Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 604: Thân phận của Thi Vân (một)




Edit: kaylee

"Ta muốn biết, rốt cuộc ngươi và Thi Vân có quan hệ như thế nào."

Trong con ngươi thanh lãnh của Cố Nhược Vân hiện lên tia sáng khác thường, sắc mặt bình tĩnh mở miệng hỏi.

"Ngươi muốn biết?" Nam nhân cao ngạo cười lạnh: "Dựa vào cái gì Bản Thánh phải nói cho ngươi?"

"Chỉ bằng ——" Cố Nhược Vân dừng một chút, nâng lên con ngươi nhìn thẳng nam tử đứng thẳng trước mặt, lqd bất động thanh sắc (bình tĩnh, không biến sắc) nói: "Chỉ bằng ngươi không có khả năng sẽ thả ta rời đi, một khi đã như vậy, vì sao ngươi không để cho ta hiểu rõ trước khi chết."

"Ha ha ha!"

Nam tử điên cuồng cười hai tiếng, ở dưới tiếng cười của y, toàn bộ sơn động đều bắt đầu rung động.

"Ngươi nói không sai, Bản Thánh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nam nhân nhìn xuống nữ tử phía dưới, khóe miệng chứa một chút cười lạnh, nha đầu kia nhưng là thật thông minh, biết bản thân không có khả năng thả nàng rời đi! Cũng đúng, ai bảo nàng là người kia! Bất luận Thiên Bắc Dạ, hay là nàng, đều phải chết ở trong tay của y!

Chỉ là hình như đến nay nha đầu kia vẫn không biết thân phận của mình...........

"Nhưng mà, Bản Thánh có thể nói cho ngươi, Thi Vân chỉ là một phế vật vô dụng mà thôi, uổng phí Bản Thánh hao hết khổ tâm đắp nặn nàng!" Nói tới đây, giọng nói của nam tử lập tức trở nên vô cùng âm trầm, l.q.đ lộ ra sát khí nồng đậm: "Nếu không phải Bản Thánh tạm thời không cách nào rời đi mảnh địa phương kia, làm sao cần dùng máu và xương cốt tạo nên một nhân vật, hơn nữa mạnh mẽ nàng đưa vào trong bụng của phu nhân Tông chủ Luyện Khí Tông."

Ngụ ý, ban đầu phu nhân Tông chủ Luyện Khí Tông hoài chỉ có một nữ nhi, lại vì nam nhân này, làm cho Thi Vân xuất hiện?

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, cần bao nhiêu năng lực, mới có thể đắp nặn ra một nhân loại sinh động, hơn nữa còn có linh hồn của mình?

Nam nhân này, rốt cuộc là ai?

"Ai biết kẻ ngu xuẩn kia, vậy mà cho rằng Thiên Bắc Dạ là người yêu kiếp trước của mình."

Nam nhân khinh thường cười lạnh một tiếng, trào phúng trong giọng nói kia vô cùng rõ ràng.

Người yêu kiếp trước?

Một người ngay cả kiếp trước đều không có, sao lại có người yêu kiếp trước?

Kẻ ngu xuẩn kia, lại có thể bởi vì mơ thấy Thiên Bắc Dạ, đã cho rằng hắn là tình nhân trong mộng.

Cố Nhược Vân nở nụ cười, chậm rãi phục hồi tinh thần lại: "Ta hiểu được, ngươi quen biết tiểu Dạ, hơn nữa còn là kẻ thù, mà Thi Vân lại là người được tạo ra thông qua máu thịt của ngươi, vì vậy ả mới có thể thường xuyên mơ thấy tiểu Dạ."

Cho dù nàng là cười nói những lời này, nhưng mà, giờ này khắc này, tâm tình của Cố Nhược Vân lại thật sự khó có thể bình tĩnh.

Nguyên nhân là vì, thực lực của nam nhân này quá mức cường đại, hơn nữa... Cường đại đến mức làm cho người ta cảm thấy khủng bố!

"Ha ha, ngươi đoán không sai, đây là chỗ ta nói nàng ngu xuẩn, nếu không phải là bởi vì ta không cách nào rời đi cái địa phương kia, ta không có khả năng để cho kẻ ngu xuẩn kia làm việc giúp ta!" Nam nhân cười ‘ha ha’ hai tiếng, ddllêquýđônn con ngươi lãnh ngạo lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân: "Ta đã sớm đoán trước, ngươi sẽ xuất hiện ở Tây Linh đại lục, cho nên mới tạo ra kẻ ngu xuẩn kia! Đáng tiếc, nàng ngay cả một nhân vật đơn giản như thế cũng không có hoàn thành thay ta, dưới bất đắc dĩ, ta chỉ có thể tự tổn hại thực lực, buông xuống đến mảnh đại lục này giết các ngươi!"

Ánh mắt của Cố Nhược Vân hơi đổi, nếu nói nam nhân trước mắt có cừu oán với Thiên Bắc Dạ, vì sao lại đoán chắc bản thân sẽ xuất hiện ở Tây Linh đại lục?

Chẳng lẽ, là vì Thượng Cổ Thần Tháp?

Nghĩ đến đây, hô hấp của nàng có chút căng thẳng, sắc mặt cũng dần dần ngưng trọng lên.

"Cho nên, ngươi dùng biện pháp dẫn dắt ta tìm được mảnh địa phương này?"

"Dẫn dắt ngươi?"

Nam nhân ‘phì’ cười một tiếng, lạnh lùng nói ra: "Ta chỉ là đoán trước được ngươi sẽ đến chỗ này mà thôi, về phần dẫn dắt ngươi nói……. Có lẽ là mệnh trung chú định (lee~lqđ đã định trước trong số mệnh) mà thôi! Cố Nhược Vân, giao Thượng Cổ Thần Tháp và Thiên Bắc Dạ ra đây, nếu không mà nói, ta sẽ làm cho ngươi thi cốt vô tồn (xương cốt không còn)!"