Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 233: Đến Cung Dưỡng Ngươi 1






Sau một phút hoảng hốt thất thố, Kiều Sở lập tức liền trở nên phẫn hận, ngẩng mặt cười lạnh nói: “Ngươi nếu đã biết, vì sao còn giả vờ không biết….Cố ý khiến ta phải xấu hổ nhục nhã?”
“Kiều Sở, ta là giả bộ hay không giả bộ, nàng thực ra biết rất rõ ràng”
Trong bóng đêm, thanh âm trầm thấp khàn khàn của Thượng Quan Kinh Hồng vang lên: “Xấu hổ nhục nhã? Nàng cảm thấy như thế là xấu hổ nhục nhã? Ta nói cho nàng biết, ta tuy không biết ta trước kia là người như thế nào, nhưng nếu là ta hiện tại, một khi ta đã muốn kẻ nào phải xấu hổ nhục nhã, tuyệt đối sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết”
Kiều Sở an vị ngồi trên đùi của Thượng Quan Kinh Hồng, phía dưới đùi nàng đó chính là ngang tàng của hắn…
Hắn nói đúng, hắn là làm bộ hay không phải làm bộ, nàng kỳ thực biết rất rõ ràng, nhưng lúc này nghe hắn nói “sống không bằng chết”, nàng thật sự rất muốn cười giễu chính mình…Hắn chẳng lẽ còn không biết, nàng hiện tại quả thật là sống không bằng chết đó sao?
Kiều Mi là tẩu tẩu của hắn, nhưng hắn đã mất đi trí nhớ, Kiều Mi lúc này thật cũng không khác gì những nữ nhân khác…
Một ngày một đêm nàng và hắn cùng nhau lưu lại ở Y lư, khi hắn hướng nàng đưa ra lời cầu thân, nàng thiết nghĩ, bọn họ…..
Nhưng vì Kiều Mi, hắn bỏ lại một mình nàng, chính mình không thèm nói một tiếng nào đã vội vã rời đi.

Cho dù Kiều Mi thực sự bị bệnh đi nữa, hắn cũng đâu nhất thiết phải lo lắng đến cái mức độ đó.
Cái đó cũng không sao, nhưng hắn sao có thể vừa mới chạm vào nữ nhân khác liền lại chạy đến đây mà ôm nàng?
Mặc dù trước kia ở Duệ vương phủ hắn cũng như vậy, nhưng hiện tại thì khác! Bởi vì khi đó, hắn không yêu nàng!
Nàng thật khờ.
“Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi luôn là một kẻ ăn chơi trác táng, thanh sắc khuyển mã, chỉ biết chơi đùa nữ nhân!” Nàng không khỏi cúi đầu cười khẽ.
Bàn tay to của Thượng Quan Kinh Hồng nắm chặt lấy hai vai của nàng, cười lạnh: “Ăn chơi trác táng? Nàng không phải nói ta là chỉ là một đứa đầy tớ đó sao, ta cho dù có ăn chơi trác táng, liền cũng chỉ đối với một mình nàng mới như thế!”
Ngón tay của hắn bấu chặt vào vai nàng, khớp ngón tay khép lại, rồi lại chậm rãi mở ra, đem hai vai của nàng nắm chặt đến mức phát đau.

Trong bóng tối, nàng nghe thanh âm cười lạnh đến mức run rẩy của hắn.
Lại còn tức giận đến như vậy, vậy hắn lúc đó ở trong viên tử cùng Kiều Mi thân mật thì hắn coi là cái gì?! Kiều Sở cười khẽ, lại cũng giống như hắn cắn chặt răng, đột nhiên thầm nghĩ muốn liều lĩnh, mặc kệ ngoài cửa có người hay không, vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, giống như một đố phụ mà mở miệng chất vấn hắn chuyện hắn cùng Kiều Mi lúc đó.
Răng cắn chặt rồi lại thả ra, rồi lại thả cắn liên tục, cuối cùng khi mở miệng thì đã thành cùng hắn thương nghị: “Ngủ đi.

Ta đã đáp ứng ngươi đêm này cùng nhau ngủ, nếu ta đã tuân thủ lời hứa, thì ngươi cũng nên tuân thủ hứa hẹn.


Ngươi đã đáp ứng sẽ không cùng ta làm cái loại sự này.

