Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 153




Tim như bị bóp chặt, đôi môi đỏ hơi run lên, "sự chờ đợi tuyệt vọng?"

Nụ hôn thiên sứ và sự chờ đợi tuyệt vọng, vì sao hai thứ ấy lại khác biệt lớn đến vậy?

"Vì sao lại lấy tên như thế?" Diệp Bạc Hâm tuôn ra một hơi.

Người đàn ông xoay người mặt hướng vào bức tường bằng kính, ngọn đèn trên đầu chiếu sáng xuống khuôn mặt nho nhã của anh ấy, đôi mắt hơi lạnh thất thần nhìn ra đám người chơi đùa vui vẻ, náo nhiệt bên ngoài.

"Cô đoán xem, Qwueen sau này có chấp nhận người đàn ông đó không?"

Liên tưởng đến sự chờ đợi tuyệt vọng, Diệp Bạc Hâm trong lòng chua chát, bị anh kéo vào câu chuyện ấy.

"Không..."

Anh ấy quay người lại, ánh mắt dừng lại trên người cô, bình tĩnh nhìn vào mặt Diệp Bạc Hâm, dường như từ biểu hiện của cô đã có thể nhìn rõ vì sao cô lại chắc chắn với điều đó như vậy.

"Cô sai rồi, Qween và người đàn ông đấy yêu thương nhau, đáng tiếc số mệnh trêu ngươi, người đàn ông đấy căn bản không đến kịp để tỏ tình với Qwueen, đã bị chém chết trên đường phố wire ở Lance, nếu ông ấy không chết, tôi nghĩ qwueen sẽ không từ chối ông. Kết quả là, thứ qwueen đợi lại là một tin người chết, nụ hôn thiên sứ là tên người đàn ông đó đặt, ông ấy đã tất cả chúc nguyện tốt đẹp nhất gửi gắm vào sợi dây chuyền, sau khi ông ấy chết đi, Qwueen lại lấy một tên mới cho nó là sự chờ đợi tuyệt vọng. Từ đó về sau, qwueen cạn kiệt cảm hứng, cũng không có tác phẩm mới xuất thế, mãi đến mười năm trước, bà ấy vì trầm cảm mà tự sát."

"Bọn họ đều nói sợi dây chuyền này là kiệt tác đỉnh cao của qwueen, cũng là bút tích cuối cùng bà ấy để lại trên đời này."

Giọng nói của anh như xuyên về thời gian mười năm, mnag theo cảm nhận phong phú về lịch sử, trải qua những thăng trầm cuộc sống.

Ánh mắt trầm lặng, không nhìn ra được vui buồn, sự bi thương lờ mờ bao quanh người.

"Anh... vì sao lại nói với tôi những điều này?" Ánh mắt Diệp Bạc Hâm không né tránh, trực tiếp nhìn vào đôi mắt anh, sau khi giật mình, từ từ bình tĩnh lại.

Bộc lộ nỗi lòng với một người xa lạ, nhìn thế nào đều cảm thấy hoang đường.

Người đàn ông vô cùng bình tĩnh, không hề vì sự nghi ngờ của cô mà có thái độ không vui, mà lại là nụ cười ấm áp thanh lịch.

"Có thể là... chôn giấu trong lòng quá lâu rồi, lại không có người có thể cùng tôi dốc bầu tâm sự, đột nhiên rất muốn nói chuyện với người khác, người đó lại vừa may là cô." anh ấy đi về phía cô, chỉ nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, "Đừng nghĩ nhiều."

Ngọn đèn trong con ngươi anh tỏa ra những tia sáng, rực rỡ đến chói mắt, càng tăng thêm nhiều sắc màu nữa.

"Cảm ơn cô đã lắng nghe mấy lời lảm nhảm của tôi." anh giơ những ngón tay thon dài đẹp đẽ về phía cô, đôi tay này giống như bàn tay của người nghệ sĩ, như Thượng Đế đã lấy viên ngọc đẹp nhất mà dày công điêu khắc ra.

Diệp Bạc Hâm quay lại hội truờng chính, lúc này người đã tản ra không ít rồi, mấy người từ bên người cô đi ra ngoài, giộng điệu hết sức bất mãn, lại không dám lớn tiếng kháng nghị, thương trường vốn dĩ là như vậy, lợi ích là trên hết, không làm được đối tác cùng sẽ không trở mặt làm kẻ thù, dù sao lần sau vẫn còn cơ hội mà.

