Ôm Một Cái Nha!

Chương 63




Bởi vì câu nói này của Trì Bối, Tần Việt vốn dĩ muốn để cô ngủ sớm một chút, không một chút do dự quyết định trừng trị cô một trận.

Mặc cho cô kêu thế nào, Tần Việt cũng không buông tha.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Chờ đến lúc từ trên giường đến phòng tắm rồi đi ra thì đã là hai ba tiếng đồng hồ sau rồi.

Trì Bối mệt bở hơi tai, tay chân hoàn toàn không có bất kỳ sức lực gì được Tần Việt ôm về nằm trên giường. Mà người này còn không cảm thấy đủ, sau khi cô nằm xuống còn dán bên tai cô lẩm bẩm, hỏi một câu: “Còn cảm thấy anh già không?”

Trì Bối cũng bướng bỉnh, trở mình đạp anh một cái, không sợ chết nói: “Giám đốc Tần càng già càng dẻo dai!”

Tần Việt: “…”

Anh dở khóc dở cười, thật sự hết cách với sự nghịch ngợm của Trì Bối.

Anh đưa tay, nhéo nhéo mặt Trì Bối rồi hung hăng hôn một cái mới coi như thôi.

Sau khi hai người nằm xuống, Trì Bối cũng ngủ mất, ngay cả lời muốn hỏi cũng quên hết.



- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hai ngày sau, Trì Bối và Tần Việt vẫn làm việc bình thường như trước, sau khi tan làm lại dính lấy nhau, cuộc sống trôi qua có sắc có vị.

Đến tối thứ sáu, bọn họ và đám Vu Tòng Hạm cùng nhau ăn cơm, mặc dù bọn họ đều từng gặp Tần Việt rồi nhưng chưa cùng nhau tụ họp ăn bữa cơm, lúc hai người đến, khó tránh khỏi nhận lấy sự trêu chọc.

“A, Tiểu Bối Bối và giám đốc Tần tới rồi.”

Trì Bối liếc mắt nhìn Ôn Điềm Nhã hoạt bát một cái, bất đắc dĩ nhún vai: “Hôm nay các cậu lại không đến trễ cũng thật kỳ lạ đó.”

Con gái ăn liên hoan gì đó rất hay đến trễ, dù sao cũng cần trang điểm lên đồ. Cho nên hôm nay ba người này đều đến đúng giờ khiến Trì Bối hơi kinh ngạc. Cô cũng đã chuẩn bị cùng Tần Việt chờ đợi rồi, lúc vừa mới tới thậm chí cô còn nói với Tần Việt nếu bọn họ còn chưa tới thì hai người đi xếp hàng mua ly trà sữa trước, cô muốn uống trà sữa.

Giữa mùa đông, chỉ có trà sữa là có thể cho cô một chút ấm áp.

Vu Tòng Hạm lườm cô một cái, “hừ” một tiếng: “Như nhau thôi mà.”

Trì Bối: “…”

Cô cười, giới thiệu với bọn họ: “Còn cần giới thiệu không?”

Tần Việt vỗ vỗ đầu cô, gật đầu chào hỏi mấy người bọn họ. Sau khi chào hỏi xong, một đoàn người đi vào trong nhà hàng, bởi vì yêu cầu mạnh mẽ của Ôn Điềm Nhã và Liễu Nhân Nhân, vì một bữa ăn đồ Thái này, hai người thật sự chuẩn bị cố gắng làm thịt Trì Bối một chầu.

Có điều đối với mấy người bọn họ mà nói, ăn một bữa cơm cũng không ai làm thịt được ai, cho dù có đắt thì cũng sẽ không đắt đến đâu.

“Đi gọi đồ ăn trước đi, tớ muốn đi mua trà sữa.”

Tần Việt cười một tiếng, ấn người ngồi xuống vị trí, nhìn về phía mấy người: “Anh đi mua, các em muốn uống gì?”

Nghe vậy, mấy người đều không khách khí với Tần Việt, nói ra thứ mình muốn uống.

Bọn họ nghĩ đây cũng là bạn trai của Trì Bối, nhìn tình hình này của hai người, nói thật thì chắc là sẽ xác định, nếu làm bạn thân của cô mà lại quá khách khí trái lại hình như không tốt lắm, cho nên chi bằng chung đụng hơi tùy tiện một chút, để hai bên đều dễ chịu.

Có điều Ôn Điềm Nhã bọn họ vẫn có chút sợ Tần Việt, dù sao thì tin đồn nói Tần Việt không phải là dễ nói chuyện ở chung, tổng thể mà nói, sợ thì có một chút, nhưng vẫn tốt.

