Phi Thiên

Chương 1945: Lục đạo thánh chủ (Hạ)




Miêu Nghị sờ sờ mũi, hắn chỉ quen biết Cao Quan mà thôi, giao tình chưa đủ làm Cao Quan động thủ dẫn năm người này ra ngoài, mấy gia hỏa này tu hành lục đại kỳ công, xuất hiện trước mặt Cao Quan sẽ gặp phiền toái. Trước cứ ổn định năm gia hỏa không tiết lộ thân phận Thiên đình của mình, hoàn toàn lừa gạt bọn họ, trên thực tế hắn không có biện pháp mang bọn họ rời đi.

Cho nên hắn kiếm cớ nói:

- Tình huống hôm nay, chúng ta có thể trốn thì trốn, nếu thật sự có đại quân Thiên đình đánh tới, đám phản tặc phát hiện không đúng, làm không tốt sẽ khống chế chúng ta trước, nên nhìn kỹ tình hình rồi nói sau.

Cơ Hoan kỳ quái:

- Ngươi có phải người to gan lớn mật hay không? Cũng dám trực tiếp chạy đi, sợ sao?

Miêu Nghị:

- Đương nhiên sợ, đầu tiên không biết hang ổ phản tặc nằm ở nơi nào, hiện tại xác thật bàn cũng không giải quyết được gì.

Sau khi thương nghị không có kết quả, nơi này là hang ổ phản tặc, khắp nơi là tai mắt của phản tặc, cho dù là hoàn cảnh hay thực lực của đối phương, mấy người bọn họ tạm thời không thể thoát thân, chỉ có thể chờ thời cơ phù hợp rồi nói sau.

- Thứ cho ta không tiễn xa!

Trong đình viện, Miêu Nghị gác tay cười ha ha.

Không có người phản ứng, ra cửa sân, năm người Vân Ngạo Thiên không vội vã rời đi, quan sát hoàn cảnh chung quanh, đi đến vách núi bên bờ biển nhìn ra xa.

- Chỗ của ta đều là đầm lầy, cả ngày chướng khí khói độc tràn ngập, hoàn cảnh nơi đây tốt hơn ta thật nhiều.

Cơ Hoan cảm thán một tiếng.

Tư Đồ Tiếu:

- Đầm lầy thích hợp với lão yêu quái như ngươi ở lại, còn có cái gì không hài lòng.

Vân Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn hai tùy tùng sau lưng, thấp giọng nói:

- Hoàn cảnh không tốt cũng chỉ có thể chịu đựng. Hôm nay chúng ta phải xem tình hình rồi nói sau, nhìn xem đám phản tặc này đang làm gì.

Mấy người âm thầm gật đầu, Mục Phàm Quân suy nghĩ suốt nửa ngày đột nhiên truyền âm nói:

- Vì sao phải nghĩ đến rời đi? Có lẽ chúng ta dừng chân tại nơi này cũng được đấy.

“...”

Bốn người còn lại nghiêng đầu nhìn nàng, bọn họ kinh ngạc nhìn sang, không rõ tại sao nàng nói như vậy?

Tàng Lôi kỳ quái, truyền âm hỏi:

- Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thực cho rằng bọn họ thật tâm để chúng ta làm Thánh chủ hay sao?

Mục Phàm Quân từ từ nói:

- Chúng ta đi ra ngoài thì như thế nào? Chúng ta tu hành lục đại kỳ công trong Đại Thế Giới, chúng ta trong mắt Thiên đình khác gì phản tặc đâu? Ra ngoài lưu lạc sớm muộn gì cũng bại lộ. Nói cho cùng, tại Đại Thế Giới, trong mắt Thiên đình chúng ta chính là phản tặc, chúng ta ở cùng một đám phản tặc, so với lén lút ra ngoài còn không bằng lưu lại nơi đây.

Mấy người đều im lặng không nói.

Vân Ngạo Thiên:

- Mặc dù nói như thế, không nói trước đám phản tặc này có rắp tâm hại người, cho dù không có ác ý với chúng ta, bị vây ở chỗ này có tiền đồ sao? Trường kỳ bị vây tại đây có khác gì bị vây trong Tiểu Thế Giới? Vì cái gì chúng ta rời Tiểu Thế Giới đi vào Đại Thế Giới? Trên thực tế nơi này còn kém hơn Tiểu Thế Giới, ít nhất Tiểu Thế Giới còn có tài nguyên tu hành, nơi này thì sao? Chẳng lẽ chúng ta bị vây ở đây tới lúc chết già?

Mục Phàm Quân hỏi lại:

- Chẳng lẽ ngươi kế nhiệm vị trí ma đạo thánh chủ, bọn họ không cho ngươi tài nguyên tu hành?

