Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Chương 57




Chuyển ngữ: Lệ Thiên

Sau cuộc mây mưa, A Chiêu mệt đến không mở nổi mắt.

Nàng ngáp một cái, lần đầu trải qua chuyện này, nàng chỉ thấy ở giữa hai chân ê ẩm khác thường, lại hơi trướng.

Vệ Cẩn dùng khăn ẩm nhẹ nhàng lau đi dấu vết giữa hai chân A Chiêu. Một lát sau, Vệ Cẩn mới mặc áo đã hong khô vào cho A Chiêu, cũng trải áo ngoài của mình ra mặt đất.

Hắn đặt A Chiêu lên tấm áo, để nàng gối lên tay mình.

“Ngủ đi, đến bình minh rồi về.”

A Chiêu cọ cọ bên tay Vệ Cẩn, tìm chỗ thoải mái mà nằm. Thấy A Chiêu như vậy, Vệ Cẩn vô cùng thỏa mãn, nhưng lại thấy hơi đáng tiếc. Hắn nhìn đôi mắt A Chiêu, giờ nàng đã hoàn toàn thích ứng, nhắm mắt lại thì quả thật không khác gì người thường.

Tuy nhiên Vệ Cẩn biết, A Chiêu dù không nói nhưng nàng cũng thấy vô cùng tiếc nuối.

Vệ Cẩn nghĩ thầm, dù có phải làm gì hắn cũng nhất định phải chữa khỏi mắt cho A Chiêu. Nếu Bạch Đồ chữa không được, Thiên Vân đại lục vẫn còn các thần y khác. Kể cả lang trung ở cả đại lục này không trị hết thì vẫn còn thế giới bên ngoài nữa. Hắn nguyện dùng cả đời giúp cho A Chiêu nhìn thấy lại ánh sáng.

Hôm sau, lúc A Chiêu tỉnh lại thì trời đã sáng, củi lửa trong động đã bị dập. A Chiêu mở mắt ra, nhớ tới chuyện đêm qua, bên tai lại đỏ lên, nhất là khi nhớ về câu nói của Vệ Cẩn: “A Chiêu, sau này ngày nào vi sư cũng nấu Côn Bằng cho nàng được không?”

Trong lòng A Chiêu thực sự cũng muốn thử.

Tuy rằng ban đầu hơi khó chịu nhưng lúc sau, A Chiêu cũng hiểu rằng thức ăn sư phụ tự mình ra trận mà làm ra quả thật không gì sánh bằng, khiến nàng… vẫn cảm thấy dư vị vô tận.

Vệ Cẩn ngủ không sâu, A Chiêu vừa động đậy hắn đã tỉnh.

Hắn khàn khàn lên tiếng hỏi: “Tỉnh rồi à?”

A Chiêu dụi mắt: “Vâng.”

“Có thấy không khỏe ở đâu không?” Hôm qua hắn đã vô cùng kiềm chế, nhưng tới lúc cực điểm thì hắn cũng không rõ mình có làm A Chiêu đau không.

A Chiêu nói: “Không ạ.” Dù còn hơi đau nhức, tuy nhiên so với tình cảnh bi thảm lúc nàng học kiếm thì còn phải gọi là sư phụ. A Chiêu vươn tay ra, muốn chạm vào mặt Vệ Cẩn nhưng lại chạm phải ngực. Vệ Cẩn cười một tiếng, đặt tay nàng lên mặt mình.

A Chiêu sờ từ lông mày sờ xuống, dần dần tới đôi mắt, cánh mũi…

Ngón tay nàng cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng của Vệ Cẩn. Nàng khẽ vuốt, không cẩn thận chạm phải đầu lưỡi. Vệ Cẩn đột nhiên thấy căng thẳng. Sớm sớm ra A Chiêu lại thử người kiểu này làm Vệ Cẩn thật không biết nên làm thế nào.

Hắn im lặng dịch người, cố gắng không chạm vào A Chiêu.

A Chiêu không phát hiện ra vẻ kì lạ của Vệ Cẩn, vô cùng chăm chú vuốt đôi môi Vệ Cẩn. Đột nhiên nàng nói: “Trước giờ A Chiêu luôn muốn hôn sư phụ, đáng tiếc lại không được phép, bây giờ… A Chiêu có thể kho cũng có thể hấp…” Nàng cười ngọt ngào. “Tốt thật đấy.”