Giám đốc Lý hình như đang tìm cô, nhìn thấy cô liền lập tức thở phào nhẹ nhõm, chào một cái, chau mày hỏi cô sao lại đi lâu như thế?

Diệp Bạc Hâm khuôn miệng cứng đơ hướng về phía ông ta, trầm ngâm không nói gì.

"Nhanh, gió giám đốc Lâm đang ở sau hội trường, nói muốn gặp cô." giám đốc Lý vừa đi vừa nói: "Lần đấu thầu này thành công phải cảm ơn phó giám đốc Lâm cất nhắc, cô nán lại phải lanh lợi lên một chút, đừng gây chuyện."

Ông ta cứ lảm nhảm, cô vẻ mặt lạnh tanh, nghe hết mấy lời đó, từ từ cất bước đi theo anh ta.

Phó giám đốc Lâm đang giao việc cho thư ký, liếc nhìn thấy cô, liền quay người vẫy vẫy tay, ra hiệu cho thư kí nhanh rời khỏi, tự mình đi tiếp đón.

Sau khán đài không có người nào cả, trừ một vài công nhân đang dọn dẹp hội trường, di chuyển bàn ghế, động tác nhanh nhẹn, nên vẫn rất yên tĩnh.

Phó giám đốc Lâm nói, rất vinh dự khi mời được cô, cảm ơn cô đã nể mặt, lại vỗ vỗ vào vai giám đốc Lý, nói ông ta có phúc mới được cô bằng lòng làm việc dưới tay của ông ấy, phải biết trân trọng, nếu không ông ta có thể hớt tay, mời cô làm việc mới mức lương cao hơn.

Mặc dù là lời nói đùa, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc, hình như nếu cô nói một câu "Được, tôi sẽ đổi sang công ty của ông", thì ông ta lập tức sẽ vui mừng mà sắp xếp cho cô một công việc thỏa đáng.

Một bên là công ty xây dựng, một bên là công ty chuyên nhà hàng khách sạn, hoàn toàn không liên quan đến nhau, cũng không biết ông ta có chủ ý gì.

Lại chuyển đề tài đến bữa tiệc vào tối thứ ba, phó giám đốc Lâm thành thật xin lỗi, mong cô đừng để bụng, trước mặt Tập tiên sinh nói tốt mấy câu, cái gọi là không biết không có tội lúc này cô mới tỉnh ngộ, thì ra là nhờ vào phúc của đại ca.

Cũng không biết đại ca có bản lĩnh gì, có thể khiến phó tổng của Trác Nam lấy một công trình lớn mấy trăm triệu để nịnh bợ.

Sau khi rời khỏi khách sạn, giám đốc Lý hỏi cô, Tập tiên sinh mà phó giám đốc Lâm nhắc đến rốt cuộc là người thế nào, mà đến cả cô cũng đầu óc mơ hồ, đi đâu để tìm cho ông ta một đáp án?

Tiện miệng nói lại, chỉ là thương nhân mà thôi.

Nhưng mà cô không nói, hậu đài phía sau anh cực vững chắc, đều có chỗ đứng trong giới quân sự chính trị, ông ta chỉ là thường dân lấy gì để so sánh? Ông ta muốn nịnh nọt, cũng phải xem ông có thể lấy thứ gì làm cho đối phương thích thú mới được.

Đứng trên đỉnh của kim tự tháp, thứ gì cũng không thiếu, ai còn yêu thích sự nịnh nọt của ông ta?

Về đến công ty, Tô Hòa cùng cô luyên thuyên những chuyện vui xảy ra trong công ty hôm nay, công việc nhàm chán vô vị, có có được những chuyện vui như vậy, thỉnh thoảng nghe cũng không tệ, tâm trạng thoải mái bớt.

Bị hỏi về chuyện hội nghị đấu thầu, Diệp Bạc Hâm nói bừa là thuận lợi, không có gì mới để nói cả, thực ra vừa nãy quay về, giám đốc Lý đã đập tay bảo mọi người dừng lại chút, nói lần đấu thầu này thành công đã lấy được hạng mục của Trác Nam, còn khen ngợi Diệp Bạc Hâm một hồi, cô không công mà được hưởng lộc, phút chốc bị đẩy ra đứng mũi chịu sào.