Ta đã có nam nhân khác, lòng ta chỉ yêu người nam nhân kia, vĩnh viễn cũng chỉ có thể cùng hắn làm cái loại sự này mà thôi, ngươi đã hiểu hay chưa?”
Nếu không phải hai tay của nàng đang bị hắn dùng chân kẹp chặt, không thể nhúc nhích, nàng nhất định đã phải đưa tay phủ ngực chế ngự cơn đau thống khổ, để cho chính mình hiện tại không trở thành cái bộ dáng chật vật như thế này, phải thở phì phò mới có thể đem lời toàn bộ nói ra hết.

Nàng vốn định sẽ làm như dự tính trước đó, đưa ra đề nghị cùng hắn lập tức rời khỏi đây, nhưng hiện tại nàng tựa như mất đi tất cả lý trí, thầm nghĩ muốn tách hắn ra, thầm nghĩ chính mình không muốn nhìn thấy hắn thêm một chút nào nữa!
Ở đối diện, Thượng Quan Kinh Hồng vẫn không có lên tiếng, ngay cả bàn tay đang xiết chặt lấy vai nàng cũng chậm rãi buông lỏng, lập tức giống như bị cái gì đoạt mất toàn bộ độ ấm, lòng bàn tay của hắn vốn nóng rực lại từng chút từng chút biến lạnh.
“Ân, quả nhiên chính là ta tự mình đa tình, thân nàng sớm đã trao cho người nam nhân khác! Có điều, Kiều Sở, nàng nếu quả thật yêu người nam nhân kia, vậy thì lúc đó nàng đáng ra không nên hôn ta!”
Theo thanh âm thô dát mỉa mai cười của hắn vang lên, cả người nàng liền bị hắn hung hăng đẩy ra, thân người đập mạnh vào đầu giường, cơn đau kịch liệt trên đầu truyền đến, nàng biết nhất định là đã rách da đầu chảy máu, nhưng nàng không có lên tiếng, chỉ là khởi động thân mình chậm rãi ngồi dậy.

Trong phòng tuy tối đen, nàng lại vẫn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hắn hạ giường mang giày, nhưng hắn lại không lập tức bỏ đi giống như trong suy nghĩ của nàng, ngược lại chỉ đứng ở trước giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Nàng cũng đồng dạng lạnh lùng nhìn lại hắn.
Tốt nhất là cứ như vậy mà thống hận lẫn nhau đi.

Kiều Sở vốn đã biết rất rõ ràng chính mình đã sắp phát điên rồi.

Vốn trước khi nói những lời kia, nàng đã sớm đoán được hậu quả sẽ như thế nào, nhưng nàng vẫn mở miệng nói…
Đột nhiên, Thượng Quan Kinh Hồng nghiêng người thắp ngọn đèn dầu trên bàn lên.
Kiều Sở có chút chưa kịp thích ứng với ánh sáng, nghiến răng nói: “Ngươi không đi, còn ở lại đây làm cái gì?”
Thượng Quan Kinh Hồng nhướng mày, lộ ra nhất mạt trào phúng: “Đi, ta đương nhiên sẽ đi.

Đối với nữ nhân của kẻ khác ta không có hứng thú.


Ta chỉ là muốn khiến cho chính mình nhìn kỹ bộ dáng của nàng ngày hôm nay, muốn để cho chính mình nhớ kỹ thế nào gọi là thủy tính dương hoa.

Nhớ kỹ, để về sau mới không phạm phải sai lầm thêm lần nữa”
Hắn nói xong cầm lấy ngọn đèn, nắm thật chặt trong tay, trong lòng thầm cười chính mình, thủy tính dương hoa….Hắn sau khi nói xong bốn chữ kia, vậy mà không biết vì cái gì vẫn còn chần chờ chưa chịu bỏ đi.
Hắn mặc dù đã mất trí nhớ, cũng không thích cầu xin ai, vậy mà hai ngày qua, hắn hết lần này đến lần khác luôn ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng, lý do chẳng qua chỉ bởi vì hắn muốn được cùng nàng một chỗ.
Đến tận bây giờ, hắn rốt cuộc mới hiểu được thứ nàng muốn chính là cái gì…Chính là một đầy tớ rồi lại giống như một nam nhân.
Mà nàng, lại sớm đem thân thể trao cho người nam nhân khác.
Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa nàng với người nam nhân đó, nhưng hắn có thể khẳng định, người kia nhất định là không yêu nàng lắm, nếu không, nàng sao có thể ở cùng hắn một chỗ như thế này.
Nhưng mà, nàng chung quy cũng chỉ xem hắn như một kẻ thế thân, nàng hôn hắn, chẳng qua cũng chỉ là cho hắn một chút bố thí!
Trên đời này có ai lại không yêu khuynh thành?
Hắn biết nữ tử khuynh thành kia có ý đối với chính mình lấy lòng, mà hắn lại ngu xuẩn đi đến cung điện của nàng, thời điểm trong viên tử chính mình cũng tâm viên ý mã mà vỗ về gương mặt xinh đẹp của nàng một chút, muốn cho chính mình tỉnh táo lại.

