Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 609: Gặp lại nhau trước thềm Kiếm cốc




Dịch giả: luongsonbac1102

Trong sơn cốc tràn ngập mùi máu tanh nồng, ánh sáng chập chờn, lúc này mọi người có thể thấy được bóng đen trên sườn núi, nàng xuất hiện như vậy, tiến tới, dùng khí thế kia chém giết Cừu Mạnh Đường dễ như trở bàn tay, tốc độ cực nhanh, thủ đoạn cực kỳ ác liệt, khiến cho người ta hoàn toàn không kịp phản ứng, suối máu bắn lên, bóng dáng phía trước đã đi qua Cừu Mạnh Đường rồi, đám sơn phỉ vừa mới trải qua một trận đại bại, căn bản không có ý niệm xông lên nữa, đã bị cái chết của Cừu Mã Đường làm sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau.

Bóng dáng kia không hề ngừng, sau khi giết Cừu Mạnh Đường cùng với ba tên thủ hạ của y, bộ pháp hơi chút chậm lại, kế tiếp lại bước lên trước ba bước. Vu Ngọc Lân nắm chặt thương thép, nhưng bóng đen kia lại không phải đi về phía y, bộ pháp người đó nhìn như chậm nhưng lại cực nhanh, trong nháy mắt đã qua mấy trượng, sau đó tốc độ càng lúc càng mau, bước qua bãi cỏ đầy thi thể giữa sơn cốc, chớp mắt đã đi rất xa, chỉ sau khi đi đến bên rìa sơn cốc, một tên sơn phỉ từng nhận ân huệ của Cừu Mạnh Đường mới cầm đao đột ngột xông lên:

- Ta phải báo thù cho trại chủủủ!

Bóng đen trong nháy mắt tiếp xúc, chỉ nghe "phập" một tiếng, thân thể của sơn phỉ cầm đao lao đến kia đã bay ngược ra, hai tay cầm đao, đầu người bay lên trong trời đêm, tốc độ của bóng dáng kia lại không ngừng chút nào, giống như hắc điều biến mất trong bóng đêm.

Tận đến khi bóng dáng đó biến mất, trong sơn cốc đang yên tĩnh chợt có người khẽ thì thào:

- Huyết... Huyết Bồ Tát...

Đám sơn phủ gần đó hoảng sợ đến mức cả người mềm nhũn, tê liệt ngã xuống bãi cỏ.

Một hai năm nay ở trong Lữ Lương sơn, danh hiệu Huyết Bồ Tát chính là trại chủ của Thanh Mộc trại, mặc dù những người làm nàng ra tay không quá nhiều, nhưng mỗi lần xuất hiện, làm ra chuyện như này, hiển nhiên chính là nàng. Nàng ra tay giết người như thế, rõ ràng cho thấy rất bất mãn với Cừu Mạnh Đường, cho nên mới giết người. Tiểu Hưởng Mã tuy đã chết rồi, nhưng trong sơn cốc, lâu la còn có mấy trăm, ai biết dưới tình huống như vậy còn có thể triển khai cuộc trả thù Thanh Mộc trại với quy mô lớn hay không, dù sao binh đối binh, vương đối vương, nàng đã ra tay giết Cừu Mạnh Đường, đây là một tín hiệu rõ ràng rồi.

Vu Ngọc Lân thu hồi thương thép, tới lúc này, y mới phát hiện tay mình đang run lên kịch liệt.

Dùng phương thức như vậy để xuất hiện, trực tiếp giết chết người mạnh nhất trong mắt mọi người, ép sơn cốc tới không thể thở nổi, sau đó thong dong bỏ đi, mặc dù trên giang hồ định nghĩa cao thủ cấp tông sư có nhiều đấy, nhưng có thể làm được đến trình độ này, hiển nhiên hoàn toàn xứng đáng võ đạo tông sư rồi.

Y ở trong võ lâm cũng được coi là cường giả, hơn nữa lĩnh binh chiến đấu, quen nhìn cảnh chém giết, cũng coi như có kiến thức sâu rộng, nhưng mà trong vòng một đêm vốn đã gặp Tâm Ma tiêu diệt Lương Sơn, nhưng sau đó lại đối mặt với Huyết Bồ Tát cao thủ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, y cảm thấy tim đập thình thịch sau đó là sợ hãi, từ lúc nào Lữ Lương sơn biến thành hung địa bực này rồi hả?