Chờ sau khi Tần Việt ghi nhớ trà sữa của mấy người bọn họ rồi rời đi, Ôn Điềm Nhã lập tức càng thêm sôi nổi.

Cô ấy đưa tay chỉ mặt Trì Bối, còn đưa tay bóp cảm khái: “Da của Tiểu Bối Bối gần đây không tệ nhỉ.”

Trì Bối: “…”

Cô lấy tay Ôn Điềm Nhã ra, cạn lời nói: “Đó là đương nhiên, tớ chăm sóc tốt.”

Liễu Nhân Nhân chớp mắt, nhìn cô: “Có chắc không phải vì được dễ chịu nên tốt không?”

Trì Bối: “…”

Cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với mấy cô gái đen tối này, lần này cảm thấy mình như sắp bị đào hố rồi.

Sau khi mấy người cười đùa vài câu thì cũng coi như thôi, bọn họ cãi nhau ầm ĩ, giống như đi học ở trường, không có một chút ngăn cách nào.

Một lúc sau, Vu Tòng Hạm nhìn cô: “Tin nhắn hôm nay cậu gửi trong nhóm là có ý gì? Cậu muốn kết hôn à?”

Trì Bối trầm mặc một lúc, không biết phải nói gì.

Thật ra tối hôm qua cô có nghe được cuộc đối thoại của Tần Việt và Hoắc Gia Hành, cửa thư phòng cũng không đóng chặt, âm thành tự nhiên từ bên trong truyền ra. Có điều Trì Bối nghe được đầu tiên là khiếp sợ, cũng không thể nói là khiếp sợ, nhưng giật mình thì chắc chắn là có.

Cho nên cô đi tắm rửa một cái để tỉnh táo một chút, xem mình có nghe lầm hay không.

Đương nhiên sự thật chứng minh cô không nghe lầm, lúc cô tắm cũng suy nghĩ không ít, nếu như Tần Việt thật sự cầu hôn thì cô nên đồng ý hay là từ chối, thật ra Trì Bối vẫn chưa thể tìm được đáp án.

Cô rất thích Tần Việt, nhưng nếu nói đến chuyện kết hôn này, nói thật vẫn hơi sớm. Cô vẫn còn nhỏ, phải năm sau Trì Bối mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.

Nhưng nếu từ chối Tần Việt, cô cũng không làm được.

Tóm lại, ở trong giai đoạn phân vân, vì lẽ đó tối hôm qua mới có thể nhắn tin cho Trì Bảo hỏi suy nghĩ của cô ấy về chuyện kết hôn.

Nói như thế nào nhỉ, có kết hôn hay không thật ra hình như đều được.

Nhưng mà vẫn hơi mông lung.

Trì Bối đối với ánh mắt sáng rực của ba người, suy nghĩ giây lát sau mới hỏi: “Tớ kết hôn ở tuổi này có hơi sớm quá không?”

Ôn Điềm Nhã uống nước, đè sự hết hồn lại: “Cậu thật sự muốn kết hôn à? Cuộc sống không có hôn nhân thoải mái cỡ nào.”

Thật ra rất nhiều người thấy, thời gian lúc chưa kết hôn đương nhiên là tốt hơn, nhưng kết hôn cũng có chỗ tốt của kết hôn. Chuyện có kết hôn hay không vẫn luôn là chủ đề không đổi.

Trì Bối: “Cậu nói có lý, cho nên tớ rất bối rối.”

Liễu Nhân Nhân bổ sung: “Thật ra kết hôn rồi cũng rất thoải mái mà, giám đốc Tần tốt với cậu như vậy, không có chuyện gì đâu.”

“Lỡ như có thì sao?”

Vu Tòng Hạm cười, ở bên cạnh bổ sung: “Không có lỡ như, lúc muốn ở cùng một người thì đừng có sợ lỡ như.”

Nếu muốn ở bên cạnh một người thì chỉ cần không chùn bước mà tiến về phía trước thôi, không có lỡ như gì đó để mà sợ hãi.

Trì Bối suy tính lời của ba người, mỗi người nói đều có đạo lý của riêng họ,  chủ yếu là xem cô nghĩ như thế nào.

Cô ngẫm nghĩ chốc lát, vẫy tay nói: “Được rồi, đến lúc đó thuận theo tự nhiên, xem Tần Việt làm thế nào vậy.”

