Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 154




Tập Vị Nam bám theo cô suốt cả quãng đường, khóe miệng phủ lên một nụ cười nhẹ nhàng, ánh chiều tà rơi trên khuôn mặt góc cạnh của anh, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi lông mày sắc nét càng tô thêm vẻ êm dịu.

Trong tay anh đang cầm chiếc chìa khóa điện tử, ấn nút hướng về phía chiếc xe.

Vừa nghe thanh âm “tít tít” từ chiếc xe vọng tới, không đợi Tập Vị Nam đến gần, cô tự mình kéo mở cửa xe rồi ngồi vào chổ phía tay lái.

Không ngờ cô chủ động như vậy, Tập Vị Nam không nói gì liếc nhìn cô bằng đôi mày thanh tú.

“Hôm nay sao ngoan thế?” Xe chạy vào làn đường, anh nghiêng mắt nhìn về phía cô.

“Nhờ phúc anh của anh đấy, hôm nay công ty đã nắm chắc trong tay dự án đấu thầu của Trác Nam, tiền thưởng sẽ được tính vào cuối tháng.” Cô duỗi năm đầu ngón tay hướng về phía Tập Vị Nam, có vẻ như vì nhận được tiền thưởng, bao nhiêu sương giá giữa đôi chân mày cũng đã tan chảy hết rồi.

“Ơ? Vậy có liên quan gì đến anh của anh?”

Diệp Bạc Hâm hừm một tiếng, “Nhìn vẻ mặt của anh anh, trách nhiệm đấu thầu của Phó Tổng Trác Nam đổ sông đổ suối hết rồi.”

Nói xong, Diệp Bạc Hâm hướng mắt về phía Tập Vị Nam, ánh mắt có vài phần soi xét.

“Nói đi, anh trai anh rốt cuộc là làm gì?”

“Kinh doanh.” Anh dường như không muốn nói nhiều.

“Lí do là gì?” Diệp Bạc Hâm khăng khăng hỏi.

Đôi môi mỏng manh chợt nhếch nhẹ, cuối cùng cũng bị sự cố chấp của cô đánh bại, anh đành thở dài.

“Là Chủ tịch của tập đoàn Tia.”

“...” Anh nhẹ nhàng nói, cô chợt bị sốc mãi lâu vẫn chưa lấy lại thần sắc.

Tập đoàn Tia là doanh nghiệp hàng đầu toàn diện trong nước, là một con cá sấu lớn khai phá ra phần mềm trò chơi, công nghiệp khắp nơi nổi lên trong mười năm gần đây về cơ bản cũng bị tập đoàn Tia nắm độc quyền, thiết kế, trang phục, xe hơi, công nghệ, Đế Á đều xem qua.

Hơn mười năm trước, tập đoàn Tia được đưa ra thị trường trên sàn giao dịch New York, trở thành một trong những công ty được ra trên thị trường cao nhất của Mỹ cách đây năm năm.

Giá trị thị trường ngày nay đã không thể tính toán được, nó nằm trong top 10 danh sách công ty được liệt kê trên toàn cầu ở Forbes.

Lúc cô lên đại học đã nghe các thầy giáo tài chính học đĩnh đạc nói rằng, tập đoàn Tia là niềm tự hào của người Trung Quốc, chủ tịch của Tia là một thiên tài kinh doanh, trong lời nói tràn đầy sự kính phục.

Lúc đó cô chỉ cho rằng chủ tịch tập đoàn Tia là một ông già mục nát một nửa cơ thể bị chôn vùi trong bãi đất vàng, cô cũng đã từng trêu đùa với Thẩm Tư Á rằng, ông ấy kiếm được nhiều tiền như thế, mấy đời cũng tiêu không hết, kiếm tiền có lẽ là mục đích cuộc sống của ông ta.

Nhớ đến Tập Vị Cận mới 30 tuổi, xuất hiện với vẻ ngoài tuấn tú, cô đã từng xấu hổ với lời nói của chính mình

Chẳng trách ngay cả Phó Tổng của Trác Nam cũng kính cẩn lễ phép với anh ta, vội vàng nịn bợ.

