Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 107: Nghênh Đón Hiểm Nguy




Vù vù vù….

Tiếng gió vang lên. Xuất hiện trước mặt cả đám đội viên Nam Bắc Hải Vân và đội hình Xuất Khoa tộc là một đội quân Trùng Thú khôi ngô trong bộ giáp như làm bằng bạc sáng loáng. Tổng cộng có ba mươi hai tên.

Kim Ngân tộc.

Các đội viên của chiến đội Nam Bắc Hải Vân tiến lại gần phía sau Công Chính. Một người thốt lên. Chiến đấu giữa họ và đám Xuất Khoa tộc kia buộc phải dừng lại vì sự xuất hiện của đám này.

Phạm Ngọc và Trần Uy cũng tiến lại gần mấy người kia. Cả đám nhìn qua những kẻ mới tới.

Kim Ngân tộc có tạo hình rất bắt mắt. Toàn thân chúng phủ trong một lớp áo giáp màu bạc tinh tươm. Khuôn mặt dài nhọn, cái đầu nhọn ra phía đỉnh. Cặp mắt hẹp như lưỡi dao với chiếc mũi dài nhọn và cái miệng cũng rất mỏng. Chúng có hai tay và hai chân nhưng đều là dạng vuốt sắc. Trên thân thể gọn gàng nhiều góc cạnh và đường cắt sắc bén. Hai cánh phía sau cũng mảnh và sắc nhọn chứ không mềm mại như của Xuất Khoa tộc. Cánh của Kim Ngân tộc khép lại sau lưng như cây đao khi chúng hạ xuống.

Tộc này nhìn qua đúng là dạng tạo hình đặc thù dành cho chiến đấu. Toàn thân như những cánh đao bằng bạc nhìn qua rất mỹ lệ nhưng hàm ẩn sự sắc bén vô song.

- Khặc khặc, vừa ra trận đã gặp ngay một đám mồi ngon.

Tên Kim Ngân tộc vừa mới tập kích giết chết ba tên Xuất Khoa tộc cùng làm bị thương hai chiến sĩ Nam Bắc Hải Vân cười lên quái dị. m thanh của hắn có ý phô trương vang ra xung quanh.

- Hừ, Kim Luân ngươi, tên bại trận hèn mọn chỉ biết đánh lén.

Bên phía Xuất Khoa tộc, một tên có tu vi Tinh Vân bậc bảy không chịu được lên tiếng. Hai tộc Kim Ngân và Xuất Khoa vốn có lãnh địa gần nhau nhất. Hai tộc mâu thuẫn không phải nhỏ. Chiến tranh đơì này qua đời khác đã tích lũy thù hận sâu dày.

Bản thân hắn đã cùng tên vênh váo trước mặt chiến qua cả chục lần. Đối phương tuy rất hung hãn nhưng quả thật đã thua hắn vài lần. Giờ thấy tên kia như vậy hắn không khỏi tức giận.

- Người quen cũ?

Một tên Kim Ngân tộc vác hai thanh đao bạc rất dài lên tiếng hỏi.

- Hừ, Khoa Càn, Vệ tướng dự bị của Xuất Khoa tộc, từng đánh bại ta.

Tên được gọi Kim Luân khẽ hừ lạnh. Giọng nói pha chút chế nhạo cùng thù hận.

- Hehe, Kim Luân ngươi gặp lại người quen cũ? Thật thú vị. Kẻ yêú luôn có lý do, chỉ cần đè hắn dưới chân là được.

Thâý Kim Luân có vẻ khó chịu, một tên đồng bọn vỗ vai hắn sau đó chỉ về phía Xuất Khoa tộc, thái độ rất khiêu khích. Phía sau mấy tên thâý vâỵ cũng tỏ ra ý khinh thường.

Kim Luân nghe vâỵ càng nổi giận. Hắn và tên Xuất Khoa tộc thủ lĩnh Khoa Càn kia coi như có duyên. Cả hai đã chiến rất nhiều lần khi còn là binh lính hạng bét. Nhưng sau này tên này trở thành vệ tướng dự bị. Còn hắn dù cố gắng cũng vẫn chỉ là , thống lĩnh vùng biên. Dù thơì điểm chiến tranh, địa vị biến động, đối phương cũng phải lao lực ra vùng ngoaì canh giữ nhưng hiển nhiên vẫn có khác biệt. Ít ra tu vi đối phương vẫn mạnh hơn hắn nếu không có chuyện kia xảy ra.

Nhắc đến chuyện kia, Kim Luân không tự chủ được rùng mình một cái. Nó quá điên cuồng và đáng sợ. Nhưng chỗ tốt khi vượt qua thì không thể nghi ngờ.

- Kim Luân, đừng chậm trễ, lên giải quyết ân oán đi.

Một tên mang giáp bạc cao lớn nhất trong cả đám Kim Ngân tộc lạnh lùng lên tiếng. Con mắt hắn đảo qua đám Xuất Khoa tộc và chiến đội loài Ngươì như nhìn xác chết.

