Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 181






Đau đớn trên tay thật không thể hơn so với việc đi đối mặt với hắn…Đúng vậy, là hắn.

Nam nhân mang mặt nạ sắt, cường thế áp bức chế trụ cánh tay nàng…Kia còn không phải Thượng Quan Kinh Hồng thì là ai?
Kiều Sở không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ngươi……tại sao ngươi lại ở đây?”
Chẳng lẽ là hắn theo dõi nàng? Cái này có tính là bắt gian không? Nhân chứng bằng chứng đều đủ cả….

Hắn nhìn chòng chọc vào nàng, trong con ngươi đen sâu dường như lóe sáng lên, trong mắt tràn đầy lửa đỏ, màu đỏ mãnh liệt kia tựa như muốn đốt cháy cả con người nàng….

.

Hắn thấp giọng cười lạnh: “Bổn vương đến săn Tuyết ngân làm áo cừu cấp Lang phi, như thế nào, không được sao?”
Đúng hơn là cho Trầm Thanh Linh đi….

.

Săn Tuyết ngân….

.

Sắc mặt Kiều Sở lập tức tái nhợt…

Ngay lúc nàng còn đang hoảng loạn thì cánh tay còn lại cũng đã bị Hạ vương bắt lấy, chỉ nghe Hạ vương cả giận nói: “Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi làm đau nàng, buông tay!”
Duệ vương cười khiêu khích, nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười nào.

Kiều Sở cười khổ…Lần trước là thái tử, lần này là Hạ vương…Thượng Quan Kinh Hồng hắn như thế nào có thể bỏ qua cho nàng? Đau đớn như thế này thì đã tính là gì…
Tay nàng bị hắn nắm đến mức đau nhức, trong con ngươi màu đỏ cũng giống như Hạ vương đều chứa đầy sát khí, cho dù chỉ là ánh mắt nhưng tựa hồ chạm vào cũng khiến người khác không khỏi không rét lạnh mà run.

Thậm chí, nàng cảm nhận được sát khí này của hắn còn mãnh liệt hơn cả Hạ vương vừa rồi gấp mấy lần…
Hạ vương thật sâu nhìn nàng, nàng chỉ kịp nghe một tiếng động bén nhọn vang lên, Hạ vương hắn đã rút ra lợi kiếm bên hông, một tay gắt gao bao chặt lấy tay nàng, một tay cầm kiếm không chút do dự chỉ về hướng Duệ vương: “Buông nàng ra!”
“Cửu đệ, ngươi xác định ngươi không có lầm chứ? Người ngươi vừa bảo ta buông chính là nữ nhân của ta!” Vẻ mặt Duệ vương tối sầm, trên tay hơi dùng sức một chút liền đem nàng kéo về phía hắn.

Cánh tay nàng bị kéo càng phát đau lợi hại, nàng không khỏi khẽ kêu lên một tiếng.

Hạ vương thấy thế, lòng hắn cấp bách vừa sợ vừa giận…Hắn xưa nay vốn không phải người nhân từ, nếu luận về sự ngoan tuyệt, hắn tuyệt đối không hề thua kém Thượng Quan Kinh Hồng! Nhưng mà lúc này, hắn thật sự không đành lòng nhìn thấy Kiều Sở bị đau, lực đạo của hắn cùng Thượng Quan Kinh Hồng cùng lúc kéo chắc chắn nàng sẽ chịu không nổi! Hắn cường lệnh cho chính mình phải buông nàng ra….

Ngay khi hắn vừa buông tay, lập tức liền nghe một tiếng cự thanh rét lạnh đột ngột cắt qua bầu trời đêm___
Hắn chấn động, đáng chết, là Thượng Quan Kinh Hồng cố ý!
Vốn, võ công của hắn và Thượng Quan Kinh Hồng miễn cưỡng có thể cho là sàn sàn như nhau…Nhưng chỉ một khắc khi hắn vừa lui, lập tức liền để cho ca ca của hắn thừa cơ hội rút ra trường kiếm treo bên hông, kiếm quang cắt qua, lập tức đem bát tử sa dưới đất phá tan tành thành mảnh vụn, chất lỏng văng đi khắp nơi….

.


Hắn không kịp chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bát tử sa vỡ thành từng mảnh nhỏ, mảnh vụn sắc nhọn lao về phía hắn, hắn phi thân tránh đi…Những mảnh vụn huyền tử trong không trung tựa như một cơn mưa màu tím nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, mà Duệ vương cùng Kiều Sở cũng đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại thanh âm rét lạnh của nam nhân trầm bổng vương lại trong bóng đêm.

“Hảo Cửu đệ, nếu còn để ta nhìn thấy ngươi chạm vào nàng thêm một lần nào nữa, lúc đó ta mặc kệ ngươi là con của phụ hoàng, mặc kệ ngươi là đệ đệ của ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Hắn lạnh lùng cười, nhảy về mặt đất, giận dữ vung tay lên, đường kiếm như cầu vồng quét qua mặt đất đem chiếc giỏ trúc phá tan thành hai nửa.

Cảm giác trống rỗng đột ngột xâm chiếm lòng hắn khiến tâm hắn trở nên điên cuồng….

.

Bát canh kia nàng vẫn còn chưa kịp uống….

Vừa rồi nếu như hắn bất chấp tất cả, ngoan tuyệt hơn một chút nữa, nhất định đã có thể chặn lại Thượng Quan Kinh Hồng!
Hiện tại, tuyệt không thể đuổi theo!
Doanh trướng không cách xa nơi này lắm, hắn cùng Thượng Quan Kinh Hồng đánh nhau không quan trọng, quan trọng là sẽ không tốt cho Kiều Sở.