Thanh âm kẹt trong cổ họng, cô nuốt mạnh một hơi, xem xét lại người đàn ông tài giỏi này bên mình.

Lớn lên trong gia thế hàng trăm năm tuổi, những người xung quanh cho dù quân sự chính trị thương nghiệp đều rất xuất sắc, mỗi người đều lãnh đạo trong lĩnh vực này, Tập gia là một gia tộc lớn, những gì mọi người nhìn thấy chỉ là một mặt của Tập gia, tảng băng của họ vốn không để lộ ra trên bề mặt cho mọi người thấy.

Ngay cả anh, người đàn ông trẻ tuổi là chỉ huy, tương lai sau này của anh cũng không dễ gì so sánh được.

Hôm nay cô vốn mong được cảm ngộ, lại bị sa vào một chấn động sâu sắc.

Tâm trí hỗn loạn, làm cho đôi môi cô run rẩy.

Nghe được thanh âm run rẩy của mình, “Anh cậu là Chủ tịch của tập đoàn Tia, vậy ba cậu thì sao? Ông nghỉ hưu rồi à?”

Cô vẫn không dám tin tập đoàn Tia là cái giang sơn do Tập Vị Cận gây dựng nên, anh mới 30 mấy tuổi, làm sao có thể? Cho dù là tài xuất thiên bẩm, e rằng cũng khó đuổi kịp?

Bao nhiêu người dùng cả cuộc đời cũng không đưa được ra thị trường trên sàn giao dịch ở New York.

Tập Vị Nam bị cô giễu cợt, bỗng ngừng một lát rồi nói: “Tập đoàn Tia không liên quan gì đến ba anh, lúc trước là do Dì anh quản lý, có điều 7 năm trước, sau khi anh của anh học thành tài trở về, Dì đã giao toàn bộ quyền quản lí lại cho anh ấy rồi...”

Nói đến đây, Tập Vị Nam dường như không muốn nói tiếp, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, nhíu mày lại.

Diệp Bạc Hâm mở to cặp mắt đợi anh tiếp tục, người ngoài đều truyền nhau rằng Chủ tịch Tia là thiên tài kinh doanh, người đời đều xôn xao về tuổi tác của anh, mà cô... rất vui vì đã được gặp anh.

“Lúc trước khi anh ấy chưa sáng lập ra công ty game ở Newyork, tập đoàn Tia vẫn chỉ là một công ty thương mại bình thường, chưa có quy mô như hôm nay, sau khi anh ấy tốt nghiệp đại học ở Newyork trở về, mới từng bước đưa Tia phát triển mạnh mẽ đến ngày hôm nay.” Nói câu này, Tập Vị Nam có chút bất lực trộn lẫn với một chút ẩn ý không dễ cảnh giác.

“Vậy ba anh...” Anh hai anh ba đều ở trong giới chính trị, vậy mà ông lớn dường như lại chẳng có tin tức gì.

“Trong viện hoa khọc, tham gia nghiên cứu di truyền sinh học.” Bắt gặp ánh sáng đỏ ngay ngã tư đường, Tập Vị Nam bỗng đạp phanh.

“Ba anh là nhà khoa học?” Diệp Bạc Hâm ngừng lại, lông mi rung rung, giương mắt nhìn.

Cô cho rằng Tập Vị Nam đã đủ kỳ lạ, không ngờ nhà cậu ấy ai ai cũng đều như quái thai.

Giống như những người trong gia đình anh, quả nhiên cô với không thấu.

Trong lòng đắng chát, cô siết chặt dây đeo an toàn trong tay, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, Tập Vị Nam nói gì cô cũng không để vào tai.

Bọn họ có một đoạn tình cảm rất đẹp đẽ, nhưng mà hiện thực trơ trụi ở trước mắt, bọn họ liệu có thể vượt qua thử thách, nắm tay nhau đi qua quãng đường còn lại hay không?