Một mảnh nhỏ của Phong Thần bảng gợi ra hàng nghìn hàng vạn câu chuyện, tin tức về tương lai, chân tướng của vị diện, thay đổi sự thật, cải biến tương lai, còn có thể...

...

- ... Nàng ta là lập uy!

Một trận chém giết trong sơn cốc đã thoáng chút yên tĩnh lại, đám sơn phỉ thu dọn thi thể, không hẹn mà đều lo sợ không yên. Trước đống lửa, sắc mặt Lâu Thư Uyển lạnh như băng, nói như đinh đóng cột:

- Động đến Cừu Mạnh Đường, vốn là muốn hộ tống người của Thanh Mộc trại, khả năng nàng ta ở phụ cận đã biết chuyện này, bởi vậy mới ra tay giết người! Chỉ nhìn phương thức nàng ta xuất hiện và rời đi là hiểu, nàng ta không hề động đến Vu tướng quân, lần này nàng ta đến đặc biệt là vì giết Cừu Mạnh Đường, trên thực tế có thể là có nguyên nhân khác đấy.

Điền Thực đứng bên nhìn cảnh đêm nghe được những lời này, quay người lại:

- Cũng có khả năng là nàng ta không dám triền đấu, trong sơn cốc có nhiều người như vậy, nếu thật sự đánh nhau, dù đại tông sư như Chu Đồng cũng không chắc đã đánh lại được. Nàng ta giết người xong thì bỏ đi, dù sao uy hiếp cũng đã đủ rồi, có lẽ tiếp theo, Thanh Mộc trại muốn nuốt trọn sơn trại của Tiểu Hưởng Mã. Lần này chúng ta bị cuốn vào rồi, ngươi dựa vào cái gì mà cho là chúng ta không bị vạch mặt?

- Chỉ dựa vào căn bản không có tất yếu.

Lâu Thư Uyển nói:

- Bản thân nàng ta rất yếu ớt, thực tế nàng chỉ là phụ nữ, Tiểu Hưởng Mã không tôn trọng nàng, lúc trước ta đã nói đừng gây thêm rắc rối rồi, nhưng, hài... bất luận thế nào, Tiểu Hưởng Mã đã bị giết, nàng ta đã quay về rồi, nàng cần gì phải khai chiến với Hổ vương đang ở rất xa, chúng ta đến làm ăn, không phải đến để đánh nhau!

Vu Ngọc Lân đẩy cành củi vào trong đống lửa:

- Nhưng "Tâm Ma" Ninh Nghị kia vì danh hiệu của nàng ta mà tới, cũng có khả năng hai người đó có quan hệ cá nhân, chúng ta dù gì cũng đã đắc tội với vị Huyết Bồ Tát này rồi.

- Quan hệ cá nhân cũng có nhiều loại đấy.

Lâu Thư Uyển mặt lạnh như cũ:

- Sơ giao cũng là quan hệ cá nhân, quan hệ của Thanh Mộc trại tuy hỗn loạn, nhưng... dựa vào tên tuổi của Tâm Ma gì gì kia, thật sự muốn thông qua quan hệ đó, đương nhiên vấn đề không lớn, nếu bọn họ đều là những nhân vật trong lục lâm, trước đây đã từng gặp mặt, cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng làm ăn vẫn là làm ăn, nàng ta là một trại chủ, mở cửa làm ăn, vậy thì chỉ có đàm phán, quan trọng nhất là, chúng ta mới lên núi, chưa nói được gì đã trở về hay sao?

- Lâu cô nương nói rất có lý, nhưng, sở dĩ Tam Thái tử lo lắng, cũng có lý, luôn cẩn thận mới có thể nhìn rõ ràng được.

Lâu Thư Uyên không phản bác:

- Vậy khả năng lớn nhất là, nàng ta lập uy mà đến, Cừu Mạnh Đường đã bị giết, mục đích của nàng đã đạt được rồi, kế tiếp việc chúng ta nên làm nhất, chính là lập tức trở về, tiếp nhận trại tử của Cừu Mạnh Đường.

