Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 139




Nói xong Giản Vũ Mân liền ngâm nga một bài hát cho Giản Nhất Lăng nghe.

Giọng nói của Giản Vũ Mân rất hay và hát còn hay hơn.

Anh chọn vài ca khúc trữ tình nghe nhẹ nhàng, tình cảm.

Giản Nhất Lăng không có bất kỳ tế bào âm nhạc nào, nhưng cô biết rằng bài hát này rất hay, như một dòng nước ấm áp chảy vào lòng người.

Sau khi hát một bài, Giản Vũ Mân cười nói với Giản Nhất Lăng, "Nghe hay không? Có đủ tư cách thu phí không?"

Giản Nhất Lăng gật đầu hỏi, "Bao nhiêu tiền?"

Giản Vũ Mân sửng sốt một hồi, anh thuận miệng hỏi, kết quả em gái nhỏ lại hỏi bao nhiêu tiền.

Thực sự muốn bao nhiêu tiền, Giản Vũ Mân hát trên sân khấu thu phí là mấy chục vạn.

Giản Vũ Mân mim cười, "Em gái, giảm giá cho em, tám phẩy tám mươi tám đồng, con số tốt, giá cả hợp lý, em nghĩ sao?"

Giản Nhất Lăng đầu, rồi đưa tay hướng Giản Vũ Mân muốn lấy chiếc điện thoại di động của mình.

"Đừng nghịch điện thoại khi đang nằm. Điện thoại di động sẽ đập vào mặt của em đó." Giản Vũ Mân nói.

Sau khi Giản Vũ Mân nói xong, anh lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Nhất Lăng, vẫn là thỏa hiệp.

Những đồ dùng khác của Giản Nhất Lăng được người quản gia đem đến sau khi Giản Nhất Lăng đến bệnh viện, bao gồm cả điện thoại di động.

Sau đó, Giản Nhất Lăng thêm Giản Vũ Mân vào bạn tốt và gửi cho anh ta một phong bì đỏ.

Giản Vũ Mân nhấp vào phong bì màu đỏ và nó hóa ra là 8, 88, không nhiều hơn cũng không ít hơn một xu.

Giản Vũ Mân nhìn chiếc phong bì đỏ mỉm cười hạnh phúc, "Vậy thì, anh trai sẽ hát vài bài nữa cho em nghe để anh có thể kiếm được nhiều tiền ha."

"Vâng." Giản Nhất Lăng đồng ý với lời đề nghị, Giản Vũ Mân tiếp tục hát cho Giản Nhất Lăng nghe.

Cứ hát một bài hát và Giản Nhất Lăng gửi cho anh một phong bì đỏ 8, 88 đồng.

Khi lão phu nhân và quản gia trở lại, Giản Vũ Mân đã nhận được năm phong bao đỏ của Giản Nhất Lăng.

Tổng thu nhập là 44, 4 đồng.

Lão phu nhân và quản gia mang đến rất nhiều thức ăn, cháo trắng cũng có, nhưng cũng có rất nhiều thứ khác.

"Em thích cháo trắng hay cháo kê?" Giản Vũ Mân hỏi Giản Nhất Lăng.

Bây giờ cô chỉ có thể cho con ăn một ít cháo, lựa chọn duy nhất của cô là lựa chọn giữa cháo trắng và cháo kê, những món còn lại cô chỉ có thể nhìn mà thôi, cô phải đợi khỏe lại rồi mới được ăn những món khác.

"Cháo kê." Sau khi Giản Nhất Lăng chọn xong, Giản Vũ Mân nâng giường của Giản Nhất Lăng lên một chút, rồi lấy muỗng múc cháo đưa vào miệng Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng có chút khó xử, "Em tự ăn."

Giản Nhất Lăng chưa bao giờ được ai đút cho ăn trước đây.

"Nếu em không cầm chắc được thì sao? Làm đổ sẽ rất phiền phức, để anh đút cho em ăn sẽ ổn hơn." Giản Vũ Mân kiên quyết muốn đút cháo cho Giản Nhất Lăng ăn.

Giản Nhất Lăng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận, ăn một miếng chảo kê mà Giản Vũ Mân đưa lên miệng.

Lúc này, Giản Thư Hình, Ôn Noãn, Giản Duẫn Thừa và Giản Duẫn Náo đi tới đây.

Lão phu nhân đã thông báo cho họ.

Ôn Noãn bước nhanh đến bên giường, nhìn Giản Nhất Lăng khuôn mặt tái nhợt trên giường bệnh, trong lòng Ôn Noãn buồn bực, "Tiểu Lăng, con đã khá hơn chưa?"

Giọng nói Ôn Noãn khẽ run, nước mắt trong vô thức trào ra.

Giản Thư Hình và Giản Duẫn Thừa đứng ở cửa, lông mày cau lại.

Giản Duẫn Náo không vào, đã bị Giản Duẫn Thừa bảo đợi ở ngoài cửa.

Đứng ngoài cửa, Giản Duẫn Náo từ xa liếc nhìn tình hình trong phòng, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Vài lời của anh trai Giản Duẫn Thừa vang lên bên tai.

Nước mắt của mẹ, sự u sầu của cha..

Còn có, ánh mắt của Giản Duẫn Náo quét qua Giản Nhất Lăng, không có ngừng lại, nhưng cậu vẫn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô.