều không thể rời khỏi nước biển, Vu Uyển Tình thật sự muốn ôm nó vào trong ngực thân mật hôn một cái.

Quận chúa Minh Lan đả kích nàng ta nói: “Cá heo nhỏ phải sống ở trong nước biển, nhà muội có nước biển ư? Hơn nữa, cho dù nhà các muội có tài lực vận chuyển nước biển trở về mỗi ngày thì cá heo nhỏ phải rời xa biển cả, rời xa đàn của mình sẽ vui vẻ sao? Tựa như... muội đột nhiên có thể thở trong biển, nhóm cá heo liền muốn giữ muội ở lại biển, không cho muội lên bờ, muội bằng lòng không?”

“Đương nhiên không muốn!” Vu Uyển Tình lập tức phản bác.

“Vậy không phải sao? Cá heo nhỏ người ta cũng không muốn về nhà với muội, biển cả mới là thiên đường của chúng!” Quận chúa Minh Lan ngồi xổm xuống, cá heo nho nhỏ liền bơi về phía nàng ta, chỉ không cẩn thận một chút đã gặp phải bi kịch - nó mắc cạn ở bên đá ngầm.

Tiểu Thảo vội ôm nó trở về biển sâu, tiểu gia hỏa bị dọa sợ, lập tức bơi về bên cạnh Tiểu Bố, cầu an ủi. Tiểu Thảo chợt nghĩ ra gì, chỉ vào tiểu gia hỏa nói với Tiểu Bố: “Tiểu Bố, tiểu gia hỏa này không phải là con của ngươi chứ? Ngươi làm mẹ rồi?”

Tựa như nghe hiểu lời Tiểu Thảo nói, Tiểu Bố trồi lên mặt nước gật đầu thật mạnh; nó dùng một bên vây cá khẽ vuốt ve sống lưng nho nhỏ của cá heo con, trong đôi mắt nhỏ đen bóng có thể nhìn ra được sự yêu thương.

“Vậy tiểu gia hỏa này sẽ gọi là Tiểu Tiểu Bố đi, Tiểu Tiểu Bố giống ngươi khi còn nhỏ y như đúc, lá gan cũng lớn như vậy!” Dư Tiểu Thảo nhớ lại Tiểu Bố của mấy năm trước lớn hơn chút so với Tiểu Tiểu Bố bây giờ, còn dám bơi tới bên cạnh nàng, một người một cá heo vui đùa trong biển, còn đi trêu đùa những con cá mập lớn nữa!

Dưới sự chỉ dạy của Tiểu Thảo, trong chốc lát Hạ Uyển Ngưng đã bơi được dưới biển, còn học được kỹ thuật lặn. Ở chỗ biển nông, nàng ta nhặt được một con cua nhỏ, hưng phấn đến thiếu chút nữa lại chết đuối. Chơi một hồi, nàng ta mới lên bờ cùng nhóm Viên Tuyết Diễm đi tới bãi đá ngầm đào vẹm, khêu thịt mã nha.

“Nhìn xem ta bắt cho mọi người mấy con tôm hùm lớn làm bữa tối!” Dư Tiểu Thảo đã lâu không vui chơi thỏa thích dưới đáy biển, thấy nhóm tỷ muội ở trên bờ chơi vui vẻ, sau khi hét một tiếng, nàng lại lao người xuống biển, lặn vào trong đại dương xanh thẳm.

Có Tiểu Bổ Thiên Thạch bảo vệ, chỉ lát sau dưới sự dẫn dắt của Tiểu Bố, nàng đã đi tới khu biển sâu: San hô lâu năm rực rỡ đẹp đẽ, những gợn sóng với thiên hình vạn trạng; những bầy cá nhiều màu sắc rong ruổi vui đùa giữa đại dương như dệt thành tấm lưới khổng lồ; một con rùa biển lớn từ từ bơi qua bên người Tiểu Thảo, đôi mắt nhỏ của nó dành cho nàng một ánh nhìn tò mò...

Kho báu dưới đáy biển như được mở ra trước mắt Tiểu Thảo, tôm hùm cực lớn, nàng bắt một con rồi lại một con; hải sâm lười biếng ngọ nguậy, nhặt một con lại thấy thêm một con; bào ngư lớn bằng nắm tay, nhặt một con lại thêm một con...

Trong lúc nàng thu hoạch được rất nhiều ở dưới đáy biển thì những người trên bờ thấy nàng nửa ngày vẫn chưa nổi lên, đã bắt đầu có chút lo lắng. Ngay cả Viên Tuyết Diễm thanh cao lạnh lùng, trên mặt cũng hiện ra vẻ lo lắng: “Tiểu Liên, nghe người ta nói đáy biển có rất nhiều lốc xoáy mạch nước ngầm nguy hiểm, Tiểu Thảo xuống đó lâu như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Tiểu Liên giúp đỡ tiểu muội chiêu đãi khách quý trong kinh, nghe vậy lắc đầu cười cười nói: “Không sao cả, dù lâu hơn nữa tiểu muội cũng sẽ bình an trở về, các người cứ yên tâm!”

“Xuống đó lâu như vậy, cũng không thấy nàng ngoi lên để thở, các người không cảm thấy kỳ lạ sao?” Quận chúa Minh Lan thử nín thở một hơi ở trên bờ, nhưng chưa được một lát đã không thể nhịn nổi nữa.

Tiểu Liên sinh ra ở làng chai ven biển, đã từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về người mò ngọc trai cho nên nàng ấy bèn kể cho bọn họ có người bẩm sinh đã có thể lặn xuống nước lâu, dù cho có nín thở ở trong nước mười mấy hai mươi phút mặt cũng không đổi sắc. Nếu Tiểu Thảo ở chỗ này, nhất định nàng sẽ nhớ đến kỷ lục nín thở được Guinness ở kiếp trước ghi lại vào khoảng hai mươi hai phút!

Trong lúc đang nói chuyện, một cái đầu ngoi lên từ phía mặt biển rất xa, Tiểu Thảo vẫy vẫy tay về bên này, sau đó lại tiếp tục lặn xuống. Chỉ chốc lát Dư Tiểu Thảo đã bắt được một túi hải sản, nàng phát hiện ra một gốc san hô vô cùng diễm lệ, rực rỡ lóa mắt như áng mây đỏ trên bầu trời, sáng bóng lấp lánh khiến nàng ngay lập tức bị hấp dẫn bơi tới.