(Tâm viên ý mã: Đứng núi này trông núi nọ)
Vốn, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, ngại gì một chút ngả ngớn cơ chứ.
Chỉ là, khi hắn chuẩn bị cáo từ đi, Nhược Tuyết lại nói cho hắn biết, nàng cũng đã tiến cung, Linh hậu cũng đã phân phó người chuẩn bị phòng cho bọn hắn, hắn mới lập tức trở về cung điện.
Hắn đầu tiên vẫn là trở về phòng của chính mình ở lầu năm, cẩn thận tắm rửa thay y phục sạch sẽ, xong rồi mới đến tìm nàng, hắn chỉ sợ nàng không chịu được một thân huyết tinh cùng mùi thuốc đông y của hắn mà thôi.
Trên người hắn lúc tiến cung vẫn là mặc một bộ trường bào xanh thẫm dính đầy máu, vẫn còn chưa kịp thay ra.

Hai ngày nay, tâm tư của hắn nào có đặt trên người mình?
Hắn bị thương vẫn chưa lành, khi tắm lưng chạm vào nước, nhất thời liền đau rát đến kịch liệt.
Trên người hắn từ đầu vẫn luôn mang theo vài chiếc bình sứ, hắn rất nhanh liền lấy một lọ trong đó ra dùng, tuy hắn mất trí nhớ, nhưng kiến thức về y thuật thì vẫn còn, vì vậy hắn liền có thể biết được trong bình kia chính là dược giảm đau, ngoài ra bên trong còn chứa một ít thành phần thúc dục.
Hắn vốn không muốn dùng, nhưng chỉ sợ thời điểm ôm nàng ngủ, nhất định sẽ đau đớn mà ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.

Nhưng nếu bỏ qua một đêm này không cùng nàng ngủ thì hắn lại không muốn chút nào, dù sao cũng là một cơ hội khó cầu, chỉ sợ về sau sẽ không thể có lần thứ hai, cho dù, hắn chỉ đơn giản là muốn cùng nàng ngủ chung một giường.
Vì thế hắn liền đem một viên thuốc nghiền nát, chỉ ăn vào một phần năm bột phấn.
Vốn lượng dược kia cực kỳ nhỏ, nhưng không ngờ khi hắn chạm vào nàng, dược tính lại bộc phát mạnh đến như vậy…
Hắn lần nữa ức chế chính mình, nhưng rốt cuộc nhịn không được chạm vào nàng, vẫn muốn hôn nàng, để giải tỏa ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trong người hắn.
Nào biết, hắn vì nàng mà đau lòng biết bao nhiêu, nhưng đổi lại nàng cho hắn toàn những lời cay độc.
Sau khi nghe nàng nói một câu kia, nếu không phải hắn lập tức rời giường, thì có lẽ, bàn tay này của hắn có thể đã không thể khống chế được mà hung hăng siết chặt lấy cổ nàng…..
Một khắc kia, phảng phất như có một cơn đau thống khổ tựa như ngàn mũi kim đâm vào tim hắn, khiến cho hắn không thể thở nổi, hắn thầm nghĩ muốn giết nàng!
Đáng tiếc, hắn chung quy vẫn không thể hạ thủ được, cho dù nàng bất quá chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân bị nam nhân chơi đùa.
Sớm đã có người chạm qua nàng, cùng nàng làm cái loại chuyện kia.