Nàng dùng một chút:

- Cừu Mạnh Đường bị giết, người khác nhất định sẽ nhân cơ hội nổi loạn, chúng ta lấy cờ hiệu Hổ vương, muốn tiếp nhận rất dễ dàng, trước tiên ổn định thế cục, trên tay có người rồi, chúng ta có thể đánh bạc, Thanh Mộc trại vẫn theo lệ thường mà qua, ta biết các ngươi là đại anh hùng, không chịu hạ mình, những việc như xin lỗi nàng ta, đàm phán... tất cả cứ để ta lo, cho dù phải chết, ta cũng là người chết đầu tiên, các ngươi nói sao?

Lâu Thư Uyển nói rất dứt khoát, thẳng thắn. Điền Thực nói:

- Cũng không hẳn như vậy...

Lúc trước mọi người vì muốn thể hiện trước mặt Lâu Thư Uyển mà đá vào bảng sắt, muốn nói trong nội tâm dễ chịu, đương nhiên không thể nào, nhưng Lâu Thư Uyển xưa nay là người có cơ trí, lúc này Điền Thực và Vu Ngọc Lân có thể nhìn ra nàng đã khôi phục sự tỉnh táo, những lời nói vừa rồi của nàng cũng rất có ý, nên không phản bác nữa.

- Ngược lại là "Tâm Ma" Ninh Nghị kia, rốt cuộc hắn muốn gì? Lâu cô nương, ngươi và hắn có quan hệ gì? Có thể giải quyết được hay không? Những chuyện này cô có thể nói không? Nếu đi Thanh Mộc trại, nói không chừng chúng ta còn phải liên hệ với hắn...

Lâu Thư Uyển mặt lúc đó lúc trắng, im lặng chốc lát, cuối cùng mở miệng:

- Ta không rõ hắn phá được Lương Sơn là mượn lực ở đâu, ta biết hắn là lúc ở Hàng Châu, hắn là hôn phu của một vị tỷ muội của ta, là ở rể đấy, vợ chồng hắn đến Hàng Châu du ngoạn... Ta biết hắn có chút bản lĩnh... Về sau gặp địa chấn, Phương Lạp thừa cơ chiếm Hàng Châu, nhà của ta bị giữ ở trong thành Hàng Châu, đành phải đầu nhập vào Thánh công, lúc gặp lại hắn, hắn bị thủ hạ của Phương Lạp bắt, nghe nói trên đường chạy trốn, hắn còn khiến cho thủ hạ của Thánh công ăn nhiều quả đắng...

Cô gái nói, không nhanh không chậm, nhưng cố gắng hết mức kể một cách rất rõ ràng ấn tượng của mình đối với Ninh Nghị, sự cố gắng này của nàng cũng là một sự khó khăn. Điền Hổ và Vu Ngọc Lân lắng nghe, trong ánh lửa sắc mặt của hai người đều có biến hóa riêng, lúc trước họ mới ăn phải quả đắng, lúc này nghe Lâu Thư Uyển trần thuật, nhưng lại có hơi chút bán tin bán nghi, nhìn thử sắc mặt của cô gái, thầm nghĩ Tâm Ma là loại người gì? Con mẹ nó thật là dọa người ta mà...

Lại nghĩ: Nhân gia võ lâm đại hiệu, nhưng biểu hiện lại hào hoa phong nhã đấy, người là một nữ tử tóc dài kiến thức ngắn, sao có thể nhìn ra được. Tâm Ma này có quan hệ với triều đình, nghĩ ở Hàng Châu lúc hợp tác với Thánh công, bị đám người Thánh công Phương Lạp hoặc là Phương Thất Phật bắt được, sau đó chiêu hàng. Vậy thì, hẳn lúc đám người Thánh công Phương Lạp hoặc là Phương Thất Phật ở Hàng Châu đã từng giao thủ với Tâm Ma này rồi? Loại giao thủ giữa tông sư này, hơn phân nửa là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, nhưng đáng tiếc không có ai may mắn được chứng kiến, sau khi Thánh công khởi sự thất bại, những chuyện như thế càng không hề được lan truyền...

Hai người nghĩ như vậy, đối với việc trọng đại võ lâm này bị chôn vùi mà vô cùng tiếc nuối.