Tên này vưà lên tiếng thì mấy tên Xuất Khoa tộc giận dữ. Thái độ coi khinh của đối thủ khiến chúng rất phẫn nộ.

Bọn Phạm Ngọc thì chỉ đứng yên quan sát. Thế cục khá phức tạp. Có thể nói là bất lợi đôí vơí kế hoạch của bọn họ.

- Khoa Càn, nhận lấy cái chết.

Kim Luân bước ra, khí thế tăng cao. Hai thanh đao của hắn cong cong và có hai lưỡi mỗi thanh.

- Chỉ bằng ngươi?

Khoa Càn cũng không hề sợ hãi bước ra. Đôí thủ chỉ là bại tướng dưới tay hắn. Tu vi cũng kém hơn. Hơn thế nữa địa vị khác nhau thì tâm thế cũng khác nhau.

- Kim Ngân Nguyệt!

Kim Luân hét lớn một tiếng, thân hình run lên. Hai tay hắn hoa vũ hai thanh đao. Hình ảnh trăng lưỡi liềm ánh vàng ánh bạc xen lẫn lóe lên. Đây là một đao pháp thượng thừa của tộc Kim Ngân.

- Phá!

Nhìn thấy đao thế sắc bén nhưng Khoa Càn không hề nao núng. Hắn cũng hét lớn một tiếng, bốn cánh tay đao huy vũ. Một chiêu thế như tường đồng vách sắt dựng lên ngăn cản chiêu thức của đối thủ.

- Ầm!

- Sao lại…?

Vừa va chạm nháy mắt Khoa Càn bị đánh bật ra. Thân hình của hắn lộn một vòng trên không trung rồi chật vật hạ xuống, khóe miệng rớm máu, ánh mắt nghi hoặc cùng phẫn nộ. Chiêu thức của đôí phương mạnh mẽ hơn dự đoán. Chỉ một chiêu đã khiến hắn bị thương.

Ánh đao như vầng trăng khuyết mang theo sự sắc bén khó tả xuyên thủng bức tường phòng ngự của hắn. Dư lực còn lại xâm nhập tàn phá thân thể hắn. Khoa Càn không nhịn được phun ra một búng máu.

- Ngươi, tu vi của các ngươi???Điều này sao có thể?

Khoa Càn chăm chú quan sát Kim Luân cùng mấy tên đồng bọn. Vừa quan sát một lát hắn chợt biến sắc. Sau đó hắn nghĩ đến một điêù gì đó hoảng sợ bật thốt lên.

Tu vi của bọn Kim Lân Tộc quá cường đại. Tên thấp nhất cũng là bậc bảy. Trong đó rất nhiều tên bản thân Khoa Càn hắn cũng không thể cảm ứng được rõ ràng. Tình huống này cho thấy tu vi của đối phương cao hơn hắn.

Nhưng điều chấn động nhất vẫn là Kim Luân cũng nằm trong số này. Khoa Càn và Kim Luân từng giao chiến rất nhiêù lần khi còn là binh lính vùng biên ở mấy tòa Trùng Ốc. Khi đó cả hai chỉ có tu vi ngang bằng. Sau này cả hai đều tăng tiến nhưng cũng không vượt quá đôí phương. Rôì Khoa Càn nhờ cơ duyên được vào Đại Thành Trì, tu tập trở thành vệ tướng dự bị.

Trận chiến cuối cùng giữa hai bên, Khoa Càn còn nhớ rõ tên kia phải chật vật mới thoát khỏi bàn tay hắn. Vậy mà giờ đây tu vi của đối phương cao hơn hắn.

Bản thân Khoa Càn đã có tu vi bậc tám đỉnh. Tu vi cao hơn hắn có nghĩa ít nhất cũng bậc chín. Điều này khó có thể chấp nhận. Đây đã là trình độ vệ tướng rôì. Chỉ thêm một bước nữa đột phá lên cấp Nguyên Tinh thì chính là Vệ Tướng tinh anh, thiếp thân dưới trướng Vương rôì.

Mà trong đám Kim Ngân tộc theo cảm ứng của Khoa Càn có ít nhất mười tên có tu vi cao hơn hắn. Thậm chí trong đó còn có hai tên không thể đo đoán được.

- Haha, bất ngờ phải không? Điều này cũng phải cảm tạ mấy tên Người kia. Nhờ chúng bọn ta mới có cơ hội này.

Kim Luân đứng đó cười lên khoái trá. Cảm giác mạnh mẽ áp chế đối thủ vốn trước đây không coi hắn ra gì rất thoải mái.

- Các ngươi là Đoàn Tinh Anh, lẽ ra phải trong Đại Thành Trì chứ, sao lại đi ra vùng ngoài? Không lẽ tộc các ngươi không cần phòng bị?

