Nương Tử Không Mặc Giá Trời Y

Chương 9-1




Không đến nữa nén nhang, người có y thuật cao siêu nhất ở Thanh Châu 'Bảo sinh đường' đại phu Hàn Sĩ Nguyên đến khám bệnh cho Sở Nhụy, dè dặn cẩn thận nhìn người người nam nhân ngồi trên ghế phía cửa sổ, sau đó dẫn ra bên ngoài phòng.

Hàn đại phu đang ngồi kê đơn thuốc, nhìn thấy người nam nhân liền đứng dậy hành lễ:" Thỉnh an đại nhân."

"Hàn đại phu không cần đa lễ, mời ngồi."

"Đa tạ đại nhân." Hàn Sĩ Nguyên nơm nớp lo sợi ngồi xuống.

Hơn nữa tính đến hôm nay là lần thứ ba hắn đến nơi này.

Vào đêm khuya của mười ngày trước, lúc Hàn Sĩ Nguyên đang ngủ thì bị người thị vệ đánh thức, trong đêm khuya đưa đến một nơi bắt mạch cho một nữ nhân.

Có một người nam nhân ôm nữ tử ở trên giường muốn hắn bắt mạch.

Hàn Sĩ Nguyên không biết thân phận của đôi nam nữ này, kinh ngạc chính là người nữ nhân này có thai, mạch tượng hoản loạn ở đầu ngón tay nhưng lại có dấu hiệu trúng xuân dược.

"Mạch tượng như thế nào?" Phía sau bình tường phong nghe người nam nhân nói chuyện, làm cho người ta có cảm giác bức bách cùng lo lắng, khiến cho người ta không dám nói dối.

Vì thế Hàn Sĩ Nguyên thành thật nói:"Đại gia này,.......Nếu tôi đoán không lầm vị tiểu phu nhân này trúng xuân dược? Loại này gọi là 'Ngọc lộ kiều' "

Người nam nhân khẽ 'Umh' một tiếng trong giọng có chút tán thưởng:''Hàn đại phu có y thuật thật cao."

"Không dám, vì cha của tiểu nhân từng làm ngự y trong cung, cho nên mới biết được."

Người nam nhân nghe xong, liền trực tiếp đi vào vấn đề nói:" Không có cách giải sao?"

Hàn Sĩ Nguyên lắc đầu nói:''Dược tính này mặc dù ôn nhu nhưng cực kỳ triền miên lâu dài, biện pháp duy nhất lấy nam nữ giải trừ, chính là....."

"Chính là cái gì?"

"Tiểu phu nhân có thai.... ... không thể sinh hoạt vợ chồng được."

"Ngươi nói cái gì?" Người nam nhân khi nghe được liền kinh ngạc :"Nàng có ....thai"

"Vâng, đại gia không cần lo lắng, may mắn tiểu phu nhân này trúng dược không nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng mà đêm nay phu nhân có chút khổ cực."

Nam tử thở dồn dập, nói một tiếng:" Ta hiểu rồi, đã làm phiền đại phu." Liền gọi người đưa ra ngoài.

Đến ngày thứ hai, Hàn Sĩ Nguyên lại bị thị vệ mang đến ngôi nhà 'Uyển Đình' khám bênh cho nữ nhân đó, hắn mới biết được đây là phòng chính đại nhân, hắn nhớ lại người nam nhân đêm qua là Nhiếp phòng chính, trừ người này ra không có ai, có khí thế vương giả như vậy?

Bên trong phòng được trang bị một cách kỹ càng, có một nữ tử đang nằm ở trên giường, chỉ lộ ra ngoài một cánh tay trắng tuyết, trên cổ tay đeo một chiếc vòng bạch ngọc.

Hàn Sĩ Nguyên bắt mạch cho nàng, mạch của nàng đều đều hiển nhiên dược tính đã được giải trừ.

Vị phòng chính đại nhân đang ngồi trên ghế dựa, đơn giản hỏi hắn vài câu, trong lời nói toàn là hỏi về nữ nhân này cùng với thai nhi trong bụng nàng, nghe hắn nói không có trở ngại trong lòng mới thực an tâm, không hỏi nhiều mà tất nhiên hắn cũng không dám nói nhiều, mới kê đơn thuốc an thai rồi cáo từ đi theo thị vệ phân phó.

