Ông Bố Thiếu Soái

Chương 179: Một Mũi Tên Trúng Ba Đích






Sau khi đám Hạng Tư Thành rời khỏi nhà họ Hạng, Hạng Vấn Hà sốt sắng hỏi: “Mẹ! Dự án đó là dự án lớn nhất của chúng ta năm nay, mấy trăm người nhà họ Hạng đều chờ chia hoa hồng từ dự án này, nếu để thằng phế vật Hạng Thiếu Quân giành được thì e rằng danh vọng của hắn ở nhà họ Hạng sẽ tăng lên trên diện rộng đấy ạ!”  
      Thẩm Tuyết Liên nhìn con trai mình, hừ lạnh một tiếng: “Con cũng nói rồi đấy, Hạng Thiếu Quân chỉ là một thằng phế vật, làm sao có thể giành được dự án này?”  
      “Vả lại, dự án này không đơn giản như mặt ngoài đâu…”  
      Trung tâm thương mại của Lý Hồng Địa treo biển tạm ngừng kinh doanh, trở thành chốt chỉ huy tạm thời của Hạng Tư Thành.

Trong phòng làm việc, Hạng Thiếu Quân nôn nóng đi tới đi lui.

Thấy anh ta sắp tự làm mình choáng váng luôn rồi, Hạng Tư Thành cười khổ một tiếng: “Anh đừng đi đi lại lại nữa, ngồi nghỉ ngơi một lát đi!”  

      “Haizz, làm sao anh ngồi yên được cơ chứ!”  
      Hạng Thiếu Quân xua tay, nói với vẻ mặt khổ não: “Dự án mà Thẩm Tuyết Liên nói không đơn giản đâu…”  
      “Ồ?”  
      Hạng Tư Thành cảm thấy hứng thú: “Không đơn giản thế nào?”  
      Hạng Thiếu Quân nói liên thanh: “Vốn dĩ ở vùng ngoại ô phía nam thành phố Hạng Vương có một ngàn mẫu ruộng bỏ hoang, nhưng mới cách đây không lâu, nhà họ Hạng tình cờ phát hiện ra dưới khu ruộng hoang ấy có một mỏ vàng chưa được khai thác!”  
      Mỏ vàng?!  
      Mọi người sửng sốt, đôi mắt của Tống Chí Đông trợn tròn lên, mỏ vàng hàng ngàn mẫu?  
      Vãi chưởng, thế thì phải bao nhiêu tiền đây?!  
      “Chuyện phát hiện ra mỏ vàng khiến nhà họ Hạng kích động không thôi.

Địa vị của nhà họ Hạng đã suy thoái và tụt xuống hạng bét trong mười hai danh gia vọng tộc, nếu có mỏ vàng này thì hoàn toàn có thể vực dậy, thế nên Thẩm Tuyết Liên đã chỉ huy nhà họ Hạng đổ rất nhiều tiền của vào đó, mua sắm thiết bị và chuẩn bị khai thác!”  
      “Nhưng khi tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhà họ Hạng chuẩn bị thu mua ngàn mẫu ruộng ấy thì lại có kẻ nào đó đã để lộ tin tức về mỏ vàng ra ngoài.

Biết tin này, vô số người đổ xô tới cạnh tranh, cấp trên lập tức tiếp quản khu đất hoang ấy, buộc phải tiến hành đấu giá công khai trước áp lực dư luận”.

      “Dựa vào khả năng tài chính của nhà họ Hạng, vốn không ai có thể tranh đoạt với chúng ta được, nhưng một thế lực bỗng chen chân vào, khiến thắng lợi nằm trong tầm tay ấy trở thành một ẩn số!”  

      “Đó chính là nhà họ Thẩm, cũng là một trong mười hai danh gia vọng tộc!”  
      Ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại, anh suy nghĩ một lúc rồi bỗng cười gằn một tiếng: “Bà giỏi đó Thẩm Tuyết Liên, hay thay cho kế sách một mũi tên trúng ba đích của bà!”  
      “Một mũi tên trúng ba đích? Tư Thành, em nói thế là sao?”  
      Hạng Thiếu Quân nghi ngờ hỏi.

      “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính Thẩm Tuyết Liên đã để lộ tin tức về mỏ vàng ra ngoài!”  
      “Cái gì? Sao lại thế được? Nếu bà ta cố tình tiết lộ ra ngoài thì vì sao trong khoảng thời gian trước bà ta lại đổ tiền mua thiết bị như thế?”  
      “Ha ha… Đây chính là điểm cao tay của bà ta!”  
      Đôi mắt của Hạng Tư Thành lóe lên: “Khai thác mỏ vàng không phải là chuyện nhỏ, cần các thiết bị và công cụ đào bới, phải đầu tư một lượng tài chính kếch xù, nhưng nếu không có mỏ vàng thì đống thiết bị ấy chỉ là một đống sắt vụn!”  
      “Để giảm bớt tổn thất, bọn họ sẽ phải bán những thiết bị ấy với giá rẻ cho gia tộc có được mỏ vàng.


Với khả năng tài chính của nhà họ Thẩm, không một gia tộc nào có thể cạnh tranh được, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc Thẩm Tuyết Liên dùng tiền của nhà họ Hạng để mưu cầu lợi ích cho nhà họ Thẩm, gián tiếp tiết kiệm một khoản tiền đầu tư kếch xù cho bọn họ!”  
      “Thứ hai, vốn dĩ nhà họ Hạng đã suy thoái rồi, tổn thất một khối tài sản lớn như thế thì chẳng khác nào nhà dột gặp mưa, khiến nhà họ Hạng rơi vào tình cảnh gay go hơn nữa”.

      “Thứ ba, đám người nhà họ Hạng đang chờ chia hoa hồng không chỉ không kiếm được lợi lộc gì, mà ngược lại còn tổn thất nhiều như thế, nhất định bọn họ sẽ nổi khùng lên và cần một nơi trút giận.

Lúc này, Thẩm Tuyết Liên giao dự án cho anh, nếu chúng ta không giành được quyền sở hữu mỏ vàng trong cuộc tranh giành với nhà họ Thẩm thì ngọn lửa giận của người nhà họ Hạng sẽ đổ ập xuống đầu anh!”  
      “Một khi bị người trong gia tộc căm hận, cho dù anh là trưởng tôn con bà cả thì e rằng cũng không thể trở thành người thừa kế của nhà họ Hạng được!”  
      “Sau khi tiêu diệt tai họa cuối cùng là anh, Thẩm Tuyết Liên sẽ củng cố vị trí người cầm quyền nhà họ Hạng của mình, chậm rãi cắn nuốt toàn bộ nhà họ Hạng!”