Thật ra cô cảm thấy thông qua đoạn đối thoại kia của Tần Việt và Hoắc Gia Hành, anh có lẽ sẽ không nôn nóng cầu hôn nữa. Nếu anh không cầu hôn, vậy thì chuyện này cũng tạm thời không cần suy nghĩ.

Sau khi nghĩ thông suốt, cả người Trì Bối đều thoải mái không ít.

Một bữa cơm này của bọn họ rất vui vẻ, mặc dù Tần Việt trông có vẻ là người rất lạnh nhạt, nhưng đối với bạn bè của Trì Bối, thái độ đều khá tốt, còn rất ôn hòa.

Mặc dù sự ôn hòa có chút gượng gạo, nhưng thái độ nói chuyện và giọng điệu thật ra đều không tệ. Ít nhất đối với Trì Bối mà nói, cô rất hài lòng.

Đương nhiên mấy người khác cũng một mực khen anh, nói không ngờ hóa ra Tần Việt còn là một người hay nói. Thật ra Tần Việt thật sự là hay nói, chỉ là xem nói với ai mà thôi.

Nhiều khi anh không muốn ứng phó với người khác, cũng không muốn nói chuyện với vài người không quen, nhưng đến một trường hợp nào đó, Tần Việt cũng sẽ nói nhiều hơn ai hết, một người đàn ông lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, lúc nào lên lúc nào xuống sao lại không biết được chứ.

Sau khi kết thúc tụ họp, Tần Việt và Trì Bối còn phụ trách đưa ba người đẹp không lái xe về nhà từng người một.

Mãi đến sau khi về đến nhà, Trì Bối mới ngồi trong xe nhìn điện thoại cười.

Tần Việt lườm cô một cái: “Cười cái gì?”

Trì Bối giơ điện thoại lên nói: “Bọn họ đang nói đến anh.”

Tần Việt liếc nhìn một cái rồi thu tầm mắt lại, cong cong khóe miệng cười: “Nói cái gì?”

Trì Bối cúi đầu đọc ra cho anh nghe: “Nói không ngờ giám đốc Tần hay nói như thế, còn bảo giám đốc Tần hóa ra dễ chung sống như vậy các kiểu.”

Thật ra không chỉ có những lời này, mấy người Ôn Điềm Nhã bọn họ đều đang khen Tần Việt, trước đó mặc dù đã gặp mặt một hai lần nhưng không tiếp xúc nhiều, cũng chỉ là chào hỏi đơn giản, thật ra một chút nhận thức của mấy người Ôn Điềm Nhã về Tần Việt cũng đều là nghe đồn.

Tần Việt cúi đầu mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu cô hỏi: “Mấy bạn học đại học này của em cũng không tệ.”

Trì Bối gật đầu đáp lời: “Đúng thế.”

Cô nhìn về phía Tần Việt: “Có phải anh biết những bạn học cấp hai kia của em không?”

Thật ra vào cấp hai cô có hai người bạn rất thân, thời điểm học cấp hai tình cảm hầu như đều khá đơn thuần, đương nhiên cũng có lúc không hơi phức tạp. Lớp 6 nhà Trì Bối vẫn rất có tiền, cũng coi như là số một số hai trong lớp, sau đó bố mẹ qua đời, công ty xảy ra chuyện, những bạn học và bạn bè vốn thích chơi với Trì Bối cũng dần dần mà xa cách.

Thời cấp 3 cũng gần như vậy, đến lúc sau Trì Bối chỉ một lòng học tập, hoàn toàn không đi kết bạn gì cả, tự khép lòng lại một thời gian, đến khi lên đại học quen biết Ôn Điềm Nhã thì tính cách mới lại trở nên sôi nổi.

Tần Việt gật đầu: “Biết một chút.”

Trì Bối cười khổ: “Đây có tính là chuyện tốt không ra khỏi cửa mà chuyện xấu truyền xa ngàn dặm không nhỉ?”

Tần Việt bật cười, liếc nhìn cô một cái nói: “Không phải, đây là đặc biệt điều tra ra được, chị em cũng từng nhắc đến với anh vài câu.”

Nghe vậy, Trì Bối lườm một cái nói thầm: “Trì Bối rốt cuộc là chị em hay là chị anh vậy, sao cái gì cũng giúp anh chứ?”

Tần Việt bình chân như vại gật gật đầu, nói một câu: “Chị của chúng ta.”

Vì Trì Bối, anh không ngại gọi Trì Bảo là chị.

Trì Bối: “…”

Đối với chuyện ngoài mặt như thế này, cô vẫn luôn nói không lại Tần Việt.