Vừa nghe 'người của Nhiếp phòng chính' hắn liền biết thân phận của nữ nhân này, nhìn Nhiếp Thư Thần nói:"Bẩm đại nhân, thân thể của phu nhân điều dưỡng đã khá hơn, thai nhi cũng tốt lắm."

Nhiếp Thư Thần gật đầu cười cười nói:"Đã tròn ba tháng."

"Dạ, phu nhân buồn nôn rất nghiêm trọng, tiểu nhân cũng không có biện pháp khác phục được."

Không nhìn ra phòng chính đại nhân ngoài mặt rất nghiêm khắc, cũng là phu quân lo lắng cho thê tử thôi, Hàn đại phu cười nói:"Đại nhân yên tâm, hiện tượng nghén thai là chuyện bình thường, tiểu nhân sẽ kê một chúc thuốc cho phu nhân, bình thường ăn nhiều ô mai, tình trạng sẽ tốt hơn nhiều."

"Được! Vậy làm phiền đại phu."

Hàn đại phu theo thị nữ đi ra ngoài lấy thuốc.

Trong phòng, Nhiếp Thư Thần đi vào phía sau bức bình phong, nhìn thấy nàng đang khóc thầm, trong lòng nhất thời ôn nhu, đi qua cởi giày lên giường.

"Đừng khóc." Ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, bàn tay vuốt ve cơ thể của nàng, nhưng lại dừng lại trên bụng của nàng.

"Thiếp không muốn chết." Sở Nhụy không nghe được người bên ngoài nói chuyện, gần đây chính bản thân nàng cảm thấy thân thể rất suy nhược, ngay cả cùng hắn nói chuyện cũng lười biếng không muốn nói.

"Nói bậy." Nhiếp Thư Thần vừa giận vừa buồn cười nói:" Nàng như thế nào lại chết cho được? Gia mới không cho nàng chết."

"Vì thế, thiếp mắc bệnh gì vậy?" Sở Nhụy không rõ, vì sao nàng lại ăn không ngon, cả người không thoải mái?

Bàn tay to ở trên bụng nàng nói:"Nàng có thai."

Sở Nhụy ngây người, nữa ngày vẫn chưa khôi phục lại tinh thần:"Thiếp không phải, uống...uống thuốc tránh thai." Nàng nhớ rất rõ không phải trước đây nàng rõ ràng đã uống thuốc tránh thai, hiện giờ nhớ lại sao có thể như vậy chứ.

"Gia nói thuốc tránh thai, nàng liền tin? Bất quá là che mắt thiên hạ thôi." Nhiếp Thư Thần luồng tay vào vạt áo của nàng nói:" Nàng không muốn sinh đứa nhỏ này cho gia."

Nàng trừng mắt nhìn hắn thật lâu, trong đầu nghĩ mãi cũng không thông, hoang mang, rất nhanh hiểu ra vấn đề, chậm rãi nói:" Thiền phu nhân trúng độc.... giá họa cho cho thiếp,  cũng một tay chàng an bày đúng không?"

"Nàng cảm thấy thế nào thì cho là vậy đi?" Nhiếp Thư Thần cởi bỏ y phục của nàng cũng chỉ còn lại cái áo yếm, mang cơ thể nàng dưới thân mình, từ trên cao nhìn xuống mái tóc đen nhánh, cùng với khuôn mặt đỏ bừng vì đang giận dữ của nàng điềm đạm thật đáng yêu, nói không nên lời quyến rũ động lòng người.

"Như vậy....Tiểu Liên Bồng đâu rồi." Vừa nghĩ đến tiểu nha đầu kia trong lòng nàng luôn cho rằng Tiểu Liên Bồng vẫn chưa chết.

"Đang ở trong kinh thành, khi nào chúng ta trở về nàng nhất định sẽ gặp được thôi mà."

Nàng hiện tại đang có thai, phái người trung thành tin cậy nhất chăm sóc nàng, giống như Tiểu Liên Bồng và Thân ma ma.