Cũng không biết giám đốc Lý là đang cố ý gây thù hằn với cô, hay là muốn học hỏi phó giám đốc Lâm nịnh bợ cô.

Ánh mắt mọi người nhìn cô giống như cô là ruồi nhặng khiến họ tránh còn không kip, trong sự ngưỡng mộ còn có ý khinh thường.

Cô đi vào phòng trà để ngâm trà, nghe thấy mấy người phụ nữ lắm mồm ở sau lưng khua môi múa mép, nói tối thứ ba cô và một nữ đồng nghiệp trong ngành quan hệ xã hội cùng giám đốc Lý đi mở tiệc chiêu đãi phó giám đốc Lâm của Trác Nam, ai mà không biết phó giám đốc Lâm là một lão háo sắc, nhân viên bị ông ta nhìn ưa mắt thì hầu như không cách nào chạy thoát được, giám đốc Lý nói cô là người có công, bọn họ cười nhạo báng, là người có công hầu rượu hầu lên giường mà ra ư?

Thanh danh vô cớ bị bôi nhọ, cô lại không cần tìm đối tượng ở công ty, sợ gì nước bẩn, giẫm giày cao gót bước vào, đắc ý xem bọn họ mặt biến sắc, thoáng cái đã im hơi lặng tiếng, chen nhau bỏ đi, vẫn không quên giẫm vào cô.

Hừ, dám làm không dám chịu, đã làm còn sợ người khác nói sao?

Hơ! Cô lại không nói là sợ bọn họ nói, rốt cuộc là ai làm chuyện cắn rứt lương tâm?

"Bạc Hâm, mấy ngày trước trên bản tin có phát về vụ án xâm hại tình dục ở trại trẻ mồ côi, cô còn nhớ không?" Tô Hòa nhận điện thoại, vừa ngồi vào chỗ, lấy tập quy hoạch thiết kế xây dựng che mặt lại, bí mật nói chuyện với cô.

Diệp Bạc Hâm sững người, mấy ngày nay cô bận đến nỗi quên bén mất chuyện này, cô là người dân bình thường, giới chính trị có quy tắc tồn tại của họ, hai người thuộc hai thế giới, cô không cách nào đoán được trong đó có bao nhiêu người liên can, chân tướng là như thế nào, trên phương tiện truyền thông chính thức nói ra sao, cô đã chăm chú lắng nghe, mấy phần thực, lại pha tạp đi mấy phần, ai có thể nói rõ được?

"Sao thế?" cô làm Tô Hòa máu nóng dồn lên đến đầu, nhưng phải nói ra ý kiến.

"Nghe nói vị quan chức liên can đó và viện trưởng của cô nhi viện một tháng sau phải bị tiêm thuốc độc để thi hành án tử hình rồi." Tô Hòa nói trong sự kích động, cố giữ không bỏ tay xuống.

Vụ án này gây ra làn sóng phẫn nộ trong công chúng, trẻ em từ trước đến nay luôn là nhóm dễ bị tổn thương, bọn chúng lại hủy hoại những mầm non của tổ quốc, trước mặt vì để cơn phẫn nộ trong người dân lắng xuống, kết án viên chức liên can ấy tội tử hình là rất thích đáng.

"Cô nghe từ đâu thông tin đó vậy?" Diệp Bạc Hâm cuối cùng cũng nhìn cô ấy một cái, theo lý mà nói kết án tử hình đều được tiến hành trong bí mật, sẽ không cho phép truyền rộng rãi ra ngoài, Tô Hòa chỉ là một sinh viên vừa ra trường sao lại biết được?

Tô Hòa chỉ đang cảm thấy hứng thú, cười hihi, nói: "Tôi có một người bạn học làm trong giới truyền thông, vừa may là ở bộ phận quản lý nhà nước, tiền bối của cô ấy đưa cô ấy đi đến văn phòng chính phủ để phỏng vấn, một vị cục trưởng vừa tiếp quản đã nói ra."