Cuối tuần, Trì Bối và Tần Việt đã thức dậy bận rộn từ sớm, mấy người Quý Bạch nói muốn bù cho Tần Việt một bữa tiệc sinh nhật, cho nên hai người dứt khoát mời bọn họ tới nhà ăn cơm.

Buổi sáng, Trì Bối chơi đùa với chú mèo mướp một lúc rồi cùng Tần Việt ra ngoài mua đồ ăn.

Trước khi ra cửa, chú mèo mướp vẫn một mực víu lấy sau cửa nhìn hai người, dáng vẻ có chút không nỡ. Mèo mướp vừa mới đón về không bao lâu nhưng bây giờ đã rất thích Trì Bối và Tần Việt, thậm chí Trì Bối cảm thấy mèo mướp yêu thích Tần Việt hơn một chút xíu.

Có đôi khi Tần Việt vừa về, chú mèo mướp đã giống như cún con nhảy tới cửa ngửa đầu nhìn chủ nhân của nó, mắt tròn vo vô cùng đáng yêu.

“Nó có phải đang lưu luyến chúng ta không?”

Tần Việt liếc nhìn một cái cười: “Có thể là vậy, ôm nó cùng đi?”

Trì Bối: “…”

Cô liếc Tần Việt một cái: “Không, không thể cưng chiều nó như vậy được, nếu không sau này sẽ tạo phản.”

Tần Việt dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Cũng phải, không thể cưng chiều như vậy được.”

Nghe vậy, Trì Bối nhướng mày, ngửa đầu chớp chớp mắt nhìn anh một cái, có chút nghi hoặc hỏi: “Sao em cảm thấy lời này của giám đốc Tần… có ý khác vậy.”

Tần Việt cong cong khóe môi cười một tiếng, cúi đầu hôn cô một cái nói: “Để em trèo lên đầu anh, anh bằng lòng.”

Trì Bối cạn lời đẩy anh một cái: “Anh bớt tranh cãi một tí đi, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người đi ra ngoài mua thức ăn, sau khi mua xong về nhà thì mấy người kia cũng lục tục tới, đều là người quen biết lâu, cũng không có gì khách khí với không khách khí cả.

Trì Bối và bọn họ đều quen biết nhau, cũng đều có thể nói chuyện rất vui vẻ.

Một ngày này, mặc dù hai người bận rộn đến mệt mỏi rãi rời nhưng cũng cảm thấy đáng giá. Giữa bạn bè tụ họp với nhau đa số là như thế, mặc dù mệt nhưng sẽ rất thỏa mãn.

Hai người bọn họ đều là kiểu không có quá nhiều bạn bè, cho nên mỗi một người bạn đều sẽ vô cùng quý trọng.

Buổi tối, sau khi hai người thu dọn xong cũng đều mệt mỏi, tắm rửa xong trực tiếp đi ngủ.

Ngày hôm sau còn là cuối tuần, Tần Việt bận rộn một vài công việc cuối năm, Trì Bối ngược lại ngồi trong phòng khách chơi đùa với mèo mướp, cuộc sống vô cùng mãn nguyện.

Mãi đến khi điện thoại của cô rung lên, cô nhìn chỗ lời mời kết bạn, đột nhiên sửng sốt một chút.

Chỗ lời mời kết bạn là lời nhắc nhở lần thứ hai, người kết bạn là Mạnh Khải.

Trì Bối ngẫm nghĩ giây lát, vẫn nhấn chấp nhận.

Vừa chấp nhận, Mạnh Khải lập tức gửi tin nhắn tới: [Cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.]

Trì Bối: […. Xin lỗi cậu trước đó cũng không để ý đến.]

Mạnh Khải: [Không sao, Vu Tòng Hạm nói cậu không hay xem chỗ lời mời kết bạn này lắm.]

Trì Bối: [Ừm.]

Cô nhìn chằm chằm tin nhắn Mạnh Khải gửi tới cho cô hồi lâu, đột nhiên thông suốt mà nghĩ đến điều gì đó, Trì Bối ôm mèo mướp lên, đứng khỏi ghế sô pha, trực tiếp đi về phía thư phòng, đẩy cửa ra, không chút suy nghĩ nói: “Tần Việt, em nghĩ ra rồi.”

Tần Việt ngước mắt nhìn cô, nhướng mày ừm một tiếng: “Cái gì?”

Trì Bối cong môi cười một tiếng: “Mấy ngày trước anh náo loạn khó chịu cái gì.”

Tác giả có lời muốn nói:

Giám đốc Tần: Thật đúng là không dễ dàng mà.