Trên thực tế, lý do có liên quan đến Tâm Ma diệt Lương Sơn, trên giang hồ vẫn nghe được chút ít lời đồn đấy, ít nhất lúc trước tự bản thân Ninh Nghị sắp xếp người đi tuyên truyền, nói lý do là phỉ chúng Lương Sơn giết một nửa người nhà của thê tử mình, chỉ là lời đồn đại lúc ấy còn có thể duy trì được độ chính xác, nhưng khi truyền ra giang hồ thì hơn phân nửa đã tam sao thất bản rồi.

Điền Hổ qua lại với Lương Sơn không nhiều lắm, lúc nghe những tin đồn giang hồ này, hơn phân nửa không coi đó là thật. Nghe nói quần hào Lương Sơn đại chiến với Tâm Ma, thậm chí hắn còn dùng lực lượng đơn độc giết nhập vào Tụ Nghĩa đường Lương Sơn, chiến đấu đến mờ trời tối đất với đám người Tống Giang, Lư Tuấn Nghĩa cũng không ít, thậm chí còn có người thêm mắm dặm muối: "Ta nói cho các ngươi biết, có thể đại chiến cùng Tâm Ma, chính là những cao thủ Lư Tuấn Nghĩa, Quan Thắng, Tần Minh, Lâm Xung đấy. Lương Sơn nghĩa khí, tôn trọng đạo nghĩa giang hồ, trong Tụ Nghĩa đường không hề dùng số đông để vây công, nhưng Tâm Ma này rõ ràng là võ nghệ thật sự cao cường, cứ như vậy mà một chọi một qua từng vòng...."

Cũng không biết bọn họ có nói quá không, nhưng đối với chuyện này, đối với cô gái này, chỉ có thể tin một nửa thôi...

Điền Thực và Vu Ngọc Lân nghe Lâu Thư Uyển nói, đã nghĩ như vậy.

...

- Ách xììì, aaa.

Trong gió đêm, Ninh Nghị xoa xoa mũi:

- Hừ, bị hun khói, thật không thoải mái... Phía sau còn theo kịp không?

Đang đi phía trước, Chúc Bưu gật đầu nói:

- Đã về đội rồi.

- Dù sao vẫn chưa quen thuộc nơi đây, đừng để bị lạc... Nói về Du mộc pháo, vẫn cảm thấy uy lực chưa lớn lắm, nhưng hỏa dược sáng phụt lên trời, trong đêm tối vẫn tạo đủ lực uy hiếp đấy. Hơn nữa tiếng nổ sẽ làm kỵ mã kinh hãi, vừa rồi ngựa của chúng ta bị sợ đã chạy mất hai con, a, cũng tốt.

Ninh Nghị hạ thấp giọng nói:

- Dù sao đêm hôm khuya khoắt, âm thanh lớn như vậy sao chịu nổi a, a a...

Trận chiến đấu trong khe núi kia, sau khi đám Vu Ngọc Lân bị tan tác thì bọn hắn cũng không tiếp tục chiến đấu, mục đích của đám người Ninh Nghị cũng không phải là giết người, nên sau khi giết chóc dừng lại, bọn hắn nghỉ tại một lúc, vừa rồi mới lên đường.

Những việc sau cuộc chiến chủ yếu nhất là trị liệu người bị thương, thu dọn thi thể của người chết, trong trận đại chiến này, đối phương đều là cao thủ, nhưng vẫn có mấy người chết trận hoặc mất tích, tuy bản thân Ninh Nghị là người không từ thủ đoạn, quỷ hút máu, nhưng đối với người mình bị chết thì vẫn có chút chướng ngại tâm lý, sau khi đánh thắng, hắn chẳng thấy vui sướng chút nào.

Đương nhiên, bắt đầu từ năm đó, Ninh gia bị giết quá nhiều người, hộ viện bị thương vong cũng không phải là lần đầu tiên, sau khi tận lực tìm mấy thi thể, hắn cũng chia đội ngũ đi chung quanh tìm lại ngựa. Trong trận công kích với đám Vu Ngọc Lân, Cừu Mạnh Đường, đội kỵ mã đi phía trước chừng bảy mươi, tám mươi người, hôm nay đại pháo vừa nổ vang lên, toàn bộ ngựa đều chạy mất, Vũ triều thiếu ngựa, mà có thì phần lớn là ngựa xấu, lúc này có một số con ngựa chạy trốn đã tìm lại được, với tình trạng không thiếu tiền của Trúc Ký, cũng coi như là trám lại một tổn thất lớn.

