Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 138




"Tại sao cơn sốt vẫn không giảm?"

Lâu lâu Giản Vũ Mân lại sờ trán Giản Nhất Lăng, nước truyền đã quá nửa bình, tại sao nhiệt độ vẫn cao như vậy.

Lão phu nhân cũng lo lắng, nhưng lo lắng cũng không làm được gì, vừa truyền thuốc thì không thể chữa khỏi ngay được, cần phải có một quá trình để hạ sốt.

Giản Nhất Lăng cảm thấy đầu rất nặng nề và choáng váng gặp ác mộng.

Trong mơ, cô ấy chính là Giản Nhất Lăng, lúc ốm nặng nằm trên giường bệnh, mở danh bạ điện thoại ra, nhưng không có ai liên lạc.

Trong giấc mơ, cô biết mình sắp chết nhưng không biết nói với ai những lời cuối cùng.

Trong cơn choáng váng, Giản Nhất Lăng tỉnh dậy và nhìn thấy khu nhà y như trong mơ.

"Em tỉnh rồi à?" Giọng Giản Vũ Mân bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng quay lại nhìn anh.

Giản Vũ Mân vẫn đang mặc đồ ngủ và lo lắng nhìn cô.

Lão phu nhân ngồi trên ghế sô pha trong phòng cũng đứng dậy.

"Sao rồi bé ngoan?"

Lão phu nhân đi tới.

Giản Nhất Lăng nhận ra rằng mình bị bệnh.

Cô quên rằng sức đề kháng của cơ thể này rất kém, không thể chịu đựng được việc mình lặn lộn khắp nơi.

"Không sao đâu." Giản Nhất Lăng nói, giọng cô nhẹ hơn bình thường, đọc từng chữ gian nan.

"Không sao, rõ ràng là có chuyện!"

Lão phu nhân vừa đau lòng, lại khó chịu, "Bác sĩ nói con sốt rất lâu rồi thì người mới bị mơ hồ như vậy."

Lão phu nhân đoán đúng, Giản Nhất Lăng cảm thấy không thoải mái khi cô ấy đang làm việc vào tối hôm qua.

Cô ấy không muốn làm phiền người khác nên trực tiếp đi ngủ.

Giản Nhất Lăng không trả lời, lão phu nhân biết rằng bà đoán đúng.

Nhìn cục cưng nhỏ trên giường bệnh, nước mắt bà cụ chực rơi, "Con làm tức chết bà! Con bệnh, khó chịu sao không nói! Bà còn trẻ đâu! Còn sợ con nửa đêm làm phiền sao? Nhìn con bây giờ, để bị sốt bao lâu, đếnviêm dạ dày phát ra rồi! Bây giờ thì tốt rồi, con chỉ có thể ăn cháo! Cái gì ngon đều không cho con ăn!"

Lão phu nhân đi tới cửa phòng bệnh, người quản gia đang đợi trên hành lang mang cho bà một thứ gì đó ngọt ngào, như kẹo trái cây, đường, và một số đồ ăn nhẹ, liền đưa cho bà một giỏ.

Sau khi lão phu nhân đi ra ngoài, Giản Nhất Lăng quay đầu nhìn Giản Vũ Mân.

Giản Vũ Mân nói, "Anh không biết em ăn uống như thế nào. Đã lớn như vậy mà người nhẹ tênh. Ô mem cũng không tốn bao nhiêu sức lực."

Ánh mắt Giản Nhất Lăng nhìn vào bộ đồ ngủ, dép đi trong nhà và kiểu tóc của Giản Vũ Mân.

Mái tóc nhuộm thành màu trắng xám của Giản Vũ Mân lúc này rối tung, chẳng khác gì chuồng gà.

Nhìn anh thế này chắc anh cũng lo lắng quá khi ra ngoài, quần áo chưa kịp thay, kiểu tóc không tỉa tót, mặt mũi nhếch nhác.

Anh ấy là một ngôi sao thần tượng, nếu anh ấy bị chụp ảnh khi anh ấy ra ngoài, sẽ có tin xấu lan truyền trên mạng.

"Cảm ơn, cảm ơn.."

Giản Nhất Lăng với cổ họng khô khốc khó nói.

Giản Vũ Mân nở một nụ cười với Giản Nhất Lăng, "Cảm ơn anh trai của em. Nếu muốn cảm ơn, thì em mau chóng khỏe lại đi. Nhìn khuôn mặt hiện tại của em, thật là xấu!"

Giản Vũ Mân nói xong lại giống như ý thức được chính mình lời này khả năng không đúng lắm.

Vì vậy, anh nói thêm một câu, "Ý anh là em trông xinh đẹp hơn khi mặt em hồng hào, hiện tại, cũng không xấu lắm đâu."

Giản Vũ Mân biết mình thực sự không có tài dỗ dành con gái, nên đã lấy ra bản lĩnh mà mình giỏi nhất, "Đây, nếu quá nhàm chán thì anh trai hát cho em nghe được không? Anh hát cho người khác nghe đều lấy tiền đấy."