Khoa Càn không để ý đến câu hỏi của đối phương mà nghi hoặc hỏi. Đoàn đội cỡ này chắc chắn thuộc lực lượng trung kiên. Trong tình cảnh nhạy cảm trước đại chiến cần phòng bị ở Đại Thành Trì mới đúng. Không hiểu sao bọn chúng lại chạy ra vòng ngoài vốn dành cho tiểu binh tiêủ tướng này.

- Phòng thủ? Haha, thật đúng là ngu muội. Ngươi cũng quá đề cao tộc các ngươi rôì đó.

Kim Luân ngửa đầu phát ra tiếng cười. Dường như đó là một câu hỏi rất hài hước.

- Gì…

Bỗng Khoa Càn nhận ra thư1 gì đó ngạc nhiên.

Tia sáng lờ mờ trên không chung chiếu vào khuôn mặt của Kim Luân, một ấn kí rất mờ nhạt trên trán hắn khẽ ẩn hiện.

- Tử Linh Ấn Ký..? Tộc các ngươi….???

Khoa Càn bỗng nhớ ra thứ gì đó. Khuôn mặt hắn biêủ hiện ra sự sợ hãi chưa từng có.

- Hừ…

Bên kia mấy tên Kim Ngân tộc nghe vâỵ ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Khí thế mạnh mẽ sắc lạnh từ phía bọn chúng bộc phát.

- Tử Linh Ấn Ký, chạy về bẩm báo!!!

- Vù!!!!

Khoa Càn hét lớn một tiếng, sau đó toàn thân hắn bùng phát khí thế hùng hồn, trong mắt tỏa ra sự điên cuồng. Trước con mắt không hiểu của đám đồng tộc thân hình hắn lao vút đi. Phương hướng rõ ràng là chạy trốn.

- Trốn sao???

Kim Luân thấy thế khẽ liếm môi bằng cái lươĩ cũng màu bạc. Sau đó thân hình hắn cũng lao vụt đi đuổi theo Khoa Càn.

- Giết sạch bọn chúng!!!

Tên cầm đâù đám Kim Ngân tộc rít lên. Giọng hắn như đao sắc. Sau đó ánh bạc loang loáng. Tất cả bọn Kim Ngân tộc đồng thơì lao về phía Xuất Khoa tộc và mấy người bọn Phạm Ngọc. Đao bạc đầy trơì bay múa.

- Phụp !

Máu màu tím nhạt bắn ra. Tên Xuất Khoa tộc bị một đao xỏ xuyên thân thể. Đối thủ quá mạnh mẽ khiến hắn không có sức phản kháng.

- Rizzzzz!

- Razzzzzz!

Đám Kim Ngân tộc như hung thần tiến lên. Khí thế cùng thực lực của bọn chúng quá mạnh. Đám Xuất Khoa tộc lập tức bị đồ sát. Cảnh tượng rất thê thảm.

Cảnh này khiến đám chiến sĩ Nam Bắc Hải Vân cùng Phạm Ngọc và Trần Uy phía xa vô cùng lo lắng. Bọn chúng sắp lao tới đây.

Phạm Ngọc cũng cảm thấy áp lực. Kẻ địch thắng cả về số lượng và lực lượng. Hắn cũng không có cách nào để chiến thắng. Tuy chạy thoát thì Phạm Ngọc cũng có phần tin tưởng hơn. Nhưng nếu vậy sẽ rất khó gặp được đoàn đội.

Tình thế rất nguy cấp.

- Anh Hai!

Công Nghiêm quay qua Công Chính lớn tiếng hỏi. Nãy giờ bọn họ không hiểu nhiều cuộc đối thoại nhưng cũng biết nguy hiểm giáng lâm. Sát khí của đám Kim Ngân tộc kia quá khủng bố. Thực lực của bọn chúng cũng rất mạnh, hơn xa đám đội viên Nam Bắc Hải Vân. Ngay cả tên cuồng chiến như hắn cũng biết nguy nan.

- Kịch.

Công Chính nghe hỏi không trả lơì mà chỉ bước ra phía trước. Ánh mắt hắn lướt qua phía Công Nghiêm khẽ gật đầu.

- Được.

Công Nghiêm thấy thế cũng nghiêm túc gật đâù. Sau đó hắn cũng tiến lên sóng vai với anh hai. Cả hai đồng thời súc thế.

- Hai người này.

Phạm Ngọc khẽ lẩm bẩm rôì nhìn qua Trần Uy. Cả hai đều cùng rung động. Giây phút vừa rôì khi Công Chính bước ra, một thứ khí thế mạnh mẽ bao trùm toàn bộ không gian xung quanh. Ngay cả Công Nghiêm kia cũng vậy.

Cả hai đứng đó, thế vững như núi. Tuy vậy cũng không biết họ có cách nào chống trả.

- Xoẹt.

Mâý đôị viên còn lại cũng rút vũ khí ra. Khí thế toàn thân bộc phát. Tuy kiêng kị nhưng bọn họ không hề sợ hãi. Phạm Ngọc cũng súc thế chuẩn bị.