Gia tộc to lớn như thế, cô thật sự muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, trước nay đều không dám.

Cô không muốn nói chuyện nữa, anh nhếch miệng âm thầm lái xe, thỉnh thỏang nhìn cô vài lần, những ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm nhẹ trên vô-lăng, vẫn hoạt động một cách ung dung và thanh nhã.

Cô chăm chú nhìn cái đồng hồ kiểu mới tinh tế đắt đỏ bên cổ tay trái Tập Vị Nam, người ta thường nói người đàn ông mang chiếc đồng hồ có thương hiệu để thể hiện phẩm vị, cao quý, nhưng chiếc đồng hồ mà Tập Vị Nam đeo, tất cả đều là khí chất thanh cao nổi bật của anh thể hiện ra mười phần quý giá.

Ngay cả khi trộn lẫn trong quân đội, cùng người ta mặc quân phục giá rẻ như lúc trước, nhưng những lúc rãnh rỗi, áo quần trên người anh sang trọng tao nhã đến kinh ngạc.

Có lẽ không phải vì anh yêu thích những món đồ đắt tiền, mà là lớn lên trong môi trường như vậy, thói quen đó đã được hình thành từ trong xương tủy, ăn mặc đắt đỏ đúng mực là điểm cơ bản nhất của anh, là lịch sự đối với người khác, không đủ trình độ, anh nhìn rất hà tiện.

Cô thu lại ánh mắt, cảm thấy nghẹt thở trong lòng ngực, không khí trong xe có phần ngột ngạt, làm người ta không thoái mái.

Cô đưa tay ấn mở radio, muốn nghe một chút âm nhạc để giải tỏa khó chịu bực bội trong lòng.

Đổi sang một kênh kể chuyện, nền nhạc là âm thanh tiếng đàn piano nhẹ nhàng, cô từ từ nhắm mắt, lắng nge câu chuyện của người ta, trong tâm trí lại giống như nhân vật chính của câu chuyện, đứng giữa ngã tư đường, dáng vẻ mờ mịt, không nhìn rõ phương hướng.

Xe đi vào một thành phố ồn ào, những ngón tay mảnh khảnh thon dài điều chỉnh trên vô-lăng, trước khi anh rẽ lên chiếc cầu, cô từ từ mở mắt, quay đầu nhìn anh.

“Tìm một nơi ăn tối đi.”

Anh hơi bất ngờ, gật gật đầu, tìm một nơi gần xung quanh.

“Muốn ăn gì?”

“Em sao cũng được, tùy theo khẩu vị của anh.”

“Vậy hải sản nhé?” Anh thăm dò ý kiến, cô hướng mắt nhìn ra ngoài, phát hiện chiếc xe đúng lúc chạy qua một quán ăn hải sản.

Trời dần tối, con đường chính đã bắt đầu lên đèn, ánh sáng soi rọi lên khuôn mặt anh tuấn của anh, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt về phía cô

Cô chưa nói dừng xe, anh đã mở cửa xe loanh quanh trên đường.

Diệp Bạc Hâm trượt màn hình điện thoại, nhập vào baidu một địa chỉ, ngón tay chỉ ngừng lại, lưỡng lự hỏi anh, “Anh ăn cay được không?”

Loại ấm áp không thể chống lại này, đối với bọn họ mà nói, thật sự rất quý giá, Tập Vị Nam càng thêm quý trọng.

“Anh không kén ăn.” Anh liếc mắt nhìn cô, thân là quân nhân, lúc luyện tập dã ngoại, thứ gì mà chưa từng ăn qua chứ.

“Vậy được, ở đây có một quán phở chua cay rất ngon, vào đây nhé.” Cô đưa điện thoại tới trước mặt anh, cô liếc nhìn toàn thân ăn mặc cao quý của anh ta, bổ sung một câu rằng, “Không phải là một quán ăn sang trọng gì, chỉ là một quán ăn nhỏ bình thường, anh đồng ý chứ?”