Diệp Bạc Hâm lo lắng, cô không làm trong giới truyền thông, cũng không hiểu rõ giới chính trị nước sôi lửa bỏng, chỉ cần một chút sai sót đã không thể quay lại được, bạn học của Tô Hòa sao lại dám đem chuyện này nói lung tung ra ngoài, đạo đức của một người làm trong giới truyền thông đã vứt đi đâu rồi?

"Cô chôn vùi chuyện này vào bụng đi, đừng nói lung tung với ai nữa, sau này nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ muốn tra ra cô dễ như trở bàn tay, tực ngữ nói dân không đấu lại quan, bây giờ mặc dù là thời đại tự do ngôn luận, nhưng những phát ngôn liên quan đến quan chức cấp cao, cô vẫn nên ít tham gia vào thì hơn."

Diệp Bạc Hâm sau khi suy nghĩ cẩn thận đã nhắc nhở Tô Hòa một phen, Tô Hòa hậm hực ngồi lại chỗ cũ, càu nhàu trong miệng, có liên quan gì chứ, lại xảy ra chuyện gì lớn?

...

Sau khi tan ca, Tô Hòa kéo Diệp Bạc Hâm, nói rằng khu thương mại trên đường Bắc bên ấy vừa khai trương, nghe nói có một tiệm ăn Hàn Quốc cũng không tệ, tháng này có phiếu ưu đãi, giá cả hơi cao nhưng đồ ăn lại rất ngon.

Diệp Bạc Hâm là một fan chính hiệu của đồ ăn Trung Quốc, nhưng Tô Hòa khó khắn lắm mới lấy lại tinh thần, cô nghĩ một lát, rồi đồng ý đi cùng Tô Hòa.

Thẩm Tư Á vừa đến bộ phận mới, công việc bân rộn, cô ấy mấy ngày rồi không thấy tin tức gì, Diệp Bạc Hâm gửi tin nhắn cho cô cũng không thấy hồi âm, không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, luôn cảm thấy mí mắt giật giật, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Vừa rời khỏi công ty, Tô Hòa đã lôi cánh tay Diệp Bạc Hâm, đi về phía bên trái.

Một chiếc xe Land Rover màu đen quen thuộc đã dừng bên đường, tiếp đến, người trong xe hình như đã nhìn thấy cô, liền đẩy cửa xe bước xuống, nhìn Diệp Bạc Hâm chằm chằm rồi cất bước đi tới.

Tô Hòa cười pha trò bên tai cô, "Bạc Hâm, chồng cô thật là yêu cô quá đi, ngày ngày đến đón cô tan ca, ngưỡng mộ chết mất, tôi đến khi nào mới tìm được một người đàn ông như thế lái xe đến đón tôi đi làm về đây?"

Diệp Bạc Hâm không nói gì, mắt nhìn người đàn ông dáng người cao ráo đang tiến đến trước mặt, lúc này tòa cao ốc phía đằng sau có các đồng nghiệp của một bộ phận vừa đi ra, đi ngang qua cô châm chọc.

Tô Hòa không tốt tính như cô, sắc mặt hơi trầm xuống, vừa muốn chế giễu lại bọn họ, nhưng nghĩ đến Tập Vị Nam đang ở đây, sợ càng nói càng sai, vô duyên vô cớ bào bọn họ làm ô uế thanh danh của Diệp Bạc Hâm, sẽ khiến Tập Vị Nam nghi ngờ, cứ tức tối mà trừng mắt lên.

Tập Vị Nam nghe thấy mấy lời của bọn họ, ánh mắt hơi lạnh, từ mấy lời bóng gió đó cũng suy đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Bạc Hâm, chồng cô đã đến đón cô rồi, vậy tôi không làm kì đà cản mũi nữa, chúng ta hẹn lại lần sau nhé."

Tô Hòa sợ có chuyện không hay, nháy mắt ra hiệu cho Diệp Bạc Hâm rồi ngoảnh người rời đi.

Số lần từ chối đã nhiều rồi, có người không chịu nghe, anh có thời gian để lãng phí, cô thì không còn tâm trạng giận hờn với anh, lâu vậy cũng chán rồi.

Diệp Bạc Hâm vượt qua anh, đi về phía chiếc Land Rover màu đen, đứng bên cạnh chiếc xe lịch thiệp trang nhã lại vô cùng cá tính.