Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 197: Kim chủ, tôi là cố nhân (29)




Nếu không phải cô diễn viên tuyến mười tám này xuất hiện, Đường Hoan cũng quên luôn nghề nghiệp lúc trước của nguyên chủ.

Nhìn đóa hoa nhựa dẻo mang tên tình chị em[1] trước mặt, Đường Hoan biết, người ta chỉ muốn khoe khoang kim chủ với cô mà thôi.

Vì thế, im lặng hồi lâu, rốt cuộc Đường Hoan cũng hỏi là nghi hoặc của mình…

“Cô… làm ngực ở đâu vậy?”

Quá lớn, không hoa học!

Nhưng nhìn lại không giống “đồ nhân tạo”.

Nghĩ trăm lần cũng chẳng ra, cuối cùng, Đường Hoan quyết định hỏi thẳng.

Cô thật sự không có ác ý gì, cô chỉ tò mò mà thôi.

Đột ngột bị hỏi, Chân Lệ thoáng sững sờ, ngay sau đó, cô ta trở nên giận dữ và vô cùng xấu hổ..

Hỏi vấn đề này trước mặt kim chủ của cô ta, quả nhiên là một kỹ nữ đầy tâm cơ!

Nếu cô ta biết Đường Hoan không chỉ hỏi mà còn duỗi tay chọc một cái, có khi cô ta sẽ cho rằng mình gặp biến thái.

Chân Lệ trừng mắt với Đường Hoan.

Đường Hoan: “……”

[1]tình chị em hoa nhựa(塑料花姐妹情): cụm từ được dùng phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc, diễn tả tình chị em thân thiết như bông hoa nhựa, vẻ ngoài không bao giờ tàn tai nhưng thật ra lại âm thầm nói xấu, đâm sau lưng đối phương. Tìm hiểu thêm tại: baike.baidu.com/item/塑料花姐妹情

Đi ra khỏi phòng thử đồ, thấy bên cạnh Đường Hoan xuất hiện một cặp nam nữ, sắc mặt Túc Ảnh lập tức trở nên không tốt.

“Bạn bè?” - Anh tới cạnh Đường Hoan, cực kỳ tự nhiên nhận lấy những bộ tây trang sặc sỡ từ tay cô rồi đưa cho nhân viên - “Đưa tất cả tới biệt thự số năm.”

Nghe thấy cụm từ “biệt sự số năm”, nhân viên kinh ngạc, sau đó, rất chuyên nghiệp mà cầm quần áo đi đóng gói.

Biệt thự số năm không phải một nơi bình thường. Ban đầu, khu biệt thự này là một nơi khá có tiếng, dành cho người giàu có sinh sống. Nhưng, từ vài năm trước, không biết vì nguyên nhân gì, có người bắt đầu lấy biệt thự số năm làm trung tâm, mở rộng dần ra và nắm toàn bộ khu biệt thự trong tay. Từ đó về sau, nơi này gần như trở thành vùng đất cấm, rất hiếm người được tiếp xúc với biệt thự số năm.

Đã từng có phóng viên mạo hiểm tới gần khu biệt thự và bị người ta dùng súng cảnh cáo. Người đàn ông này, chẳng lẽ có quan hệ gì với chủ nhân biệt thự số năm?

“Có lẽ… coi như là bạn bè.” - Đường Hoan do dự trả lời.

Tình chị em hoa nhựa, cũng coi như là một nửa bạn bè.

Túc Ảnh không để tới ý chàng trai trẻ tuổi bên cạnh Chân Lệ, anh ôm vai Đường Hoan, dịu dàng cúi đầu nói: “Đi thôi, tới nơi khác đi dạo.”

Đường Hoan tới một cửa hàng quần áo nữ.

Khi cô dạo ngắm xung quanh, Hoàng Mao thuật lại đơn giản chuyện vừa xảy ra giữa Đường Hoan và Chân Lệ cho Túc Ảnh. Nghe xong, anh cười khẽ, sau đó sai phái: “Gõ tên vừa nãy, cho hắn ta biết loại phụ nữ nào có thể ‘muốn’, loại phụ nữ nào không thể ‘đụng’.”

Đường Hoan chọn một cái váy liền, cổ V, lộ ‘khe rãnh’.

Thấy cô ra khỏi phòng thử đồ, Túc Ảnh nhớ tới những gì Hoàng Mao vừa kể, anh sờ sờ mũi, đi về phía cô, đưa tay xoa xoa đầu cô, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy, nhỏ một chút cũng không phải chuyện gì xấu, quá lớn sẽ khó duy trì cân bằng, dễ bị ngã.”

Túc Ảnh nói một câu không đầu không đuôi, Đường Hoan không kịp phản ứng lại. Chờ đến khi ‘ngộ’ ra, cô tức tới mức mặt đỏ bừng bừng, chiến tranh lạnh với anh hồi lâu.

Tất cả vốn chỉ là đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, nhưng ai ngờ, đoạn nhạc này lại nhanh chóng lên men trong một thời gian ngắn ngủi.

Lúc trước, tốc độ nổi tiếng của Tần Hoan Hoan nhanh như ngồi tên lửa, kỹ thuật diễn lại kém, có rất nhiều khán giả oán hận cô, đồng thời họ cũng sôi nổi suy đoán xem người sau lưng cô là ai. Lần này, cô rời xa tầm mắt khán giả lâu như vậy, mọi người đã sắp quên cô là ai thì tin tức # kim chủ sau lưng Tần Hoan Hoan# lại đột ngột nổ mạnh như bom dưới nước, nổ đến mức khiến lòng bát quái của người ta cũng nổ theo!