Trong mắt nàng nhìn hắn lúc nào cũng chỉ có bỉ cùng hận, hắn biết nàng không phải bịa đặt, tuyệt đối không phải đang đùa giỡn.
Hắn cắn răng nghĩ, cái loại cảm xúc này tạm thời bị ánh lửa áp chế, cảm giác thống khổ tựa như xà tín lạnh như băng đang chậm chạp xông lên dạ dày, cuồn cuộn tưới vào trong người hắn khiến hắn tựa hồ không thể đứng vững nổi nữa, ngực giống như bị cái gì đó thật mạnh xé rách từng khối da thịt, đau đến mức hắn cơ hồ muốn chết đi, khiến hắn muốn nàng cũng phải chịu đau đớn giống như hắn…….Nhưng mà, dưới chân hắn lại giống như đang mọc rể, một chút cũng không thèm nhúc nhích, giống như một đứa ngốc tử đứng ở bên giường nhìn nàng!
Hắn giơ cao ngọn đèn, là hắn đang muốn ngọn lửa ấm áp xua tan đi rét lạnh trên người, hay vẫn là vì muốn được thấy rõ thần sắc hối hận trên mặt hắn, sợ bỏ lỡ trong mắt nàng đối với hắn có cái gì không tha.
Nga, hắn thật đáng khinh đến như thế!
Hai chữ ‘đáng khinh’ vừa thốt lên trong đầu, nhất thời cỗ hận ý bén nhọn lập tức liền xâm chiếm khắp người hắn, che lấp đi toàn bộ thần sắc trên mặt hắn, khiến cho hắn không thể thở nổi.
…..
Kiều Sở không biết nam nhân trước mắt nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nàng chỉ thấy con ngươi trong mắt hắn co rút từng trận, trong lòng nàng lại càng phát run rẩy đến lợi hại, ngoài miệng lại không khỏi có chút đố kị mờ mịt phun ra một câu duy nhất phá tan sự im lặng: “Nhược Tuyết so với một nữ nhân lẳng lơ như ta thì tốt hơn rất nhiều có đúng không?”
“Đúng vậy, một nữ nhân bị ruồng bỏ…”
Thượng Quan Kinh Hồng ngẩng đầu cười mỉa mai, cuối cùng ánh sáng theo con ngươi thâm ám tà ác của hắn mạnh co rụt lại, “bụp” “bụp” mấy tiếng, Kiều Sở chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, Thượng Quan Kinh Hồng cũng không quay đầu lại, dùng hết sức xoay người, vô số mảnh vỡ sắc nhọn từ đâu văng về phía nàng, gò má nàng đau xót, có cái gì đó vừa hung hăng cắt qua da thịt nàng.
“Rầm” một tiếng, cửa đã bị đóng lại, cả phòng lần nữa chìm vào trong bóng tối.
Nàng nhắm mắt lại, bàn tay che gò má, nước mắt lăn dài, lại cười đến thê lương, cũng chẳng phải bởi vì ngọn đèn lưu li kia đã bị người ta bóp cho vỡ nát, tan thành từng mảnh vỡ____
*****
“Bái kiến Thượng Quan công tử”
Nhược Tuyết đang đứng ở hành lang lầu hai, cắn răng do dự nghĩ đến một cái chủ ý, đột nhiên nghe được thanh âm từ phía sau lưng truyền đến.
Nàng vừa mừng vừa sợ xoay người lại, liền nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng một thân áo bào trắng đang bước nhanh tới, nô phó đứng hầu bên ngoài phòng liền cúi người hành lễ với hắn.
Vốn đêm qua qua Lữ Tống lại đột nhiên rời đi, còn Thượng Quan Kinh Hồng cùng Kiều Sở cô nam quả nữ lại cùng nhau ở một chỗ, sáng nay nàng đến Y lư biết được tin đó, sau khi trở về, liền tựa như ngồi trên đống lửa.
Nào ngờ sau đó phụ thân cùng mẫu thân lại còn hỏi nàng có phải hay không đã thích Thượng Quan Kinh Hồng….