Uy lực của địa lôi đã nghiệm chứng ở thực chiến, Du mộc pháo trải qua cải biến đã càng thêm ổn định, nhưng mặc dù phóng ra không nhiều lắm, nhưng vẫn nổ tung một trận. Những chuyện này, Ninh Nghị cũng bảo người bên cạnh nhớ kỹ số liệu, ở một góc độ đánh trận nào đó, đánh như thế nào, lực sát thương thật sự là bao nhiêu, rốt cuộc là tiếng nổ dọa người thế nào, nổ khiến bao nhiêu người chết... vân vân và vân vân...

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, mọi người lại nhổ trại lên đường, chuẩn bị đi đến một sơn cốc phía trước để tiếp tục nghỉ ngơi, Triệu Tứ giờ đã biết Ninh Nghị lợi hại rồi, thậm chí còn mơ hồ biết ngoại hiệu của đối phương là Tâm Ma - nghe nói người này giết người như ngoé mà được truy ngoại hiệu - từ lúc đó y không dám lấy ngoại hiệu Tráo Đắc Trụ ra để khoe khoang nữa.

Địa thế của sơn cốc phía trước rất thích hợp làm nơi trú quân, lúc đám người Ninh Nghị đi đến đó, trên sườn núi còn có một gian phòng nhỏ, tuy cũ nát nhưng đại thể vẫn còn nguyên vẹn.

- ... Con đường này chúng ta thường đi về sơn trại, phía trước là nhà săn thú, đôi khi có thợ săn ở, chúng ta cũng từng ở lại đó rồi, tuy đơn sơ, nhưng ít ra cũng có thể che gió che mưa, Ninh công tử đêm nay có thể nghỉ ngơi tại đó, dù sao trong núi đất hoang nhiều.

- Vậy thì cám cơn Triệu Tứ gia rồi.

- Ấy, Ninh Công tử cứ gọi tôi là Triệu Tứ là được, Triệu Tứ gia đảm đương không nổi, đảm đương không nổi...

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến trước phòng nhỏ kia, thấy trong phòng đã có người đốt đèn, trên cửa sổ cũ nát chiếu ra hình người bị cắt xén kia.

- Có người tới trước...

Ngọn đèn dầu kia di chuyển một lát, cửa sổ phía trước buông xuống, Chúc Bưu, Triệu Tứ lặng lẽ tới gần, bảo vệ Ninh Nghị. Trong phòng, bóng người kia tựa như cởi áo choàng che đầu ra, một lát, cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng két két, cánh cửa từ từ mở ra trước mặt mọi người.

Bóng người kia xuất hiện trước mặt mọi người, nàng đi ra cửa, Triệu Tứ đến gần một bước, sau đó đột ngột quỳ xuống:

- Đại, đại đương gia... Vị này...

Y quay đầu lại định nhắc nhở người bên ngoài, Ninh Nghị đã đi đến bên cạnh y, môi khẽ phát ra tiếng thở dài:

- Haiz...

Trong ánh sáng mờ mờ, Ninh Nghị đi đến trước mặt đối phương, cách nhau một đoạn cầu thang, cách một bước, vừa mới dừng lại, Triệu Tứ nghe hắn nói:

- Huyết Bồ Tát...

Trong giọng nói dường như có chút trêu tức.

- Ninh "Nhân Đồ".

Khi Triệu Tứ không tự chủ được quỳ xuống trước mặt cô gái, trong màn đêm dưới mái hiên đã có màn đối thoại như vậy. Bởi vì sau khi Thanh Mộc trại mở rộng thì Triệu Tứ mới gia nhập, thường ngày y cũng từng thấy tình cảnh "đại đương gia" chém giết, cũng thấy tình cảnh lúc nàng giận giữ, nhưng lúc này ngẩng lên nhìn, y mới là lần đầu tiên chứng kiến, trên mặt cô gái võ nghệ cao đến mức khiến người ta sợ hãi kia lại thanh tịnh như thế, tươi tắn vui sướng như thế...

Một khắc này, hào quang ấm áp chung quanh đều tụ trên người hai người họ.