Nếu để người khác biết việc đêm nay nàng trốn ra ngoài, cho dù thế nào thì trong mắt người khác nhất định cũng sẽ cho là nàng không trong sạch…Hơn nữa nếu để lọt vào tai phụ hoàng, đây sẽ là tội sát thân!
Nhưng nếu Thượng Quan Kinh Hồng dám làm gì nàng, hắn thề, hắn nhất định sẽ giết hắn!
Vốn huynh đệ bọn hắn tranh đoạt ngôi vị, nhưng hắn có cách thức của hắn, tuyệt không cần phải sát huynh diệt đệ…Nhưng nếu Thượng Quan Kinh Hồng dám đối với nàng không tốt, lúc đó hắn mặc kệ, sát huynh thì mặc kệ sát huynh!
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, bàn tay gắt gao xiết chặt đến mức nổi cả gân xanh, hắn cười lạnh.


Trở về không được!
Kiều Sở, ta không thể để cho ngươi trở về bên cạnh hắn.

Ngươi không thích, ngươi cũng sẽ không có được hạnh phúc.

Mà ta cũng đã muốn trở về không được nữa rồi…
Ta phải có được ngươi.

*****
Doanh trướng của Kiều Sở.

Lúc này bên ngoài doanh trướng có hơn mười tên thị vệ, tất cả đều đang sững sốt đứng nhìn hai gã hộ vệ của Duệ vương phủ hai tay che mắt không ngừng thống khổ rên rỉ.

Một vài giây trước, hai gã hộ vệ này đã bị Duệ vương một tay ôm Kiều phi một tay huy kiếm đâm thủng cả hai mắt…
Đao quang kiếm ảnh, ra tay nhanh như chớp không một lời báo trước.

Hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, Duệ vương ôm Kiều phi đi tới trướng khẩu, mọi người đồng loạt thi lễ mà hắn lại không có lên tiếng, chỉ là rất nhanh liền buông Kiều phi ra, để cho nàng tựa vào trước ngực, bàn tay phủ lên che hai mắt của nàng lại…Mọi người chỉ kịp thấy một trận hoa mắt, Duệ vương đã lập tức rút kiếm của một gã cấm quân thị vệ đứng gần nhất, phất tay một cái liền hủy đi hai mắt của hai gã hộ vệ.

Máu tươi bắn ra tung tóe, hai gã hộ vệ không ngừng kêu gào thảm thiết, mà Duệ vương còn không thèm nói một lời nào, chỉ ôm Kiều phi vào trong lòng.

Liêm trướng vừa bị người mạnh mẽ xốc tung lên lại cực nhanh hạ xuống, Duệ vương cùng Kiều phi đã biến mất vào trong doanh trướng, lúc mọi người vẫn còn chưa thoát ra khỏi sự khiếp sợ, liền nghe thanh âm nam nhân rét lạnh từ bên trong trướng truyền ra ngoài: “Kiều phi nương nương ham chơi không trách, hai người các ngươi hầu hạ lâu ngày mà ngay cả mặt mũi của chủ tử cũng nhận không ra, thử hỏi mắt còn lưu lại làm cái gì!”
Nghe nói Duệ vương là người quân tử, ôn nhân từ hậu…Nhưng hiện tại một màn chứng kiến thấy khiến cho đám người không khỏi cấm thanh không dám thốt lên nửa lời, trống tim đập thình thịch, hiểu được vừa rồi bọn họ đã phạm phải một sai lầm lớn!
Thời điểm cuối canh hai, lúc đó bọn họ đang đứng canh gác bên ngoài doanh trướng thì nghe được thanh âm của Kiều phi từ bên trong truyền đến, thanh âm của Kiều phi ôn nhu vang lên: “Mỹ Nhân, hình như Tứ Đại bị ta lây bệnh cũng bị nhiễm phong hàn rồi…Hôm nay các ngươi không cần ở đây hầu hạ ta đâu, ngươi trước mang Tứ Đại trở về bên kia đi…À, bên ngoài trời rất lạnh, Tứ Đại, ngươi mặc thêm áo hồ cừu này đi.



Một lát sau, có một nữ tử cao gầy dìu một người mặc áo cừu đội mũ trùm kín người từ bên trong doanh trướng đi ra, nha hoàn mặc áo hồ cừu không ngừng che miệng ho khan.

Khi ấy, tất cả mọi người đều sợ bị lây bệnh cho nên đều tự động tránh xa, nào có ai tiến lại cẩn thận đi quan sát cái gì.

Nguyên lai là Kiều phi cải trang thành nha hoàn lén lút trốn ra ngoài đi chơi.

Lúc này, chúng thị vệ đều cảm thấy mình thật may mắn khi không phải người của Duệ vương phủ.

Nhưng mà những hộ vệ bị xử phạt đã thảm đến như thế, thật không biết vị Kiều phi một mình trốn ra ngoài kia…….

.

Không ai đoán được Duệ vương sẽ làm thế nào, vốn trước đó thì hắn bỏ mặc Kiều phi một ngày một đêm không người hầu hạ ở lại trong doanh trướng, nhưng vừa rồi khi hắn đâm thủng mắt hai gã hộ vệ, lại một tay gắt gao che mắt nàng, giống như là sợ dọa đến nàng, nhưng ai cũng có thể nhìn ra trên mặt hắn lúc đó là cường liệt tức giận……….

.

“Thượng Quan Kinh Hồng, không được…”
Đột nhiên một đạo thanh âm thống khổ từ trong trướng truyền ra, đám người hai mặt nhìn nhau, đều kinh hãi mà không dám thốt ra tiếng.