Nàng cũng đã thừa nhận.
Nói không rõ là vì lý do gì, nhưng nàng quả thật là đã yêu hắn, thậm chí còn muốn gả cho hắn nữa.
Phụ thân mẫu thân nàng cũng có chủ ý này, cho nên mới có một chuyện “bệnh phát tác” kia.
Vừa rồi, nàng nghe nô phó bẩm báo lại rằng Thượng Quan Kinh Hồng đã nghỉ lại trong phòng Kiều Sở, sau khi nghe cái tin này, nàng lập tức rời khỏi phòng chạy vội xuống đây, nhất thời không thể nghĩ ra cái cớ gì để đi ngăn cản hai người, nhất thời lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên đi phỏng đoán giữa hai người có hay không đã phát sinh cái loại chuyện kia…
Hiện tại nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đi ra, tảng đá đè nặng trong lòng nàng rốt cuộc cũng đã có thể nhấc ra, thầm nghĩ hắn chỉ là muốn đến gặp Kiều Sở một chút mà thôi.
Nàng cười nói: “Công tử sắp trở về phòng nghỉ ngơi đó sao? Phòng của ta và công tử vừa vặn ở cùng lầu, chi bằng chúng ta cùng nhau trở về đi… Không biết liệu công tử có nhã hứng đến phòng Nhược Tuyết uống một chén trà hay không? Trà kia sẽ không khiến công tử mất ngủ, ngược lại còn có tác dụng an thần rất tốt…”
Lời nàng nói còn chưa dứt, đã thấy trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng bất chợt xẹt qua một tia tà nịnh, khóe miệng khẽ nhếch: “So với một chén trà, ta lúc này cần một nữ nhân hơn”
Nhược Tuyết cả kinh, khuôn mặt nháy mắt liền đỏ bừng xấu hổ, nhỏ giọng quở mắng: “Công tử đang nói bậy bạ gì đó…”
“Đi hay là không đi?”
Bên tai là thanh âm nặng nề của nam nhân, Nhược Tuyết ngượng ngùng liếc nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, chỉ cảm thấy hắn lúc này dường như có điểm gì đó bất đồng, con ngươi đen sâu trong mắt hắn tựa như càng trở nên thâm trầm thêm vài phần, khóe miệng thản nhiên lan ra một tia ám nịnh tà khí, dung mạo của hắn vốn tuấn mỹ hơn người, lúc này lời nói ra lại còn mang theo một cỗ mê hoặc khó cưỡng lại, làm cho nàng ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một chữ: “Được”
*****
Kiều Sở đã không còn biết rõ hôm nay đã là ngày thứ mấy nàng lưu lại trong cung nữa.
Bởi vì nàng bị bệnh, phần lớn thời gian chỉ nằm trên giường nặng nề ngủ, thị nữ cứ đúng ngày ba bữa sẽ ghé lại đưa cơm nước cho nàng, ở cách vách phòng nàng cũng đã có sẵn nhà xí lẫn phòng tắm rửa, cho nên nàng căn bản không cần phải đi đâu, có thể an tâm mà…dưỡng bệnh.
Nàng đã yêu cầu thị nữ không đem tình trạng bệnh tình của nàng báo lại cho Thượng Quan công tử.
Bởi vì nàng biết, cho dù có nói thì hắn cũng sẽ không xuất hiện.
Thị nữ cũng một mực im lặng, chỉ làm đúng bổn phận ngày ba bữa lo cơm nước, còn lại hết thảy đều mặc kệ nàng chẳng thèm bận tâm.
Mà kể từ tối hôm đó, Thượng Quan Kinh Hồng quả thật còn chưa có đến tìm nàng đến một lần.
Nhưng nàng cũng biết, thân thể này của nàng thật không thể bị bệnh thêm một lần nào nữa!
Nàng chật vật ngồi dậy, hạ giường đi rửa mặt chải đầu.
Thị nữ sau khi đưa cơm tối đến cho nàng liền ra khỏi phòng đem cửa đóng chặt lại, nhưng nàng nằm trên giường lại vẫn có thể nghe được tiếng bọn họ thì thầm ở bên ngoài.
“Ngươi biết gì chưa, đêm nay trăng tròn, Mị tộc bên kia sẽ có người lại đây thương thảo hôn sự của công chúa đó”
“Ngươi cho là Thượng Quan công tử sẽ đồng ý được sao? Thượng Quan công tử cùng công chúa của chúng ta hiện giờ……Ách, ngày đó, ta nghe nói thị nữ bên người công chúa còn tận mắt nhìn thấy Thượng Quan công tử….nghỉ lại trong phòng của công chúa nữa kìa”
Một trận sợ hãi than qua đi, lại có người nhỏ giọng nói: “Vậy vị tiểu thư trong phòng này….”
Một thị nữ khác thấp giọng khinh xuy: “Ai thèm quan tâm đến nàng chứ! Bất quá chỉ là một Thiên kim tiểu thư lâm vào bước đường cùng mà thôi! Nói không chừng chuyện hôn sự của Mị tộc đêm nay lại biến thành hôn yến của Thượng Quan công tử với công chúa của chúng ta đó nha”
……
Trong gương hiện lên một gương mặt nhợt nhạt của nữ tử, gương mặt của nàng….Kiều Sở lau đi giọt nước trào ra ở khóe mắt, chặt đứt dòng suy nghĩ, đem khăn lụa cẩn thận che mặt, bước nhanh ra cửa.