Chưa nói tới kho với hấp, chiên trong mỡ sôi mấy lần còn được. Vệ Cẩn nhìn A Chiêu, trong lòng đầy thỏa mãn. Con mắt hắn thật tốt, ngắm nàng dù thế nào cũng chẳng thấy chán được.

A Chiêu xoay người lên trên Vệ Cẩn.

Nàng chạm vào môi Vệ Cẩn, cúi người khẽ hôn một cái. Nàng ôm lấy cổ hắn, dịu dàng hỏi: “Sư phụ, trời đã sáng chưa?”

Vệ Cẩn đỡ lấy eo A Chiêu, mồ hôi toát ra đầy trên trán, đây đúng là sự tra tấn ngọt ngào mà.

Hắn khàn giọng trả lời: “Ừm, đã sáng rồi.”

A Chiêu hỏi: “Sư phụ sáng nay làm Côn Bằng kho được không?” Vệ Cẩn không trả lời mà hôn A Chiêu, mút lấy cánh môi nàng. A Chiêu bất mãn, kháng nghị nói: “Sư phụ, để A Chiêu đi.”

Vệ Cẩn cười nói: “Được.”

Hắn dừng lại, để mặc A Chiêu cắn môi mình, rõ ràng là cắn loạn. Vậy mà cũng vẫn làm cho lòng Vệ Cẩn mềm nhũn, dưới bụng cũng căng lại.

Tay hắn không biết từ bao giờ đã đặt lên nơi mềm mại trước ngực A Chiêu.

Cách tấm áo mỏng, Vệ Cẩn cầm vừa trọn một bàn tay, hắn vén áo ra, từ ven yếm trườn tay vào, chạm trực tiếp vào. Đầu ngón tay Vệ Cẩn hơi lạnh, nhẹ nhàng xoa lấy nơi mềm mại trắng trẻo.

A Chiêu cảm thấy hơi ngứa, nhũ hoa như nở rộ. Vệ Cẩn đột nhiên dùng hai ngón tay nắm lấy nhũ hoa đó.

A Chiêu khẽ hít sâu, cũn không dừng lại.

Vệ Cẩn khẽ cười, cắn môi A Chiêu một cái, nói: “Sáng nay có thịt côn bằng kho, A Chiêu muốn đậm hay nhạt?” A Chiêu không chút do dự nói: “Đậm!”

Vệ Cẩn nói: “Xem ra A Chiêu của vi sư có khẩu vị không nhẹ.”

A Chiêu mỉm cười nói: “Nhạt không đủ.”

Vệ Cẩn nói: “Vi sư làm như mong muốn của nàng.” Môi hắn hôn từ từ xuống xương quai xanh của A Chiêu, hai tay không ngừng dao động trước ngực nàng, mỗi lúc chạm phải nhũ hoa lại nhanh chóng tránh đi khiến cho A Chiêu rất khó chịu.

“Sư phụ!”

Vệ Cẩn hỏi: “Nàng đoán xem vi sư đang viết gì?”

A Chiêu nói: “Sư phụ có phải đang viết đâu! Rõ… rõ ràng là…” Đáng vẽ trước ngực nàng, hơn nữa còn là đang vẽ đông cung đồ. Ở chung cùng Tử Côn lâu như vậy, nàng cũng trở nên nhạy cảm lạ thường.

Vệ Cẩn lại cười, nói: “A Chiêu có thích vậy không?”

A Chiêu nghiêm túc nghĩ, nói: “Có thể thử một lần xem sao.” Lời còn chưa dứt, đôi môi Vệ Cẩn đã ngậm lấy nhũ hoa, đầu lưỡi di chuyển trên dó. A Chiêu chỉ thấy giữa hai đùi lại trở nên ẩm ướt.

Đột nhiên, Vệ Cẩn khẽ cắn một cái.

Rõ ràng là hơi đau, vậy mà A Chiêu lại cảm thấy một cảm giác lạ thường. Đúng lúc đó, phía dưới nàng bỗng thấy mát mát, không hiểu từ lúc nào quần đã bị Vệ Cẩn cởi ra, nơi vừa cừng vừa nóng đang cọ xát vào phía dưới nàng.

