Ông Bố Thiếu Soái

Chương 175






Anh ta chẳng khác nào một u hồn, là sát thủ, tất nhiên là anh ta hiểu rõ cách thức công kích của sát thủ hơn.

Trông thì có vẻ như thân thể của anh ta cứ ngả nghiêng chao đảo, nhưng lần nào cũng né tránh được công kích của đám tử sĩ nhà họ Hạng.

Mỗi pha công kích của anh ta như rắn độc đang săn mồi, ra tay nhanh gọn lẹ, nhắm thẳng vào điểm chí mạng, mỗi lần ra tay là một người mất mạng.  
Chỉ chớp mắt, năm, sáu tử sĩ của nhà họ Hạng đã chết trong tay ma men.  
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, ai nấy đều sửng sốt.

Đây là những tử sĩ mà nhà họ Hạng đã bỏ ra biết bao công sức tiền của để đào tạo ra, sức chiến đấu của ai cũng cực kỳ khủng khiếp, nhưng gặp ma men thì chẳng khác nào con gà con, bị giết chết một cách dễ dàng.  
Hạng Tư Thành tìm cái tên khủng bố này ở đâu ra vậy?!  
Thấy số lượng tử sĩ của nhà họ Hạng vẫn đang liên tục giảm bớt, Thẩm Tuyết Liên không ngồi yên được nữa, bởi vì bọn họ đều là lực lượng của nhà họ Hạng.  
“Dừng tay! Dừng tay lại cho tôi!”  
Nghe thấy mệnh lệnh của Thẩm Tuyết Liên, tất cả tử sĩ đều ngừng công kích.


Ma men vừa bóp cổ một tên tử sĩ, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Tuyết Liên, khóe miệng nhếch lên, sức lực dồn vào lòng bàn tay, rắc!  
Tên tử sĩ đó ngoẹo đầu đi, không còn hơi thở nữa!  
“Tôi bảo cậu dừng lại, cậu không nghe thấy sao?!”  
Khí thế trên người Thẩm Tuyết Liên dần dần tăng lên.

Trong những năm ông cụ Hạng dưỡng bệnh, bà ta chưởng quản nhà họ Hạng, chưa có ai dám ngang nhiên làm trái mệnh lệnh của bà ta.  
Ma men quăng thi thể của tên tử sĩ đó sang bên cạnh, lấy bầu rượu ra uống ực một hớp rồi cười nhạo: “Đừng nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu ra lệnh ấy!”  
“Người khác kính nể thân phận của bà, nhưng trong mắt tôi chỉ có hai loại người, đó là người sống và người chết!”  
“Cậu…”  
Thẩm Tuyết Liên tức điên lên, nhưng nhìn thấy sát ý trắng trợn trong mắt ma men, bà ta cố gắng dằn cơn thịnh nộ xuống.

Bà ta đã tận mắt chứng kiến võ nghệ của ma men rồi, với khoảng cách gần như thế này, tuy rằng bà ta cũng có đòn bí mật để giữ mạng, nhưng không ai dám đảm bảo là mình có thể an toàn tuyệt đối trước sự công kích của ma men.  
Có ma men hộ tống, Hạng Tư Thành dễ dàng đi qua con đường sông.

Tới trước cửa, anh chắp tay sau lưng, mỉm cười nói: “Bà Thẩm, tôi vượt qua thử thách rồi đúng không?”  
Sắc mặt của người nhà họ Hạng đều trở nên khó coi.

Dù sao Thẩm Tuyết Liên cũng là người cầm quyền của nhà họ Hạng, từ lâu đã học được cách không để lộ cảm xúc ra ngoài.

Bà ta gật đầu nói: “Dựa theo quy định của nhà họ Hạng, cậu đã vượt qua thử thách thì tất nhiên cũng coi như trở lại nhà họ Hạng rồi”.  
“Bây giờ hãy đi theo tôi bái tế tổ tông!”  
Hai anh em Hạng Tư Thành đi theo người nhà họ Hạng tới nhà thờ tổ của dòng tộc.