Vân Ngạo Thiên:

- Cho! Đầy đủ tăng tu vi ta lên cảnh giới Thải Liên, có khả năng đủ tăng lên cảnh giới Thải Liên ngũ phẩm, nhưng chúng ta không quan tâm đệ tử mang theo sao? Mà ma đạo tướng chủ Dạ Hành Không cũng nói, đây là hàng tồn, tài nguyên tu hành trong Luyện Ngục chi địa cực kỳ thiếu thốn, tu sĩ bị vây trong Luyện Ngục chi địa sử dụng hết tài nguyên mang vào, vẫn tốn hao tới tận bây giờ, gặp được chiến sự cướp bóc một điểm tài nguyên cũng thưởng cho người có công, nói cho cùng tài nguyên tu hành ở đây không có tiếp tục, không kéo dài như bên ngoài.

Mục Phàm Quân:

- Chính bọn họ đều không có dùng, lại xuất hàng tồn cho chúng ta sử dụng, có thể thấy được không có ác ý với chúng ta, có lẽ là có thâm ý khác. Có lẽ chúng ta tu hành công pháp có chỗ hữu dụng với bọn họ, mọi người quên sấm ngôn của Vu Hành Giả rồi sao?

- Binh hành hiểm chiêu tất có họa, nếu không đường đi, đây là nơi quy về, rắn không đầu không được, chậm đợi trong lồng giam, lục tử tái hội, phong vân tái khởi...

Cơ Hoan nói thầm đột nhiên kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ Vu Hành Giả chỉ điểm bước ngoặc vận mệnh của chúng ta nằm ở nơi này? Phong vân tái khởi, như thế nào là phong vân tái khởi? Trong Luyện Ngục chi địa này làm gì có phong vân?

Mục Phàm Quân hỏi lại:

- Ngươi có hỏi vì cái gì bọn họ lại bảo chúng ta làm Thánh chủ không?

- Đương nhiên có hỏi.

Cơ Hoan gật đầu, nói:

- Bọn họ nói chúng ta dẫn bọn họ báo thù, thoát ly Luyện Ngục chi địa, đả đảo Thanh chủ và Phật chủ, nhưng chúng ta có khả năng sao? Cho dù liên thủ với bọn họ cũng không có khả năng là đối thủ của Thiên đình hoặc thế giới cực lạc.

Mục Phàm Quân hỏi lại:

- Trong Đại Thế Giới bắt đầu khi nào phù hợp với bốn chữ phong vân tái khởi? Nếu như sấm ngôn của Vu Hành Giả không sai, địa ngục phản tặc quyết sống mái với Thanh chủ và Phật chủ có tính là phong vân tái khởi không?

Mấy người kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.

Vân Ngạo Thiên dò xét nàng một lúc, hắn là người am hiểu nữ nhân này, nghi ngờ nói:

- Ngươi thật sự muốn lưu lại đây, có phải phát hiện manh mối gì hay không?

Ánh mắt Mục Phàm Quân sáng lên, nàng có ẩn dấu tư tâm, sẽ không nói rõ cái gì, lắc đầu nói:

- Có thật xem chúng ta làm Thánh chủ hay không, chúng ta thử khống chế liền biết. Cho dù lợi dụng chúng ta thì thế nào, cho chúng ta tài nguyên tu hành, bị lợi dụng còn tốt hơn ra ngoài mạo hiểm nha? Như các ngươi nói, dù sao hiện tại cũng không có biện pháp, không bằng xem tình huống lại nói sau!

Năm người bọn họ không có cố kỵ như Miêu Nghị, Miêu Nghị có thân phận Thiên đình đã thế bất lưỡng lập với phản tặc, cho nên Miêu Nghị cẩn thận không dám bạo lộ, trừ muốn chạy trốn vẫn muốn chạy trốn. Mà đám người Vân Ngạo Thiên trong tình hình không rõ tình huống sẽ không ra tay, muốn điều tra khu vực này là thế nào, tại sao lại tôn bọn họ làm Thánh chủ.

Vì vậy năm người cũng đóng vai Thánh chủ, thử điều động nhân viên phía dưới.

Vô Lượng tinh, Vô Lượng một đạo trong hang ổ địa ngục, cũng là hang ổ Vô Lượng Thánh Tôn Miêu Nghị ở lại.

Năm đó lúc bị buộc phá trận, Miêu Nghị cũng không biết nơi này gọi là Vô Lượng tinh, hôm nay đã biết rõ.

Vô Lượng tinh không thích hợp để người bình thường sinh tồn, đây là tinh cầu bị biển cả bao phủ, Hắc Thán lại như cá gặp nước, nó có thể hành tẩu dễ dàng.

Lương Dong và Mễ Linh đứng cách đó không xa nhìn Miêu Nghị đang đứng trên vách núi.

Miêu Nghị mặc áo bào vàng hoa lệ nhìn biển cả, hắn híp mắt nhìn Hắc Thán đang đùa giỡn trong nước, không biết suy nghĩ cái gì.