"Chàng!" Sở Nhụy tức giận nói.

Người này, rốt cuộc giấu nàng bao nhiêu chuyện đây?

Hắn giá họa cho nàng, tính kế nàng, nhốt nàng vào đại lao....Mà bây giờ hắn muốn nàng sinh con cho hắn? Cho là nàng ngu ngốc sao? Kết cuộc cũng bị soái lừa mất?

"Ngoan, đừng nóng giận, về sao nhất định sẽ nói cho nàng biết?" Nhiếp Thư Thần chăm chú nhìn nàng, sao đó nghiêm túc nói:" Nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng là người của ta, ta nhất định không làm hại nàng."

Không tính là lời ngon tiếng ngọt, nhưng từ trong miệng của người này phát ra được tính động lòng người.

Đáng tiếc, nàng chỉ nghe đến thế, liền không tin?

"Trước ngủ một giấc, sau đó ăn một chút đi." Nhiếp Thư Thần biết nàng không tin, cũng không nói nhiều, ôm nàng vào trong lòng , hôn trán của nàng, nói nhỏ bên tai nàng:"Nàng đã làm mẹ rồi, phải ngoan một chút."

Sở Nhụy tựa vào lòng ngực hắn, nghe được tim đập của hắn, hắn ôn nhu làm nàng nhất thời mê mẫn.

Nàng có thai, vẫn nói đây cũng là mưu kế của hắn đi.

Nàng lo nghĩ không biết hắn đánh chủ ý trên người nàng là có một đích gì? Nhưng bàn tay to luồng vào tóc của nàng, bàn tay có lực mà ôn nhu cơ hồ như muốn làm tan chảy cả băng tuyết bên ngoài, tựa hồ như chỉ có một mình hắn có nữ nhân vậy.

Nàng ngủ đến một canh giờ, Sở Nhụy từ từ tỉnh lại, hắn đã không còn ở trên giường, nàng đứng dậy mặc quần áo vào, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện truyền đến. 

"Gia, Thích thái thú phái người mang đến cho gia một phong thư."

"Mang vào đây."

"Dạ."

Có tiếng mở cửa vang lên, Lăng Việt từ bên ngoài tiến vào, mang phong thư đưa cho hắn rồi rời đi.

Sở Nhụy trong lòng liền biết hắn đang có việc công, cũng không muốn quấy rầy, bàn tay đặt trên bụng của nàng.....Nơi này, thực sự đang có một sinh mạng.

Nàng không biết đây là nam hay là nữ? Giống nàng hay là giống hắn nữa?

"Tỉnh rồi sao? Ngủ ngon không?" 

Âm thanh của Nhiếp Thư Thần làm nàng đang từ trong suy nghĩ quay trở về hiện tại, nàng giương mắt nhìn thấy hắn đang đi tới chỗ nàng, trong mắt đầy ý cười, sắc mặt có vài chút kỳ quái, ngồi bên mép giường rồi đưa cho nàng một phong thư.

Đây là cái gì?

Sở Nhụy tò mò tiếp nhận nó, mở ra liền nhìn thấy:" Nam tử khí chất kiều diễm, dung mạo như ánh bình minh, thật cao tay ngay cả cách tường cẩm, cùng giường diệt trồng hoa...."

Nàng chưa đọc xong không khỏi đỏ mặt, liền ném phong thư xuống đất, vừa thẹn vừa giận khinh miệt.

Thích Thế Phát đáng chết kia thật buồn cười, nhưng lại coi nàng là đồng luyến cơ chứ!

Nhiếp Thư Thần nhịn không được cười thật to, kéo thân thể của nàng vào trong lòng:" Nói thật, nàng mặc nam trang trên người , thật câu hồn của mọi người nha..."

Sở Nhụy lấy cánh tay tính đánh hắn, nhưng cánh tay nhỏ bé bị tóm lại, nam nhân cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn hôn nàng.

Cái lưỡi của Nhiếp Thư Thần tiến vào trong khoan miệng của nàng, nhẹ nhàng chạm vào cái lưỡi đang né tránh của nàng, quấn quích không ngừng, khẽ gọi tên nàng:"Nhụy Nhi,....."