Một ông lão lớn tuổi ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa, ông ta ngạo mạn nhìn Hạng Tư Thành, nói bằng giọng điệu của người bề trên: “Đây là thằng nhóc đã đi khỏi nhà họ Hạng năm đó?”  
Thẩm Tuyết Liên gật đầu, cười nói: “Đúng thế, chú hai!”  

“Hừ! Một đứa đã bị từ mặt mà cũng xứng quay lại nhà họ Hạng? Tuyết Liên, cháu lương thiện quá rồi đấy, nếu là chú, chú đã tước đi dòng họ của nó và đuổi đánh ra ngoài rồi!”  
Thẩm Tuyết Liên nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt đắc ý, nói: “Haizz, dù sao cũng là huyết mạch của nhà họ Hạng, cháu là người bề trên, phải thương hại con cháu của mình chứ!”  
Sắc mặt của Hạng Thiếu Quân rất khó coi, anh ta nhỏ giọng nói với Hạng Tư Thành: “Ông ta là lớn tuổi trong gia tộc, tên là Hạng Tiết, có bối phận rất cao.

Tư Thành, em nhịn một chút, tuyệt đối đừng xung đột với ông ta”.  
Hạng Tiết nhìn Hạng Tư Thành, sau đó quát lên như người lớn quát trẻ con: “Sau khi bái lạy tổ tiên xong, tới chỗ bà nội Tuyết Liên dập dầu ba cái, cám ơn bà ấy đã cho cậu cơ hội quay lại gia tộc!”  
Hạng Tư Thành liếc nhìn ông ta một cái, trong mắt hiện lên hơi lạnh.

Nhưng nghĩ tới lời nhắc nhở vừa rồi của Hạng Thiếu Quân, anh hít sâu một hơi, nhẫn nhịn không để lộ ra điều gì.  
Trước sự dẫn dắt của Hạng Tiết, Hạng Tư Thành vào nhà thờ tổ.

Nơi này có diện tích hàng ngàn m2, đã được truyền lại hàng ngàn năm, bày mấy trăm tấm bài vị.

Hạng Tư Thành chậm rãi liếc một vòng, bỗng nhìn thấy một tấm bài vị dính đầy tro bụi trong một góc, ánh mắt anh co rụt lại.  
Anh không nói năng gì, chậm rãi bước tới đó.

Cứ đi được một bước là hơi lạnh trên người Hạng Tư Thành lại rõ rệt hơn vài phần.


Đến khi tới trước tấm bài vị ấy, hơi lạnh quanh anh chẳng khác nào địa ngục chín tầng!  
“Bình thường ai quản lý nơi này?”  
Hạng Tư Thành bỗng mở miệng, tuy rằng giọng nói rất nhẹ, nhưng lại không giấu được sát ý ngút trời.  
“Là tôi, làm sao?”  
Hạng Tiết cao ngạo đáp lời.  
“Cũng có nghĩa là ông biết rõ mỗi một tấm bài vị ở đây?”  
Hạng Tiết đáp lại: “Tất nhiên!”  
“Ồ, vậy thì dễ rồi!”  
Dứt lời, trước cái nhìn của mọi người, Hạng Tư Thành bỗng cầm tấm bài vị trước mặt lên, đập về phía Hạng Tiết một cách đột ngột!  
Rầm một tiếng, tấm bài vị bằng gỗ thật bị đập thành hai nửa.

Phần trán của Hạng Tiết be bét máu, đủ để thấy được Hạng Tư Thành dùng lực mạnh đến mức nào.  
Sau đó, anh chẳng hề cố kỵ tuổi tác của Hạng Tiết, đạp ông ta ngã lăn ra đất, giẫm lên đầu ông ta rồi chỉ vào tấm bài vị đã vỡ thành hai mảnh, đằng đằng sát khí nói: “Ai cho phép ông đặt bài vị của Hạng Vấn Thiên lên đó?!”.