Đi theo hướng dẫn, Tập Vị Nam lái xe đến con đường phía trước, Diệp Bạc Hâm bảo anh dừng xe ở bãi xe gần cửa hàng.

Quán ăn đó nằm trong hẻm nhỏ, chiếc xe vốn dĩ vào không lọt, hai người đi trên con phố lờ mờ tối, bước chân đi trên con đường lát đá xanh, cô mặc chiếc giày cao gót không dễ đi, gót chân đột nhiên kẹt vào vết đá nứt, cô lảo đảo nghiêng ngã.

Anh đứng bên người cô, đưa tay kéo cánh tay cô, nhìn vào gò má đỏ ửng của cô trong mùi hương mờ nhạt bên hai ven đường, trong tim cô chợt tỏa ra thứ ảo giác đẹp đẽ của năm tháng.

Quán ăn buôn bán rất sôi động, mặc dù ở trong một cái hẻm sâu, nhưng vẫn có rất nhiều người thích cái ẩm thực này tìm đến, chen chúc trong tiệm, sớm đã không còn chỗ.

Quán ăn ngào ngạt mùi thơm chua chua, hấp dẫn khiến Tập Vị Nam chau mày, Diệp Bạc Hâm tâm tình thì rất vui vẻ, nhếch mày mỉm cười.

Quán ăn này là cô đã phát hiện lúc còn học đại học, đã vài lần dẫn Thẩm Tư Á đến, cô chịu không nổi mùi thơm đó, rất kì lạ, sau đó bất luận thế nào cũng không thể không quay lại.

“Không còn chỗ rồi.” Tập Vị Nam lướt nhìn xung quanh, nhìn người người chen chúc, nắm lấy cơ hội kéo tay cô về phía mình.

“Anh có cách.” Diệp Bạc Hâm cười, không xếp hàng như những người khác, kéo Tập Vị Nam đi hướng về phía sau nhà bếp.

Vào giờ ăn khách rất đông, bà chủ bận rộn nấu ăn, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm đến, vui vẻ chào cô.

“Gần đây đi đâu vậy? Đã lâu không thấy con đến, cứ nghĩ con ăn chán rồi chứ?”

Diệp Bạc Hâm lúc học đại học thích nhất là đến đây, một tuần ít nhiều cũng hai ba lần, dần dần bà chủ biết trường F có một cô gái rất thích tay nghề nấu ăn của bà, mỗi lần đến lẩm bẩm vài câu, dần dà rồi quen thuộc.

“Đâu có ạ, đồ ăn ngon như này, cả đời con ăn cũng không ngán.” Diệp Bạc Hâm miệng mồm rất ngọt, cười đùa với bà chủ.

Tập Vị Nam âm thầm đứng bên Diệp Bạc Hâm, với chiếc áo sơ mi sạch sẽ, dung mạo nổi bật, khí chất hơn người, hơi thở bình thản cao quý làm cho người ta không dễ xem thường.

Bà chủ liếc nhìn anh, nhìn dáng vẻ thân mật giữa anh với Diệp Bạc Hâm, hai người nắm tay nhau, người đàn ông mặc dù thờ ơ xa lánh, nhưng ánh mắt lúc nhìn Diệp Bạc Hâm rất ấm áp, liền biết mối quan hệ giữa hai người không đỗi nhạt nhẽo.

“Bạc Hâm, con có bạn trai rồi à?”

Diệp Bạc Hâm từ trước giờ chưa từng cùng Hạ Dã Nhuận đến đây, bà chủ chắc hẳn không biết rằng cô đã có vị hôn phu, chỉ cho rằng cô không yêu ai, lúc này thấy cô dẫn bạn tới, không tránh khỏi hiếu kỳ.

Diệp Bạc Hâm liếc nhìn hai người đang tay trong tay, nụ cười trên khuôn mặt bỗng cứng đơ, nhìn vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, lại không thả tay anh ra, ngược lại còn mỉm cười với bà chủ.