Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70

Chương 30




Đồng Gia Tín nhìn lướt qua Đồng Tuyết Lục, ngượng ngùng nói: “Chuyện đó, tôi giúp chị, bưng thịt kho tàu vào trong nhà nhé?”

Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng trả lời: “Cũng được.”

Nghe thấy thế, miệng Đồng Gia Tín cười ngoác tận mang tai, bưng nồi thịt kho tau, tung ta tung tăng cười ngây ngô vào phòng: “Ăn cơm, ăn cơm thôi!”

Đồng Tuyết Lục bưng khoai tây sợi xào chua caytheo sau cậu ta.

Sau khi vào nhà, cô múc một bát thịt kho tàu ra, đang định cầm sang nhà bác Thái ở cách vách, thì nghe thấy tiếng nói chuyện của hai anh em nhà họ Đồng ở cửa ra vào.

“Anh hai, anh yên tâm, vừa rồi em chỉ bưng thức ăn giúp chị ta thôi, tuyệt đối không phải bỏ chính theo tà.”

“Em giả vờ đối xử tốt với chị ta, như vậy chị ta sẽ ở lại nấu cơm cho chúng ta, anh hai, anh có cảm thấy em vô cùng thông minh không?”

“Không cảm thấy.”

“Sao lại không cảm thấy nhỉ? Anh hai, anh nấu cơm khó ăn như vậy, nếu như em không đối xử với chị ta tốt một chút, chị ta chạy mất giống như Đồng Chân Chân thì phải làm sao bây giờ?”

“Câm miệng!”

Đồng Tuyết Lục: “…”

Nếu nói Đồng Gia Minh là người “bạch thiết hắc”, thì Đồng Gia Tín kia chính là gấu trắng ngốc.

Đồ gấu trắng ngu ngốc như vậy còn định giở thụ đoạn với cô?

Cậu ta đúng là coi trọng bản thân quá rồi.

Đợi đến khi ăn cơm, Đồng Gia Tín ăn như người bị bỏ đói ba ngày ba đêm vậy, khi xới cơm thì dùng muôi ép chặt cơm xuống, sau đó tưới nước thịt kho tàu lên, bắt đầu ăn từng miếng to một.

Cơm trộn lẫn nước thịt kho thơm nồng, cộng với thịt kho tàu mềm mại, ngon đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.

Hu hu hu, ăn quá ngon!

Cả đời này cậu ta chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy!

Sau này nếu có thể tiếp tục ăn ngon thế này, cậu quyết định sẽ giả vờ đối tốt với Đồng Tuyết Lục nhiều hơn một chút.

Cứ quyết định như vậy đi!

Tốc độ ăn cơm của Đồng Gia Minh cũng nhanh hơn ngày thường vài phần, ngay cả Đồng Miên Miên cũng ăn hai má phình phình, giống như con sóc nhỏ đáng yêu.

**

Sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Gia Tín bị đá đirửa bát.

Đồng Tuyết Lục ôm Đồng Miên Miên ngồi bên cạnh bàn, lời ít ý nhiều nói: “Hộ khẩu của chị đã được phê chuẩn, ngày mai chị sẽ đến đồn công an làm thủ tục chuyển hộ.”

Đồng Gia Minh: “Ừ.”

Đồng Tuyết Lục hỏi: “Chuyện cho nhà họ Từ mượncông vị là thế nào? Con người đối phương có thể tin được không?”

Đồng Gia Minh thấp giọng nói: “Khi cha mẹ xảy ra chuyện, nhà anh Từ giúp không ít việc.”

Đồng Tuyết Lục: “Cậu thì sao, sau này cậu có tính toán gì không? Muốn tiếp tục quay lại trường học đọc sách, hay là ở nhà làm việc trông em?”

“…”

Khóe miệng Đồng Gia Minh co giật một cái: “Tất nhiên là muốn quay lại trường học, nhưng mà…”

Nhưng mà cậu sợ không giữ nổi tiền, lo lắng nhất chính là sợ sẽ bị mang về nông thôn.

“Không nhưng nhị gì cả, nếu cậu muốn quay lại trường học, thì từ ngày mai bắt đầu cậu đừng đi làm nữa, nhớ viết thư gửi sang bên quê quán Bắc Hòa. Đi thôi, bây giờ dẫn tôi đến nhà họ Từ.”

Đồng Tuyết Lục không để ý tới cậu vẫn đang rối rắm, nói xong cô lập tức nắm tay Đồng Miên Miên đi ra ngoài.

Đồng Gia Minh có chút sững sờ, sau đó cũng nhanh chân chạy theo.

Bên ngoài bóng đêm mịt mờ, không biết con côn trùng náo đó trong góc đang kêu to không ngừng.

Nhìn bóng lưng cao ráo của người trước mặt, không hiểu sao trong lòng cậu lại sinh ra cảm giác ỷ lại.

Đồng Miên Miên ở phía trước quay đầu lại, nhẹ nhàng vẫy tay gọi cậu: “Anh hai, nhanh lên!”

“Được!”

**

Khi Ôn Như Quy trở lại ký túc xá từ viện nghiên cứu khoa học, đúng lúc ấy Chu Diễm phòng bên cạnh mở cửa ra ngoài.

Nhìn thấy Ôn Như Quy, anh ta cười hỏi: “Hai ngày qua tôi bận đến mức chân không chạm đất, nghe nói ông nội cậu giả bệnh lừa cậu về nhà đi xem mắt à, thế nào? Cô nàng kia có đẹp không?”

Ánh mắt Ôn Như Quy rất bình thản, biểu cảm lạnh nhạt khé mở miệng nói: “Không biết.”

“Nói vậy lại không thành à?”

Ôn Như Quy “Ừ” một tiếng.

Chu Diễm nghe thấy thế thì chậc lưỡi: “Nói đến nói đi cũng tại cái tật xấu kỳ quái không nhớ được mặt người của cậu, nếu không phải người hiểu rõ con người cậu thế nào, người ta còn tưởng rằng cậu cố ý khiến đối phương khó chịu đấy.”

Ánh trăng chiếu xuống từ trên mái hiên, hòa vào bóng dáng cao lớn hơi gầy của Ôn Như Quy.

Đột nhiên...

Trong đầu anh hiện ra một khuôn mặt kiều diễm quyến rũ, nốt ruồi son trên làn da trắng như tuyết như câu hồn đoạt phách.

Dưới ánh nắng mặt chời, nốt ruồi son ấy hiện lên vô cùng rõ ràng.

***

Lời tác giả muốn nói:

Ôn Như Quy: Tôi mắc bệnh không nhớ được mặt.

Đồng Tuyết Lục: Không, anh không có.

Đồng Gia Tín: Tôi thân ở Tào doanh nhưng tâm ở Hán, vì miếng ăn tôi phải nhẫn nhục…

Đồng Gia Minh: Câm miệng, đã ngu ngốc thì đừng nói chuyện!