Vệ Cẩn thôi ngậm, khẽ liếm một cái, nhìn thấy nhũ hoa đang kiều diễm ướt át không gì sánh được. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn, ngón tay khẽ lướt qua đầu nhũ, nói với A Chiêu: “Chỗ này của A Chiêu mọc lên một đóa hoa này.”

Dứt lời, Vệ Cẩn lại vùi đầu vào bên còn lại, đồng thời ngón tay cũng dần trượt xuống, vuốt bên đùi.

A Chiêu ngọ nguậy.

“Sư phụ, ngứa.”

Vệ Cẩn khẽ cười, một ngón tay đi vào nơi u cốc, khiến nơi đó co rút. A Chiêu khẽ rên một tiếng, Vệ Cẩn lại cho thêm một ngón tay nữa vào, cả hai ngón tay đều đã ở sâu bên trong u cốc chật chội. Vệ Cẩn khẽ chọc, đợt bên trong dần ướt lên thì bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.

Ngón tay hắn loanh quanh nơi u cốc một lát, đang lúc A Chiêu rên lên một tiếng thì chạm vào nơi nhô ra bên trong.

Giọng A Chiêu như tiếng mèo con kêu, mềm mại nhẹ nhàng, Vệ Cẩn nghe vào chỉ thấy cả người sôi sục. Giữa đùi A Chiêu ngày càng ướt, cảm giác dâng trào càng tăng lên.

Vệ Cẩn thấy đôi mắt A Chiêu ngân ngấn nước thì biết rằng đã đến lúc.

Hắn ôm lấy A Chiêu, đặt nàng lên đùi mình, sau đó hôn lấy nàng, cuốn lấy lưỡi nàng mà nghịch. Hắn nâng mông A Chiêu lên, từ từ hạ xuống. A Chiêu dần cảm thấy có một dị vật rất lớn từ từ tiến vào người mình.

Dù ban đầu không thoải mái lắm, nhưng sau khi đã quen rồi thì lại thấy chỗ vốn trống rỗng kia như được người lấp đầy.

Nàng ôm chặt cổ Vệ Cẩn cắn môi hắn.

Dù không nhìn thân hai người bây giờ nhưng nàng cảm giác được mình đang làm như bức tranh sư phụ vẽ lên ngực nàng.

Vệ Cẩn liếm môi A Chiêu, đột nhiên tiến sâu vào. A Chiêu thốt một tiếng: “A…”. Hơi thở Vệ Cẩn càng thêm dồn dập, chỗ kia của A Chiêu vừa chặt lại vừa ấm, cảm giác bao trùm lấy quả thật tuyệt không tả được.

“Sư phụ…”

Vệ Cẩn đáp: “Ừ, ta đây..”

A Chiêu nói: “Tiếc là không được nhìn dáng vẻ của sư phụ bây giờ…” Nàng rất rất muốn được nhìn thấy sư phụ ngay lúc này. Vẻ tiếc nuối của A Chiêu khiến Vệ Cẩn đau lòng, hắn đặt tay A Chiêu lên đôi mắt mình, khàn giọng nói: “Giờ phút này trong mắt vi sư ngoài A Chiêu ra vẫn chỉ là A Chiêu…” Hắn đưa tay nàng tới mũi hắn, “Chỗ này mỗi lúc thở cũng chỉ vì A Chiêu của vi sư.” Lại tiếp tục đưa tay nàng tới môi, lưỡi Vệ Cẩn cuốn lấy ngón tay nàng, “Nơi này cũng chỉ có vị của nàng.”

Vốn tưởng hắn sẽ cô độc đến già, làm bạn với hắn chỉ có cảnh giới đại thành vốn khao khát đã lâu, nhưng giờ lòng hắn chỉ còn người con gái trước mắt. Ở khuôn mặt nàng, mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mặt đều được khắc sâu tận đáy lòng hắn, không thể xóa đi được.

Hắn trao trái tim mình cho đồ nhi, dù biết không đúng luân lý, nhưng lại khiến lòng hắn bây giờ ngọt như đường, giờ mới hiểu thế nào là chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên. Có A Chiêu trong lòng, hắn chỉ muốn được nắm tay nàng, dù trước mắt là cảnh giới đại thành vốn mong muốn bao lâu nay cũng có thể không do dự mà buông tay.

A Chiêu A Chiêu, A Chiêu của hắn.