Phi Thiên

Chương 2493: Mở cửa! (2)




Câu Việt sá dị nói:

- Hạo gia bên kia phái Đoạn Hồng tới chủ sự? Không phái Tô Vận tự thân tới?

Hàn Đông:

- Tô Vận hẳn là không tới, ta cũng lo lắng có sai lầm, đặc ý xác nhận qua, phía Hạo gia có người nhìn thấy Tô Vận còn ở trong phủ.

Câu Việt trầm ngâm một phen, bông lắc đầu cười nhẹ:

- Xem ra Hạo Đức Phương còn là niệm niệm không quên chuyên tục huyền cho Tô Vận. Doanh gia bên kia ngược lại bình thường, Khấu gia tới Khấu Văn Lam, hẳn bởi là người quen cũ của Ngưu Hữu Đức. Doanh Nguyệt, Hạo Khinh Yến, ha ha, Khấu Văn Lục của Khẩu gia tướng mạo không tính quá xuất chúng, đoán rằng lấy vì mình có người quen dễ làm việc, hai nhà khác lại đều cầm khuê nữ áp đáy rương đem ra, Ngưu Hữu Đức này đột nhiên trở nên phỏng tay như vậy, đúng thật là ba mươi năm hà đồng ba mươi năm hà tây, thế sự khó liệu a!

Hàn Đông trong lòng thầm thì, miệng thì nói nhà người khác, bên này không phải cũng lấy ra khuê nữ áp đáy rương, mọi người đều như nhau cả thôi.

Câu Việt quay đầu đi:

- Chắc là chúng ta vừa đến nơi này, ba nhà khác cũng biết.

Hàn Đông gật đầu biểu thị tán đồng, lại nói:

- Người tiên sinh phái ra tìm hiểu đã truyền tin tức về, nói Ngưu Hữu Đức đã suất lĩnh nhân mã chạy tới bên này, chỉ nửa canh giờ nữa hẳn là sẽ đến.

Câu Việt khẽ gật đầu.

- Phía Hạ Hầu gia không có động tĩnh gì chứ?

Hàn Đông:

- Trước mắt không phát hiện có gì dị thường.

Câu Việt:

- Đừng nên sơ suất, nhớ theo dõi chặt chẽ bốn nhà kia.

- Tuân mệnh!

Trên thiên không một mảnh bóng người từ trời giáng xuống, khiến cho người trên Thiên phố dồn dập ngẩng đầu nhìn lại, mắt thấy rơi vào thành, lập tức dẫn lên một trận nghị luận huyên náo trên phố.

- Ke tới là ai vậy?

- Thấy thế nào đều như vừa bò trong vũng máu ra.

- Không phải là đám nhân mã Thiên Đình đại chiến ngoài kia chứ?

– Đương... Đương... Đương...

Vài đạo tiếng chuông du dương truyền đến, đến từ hướng cửa đông nơi tập quần nhân mã hạ xuống, càng dẫn tới một trận kinh hoa trên đầu phố.

Thiên binh thiên tướng thủ thành ngoài cửa đông nhất thời hoảng loạn, tấn tốc cắt đứt hàng người vào thành, quang! Cửa thành đóng lại, hộ thành đại trận tự động phong bế.

Nếu không phải bách ở áp lực từ đại hộ trong thành, cửa thành này căn bản sẽ không bóc mở, bộ phận thủ thành tự nhiên không biết đám đại hộ muốn sắp xếp người nào ra vào, mà phải muốn mở ra một trong bốn cửa thành vốn đã bị phong bế.

Người từ trên trời giáng xuống hiển nhiên cũng bởi nhìn thấy cửa thành bên này mở ra mới đáp xuống, Thiên phố phó đại thống lĩnh Lập Hoành vừa vặn ở bên này rướn người nhìn ra ngoài thành, lập tức hít sâu một ngụm khí lạnh.

Suất lĩnh nhân mã tới đây tự nhiên không phải ai khác, chính là Miêu Nghị dẫn theo tàn quân hổ kỳ khẩn cấp chạy tới.

Từng người y giáp chưa cởi, khắp người phủ một màu nâu đen, đó là màu máu tươi khô cạn ngưng kết trên người. Trên đầu, trên mặt, trên chiến giáp, khắp nơi là loại màu kia.

Đó là máu tươi của địch nhân, cũng là máu tươi của đồng đội, cũng là vinh diệu của đời này, không ai có thể dễ dàng lau đi. Mang một thân vết máu loang lổ tới nơi này, không mục đích khác, chính là muốn trưng ra cho người khác nhìn xem. Tất yếu phải trương dương, đã là vì chính mình, cũng là vì đồng đội chết đi, không thể khiến bọn họ chết trong vô danh, chết trong lặng lẽ!

Đao thương như rừng, trang nghiêm, an tĩnh, trên vạn người rơi xuống không xếp thành hàng, có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng lại mang theo một loại khí thế đặc biệt nhào về hướng cửa thành đang phong bế.

Bọn họ vừa cất bước, cửa thành liền phong bế lại, làm như bọn họ không có tư cách tiến qua cánh cửa này.

Bọn họ cửu tử nhất sinh mới đến được đây, không nghĩ vừa đến liền phải nhận đãi ngộ như thế, một cỗ nộ hỏa vô hình cháy lên trong lòng!

Miêu Nghi đứng ở mặt trước đại quân lành lạnh coi chừng Lập Hoành trên đầu thành, quát lớn:

- Mở cửa

Thủ quân trên đầu thành nhìn xuống đám người mặt dưới, không ai chê cười vẻ nhếch nhách tả tơi của những người này, trong lòng chỉ cảm thấy đến một cỗ sát khí vô hình đánh tới, đao thương trong tay lần nữa được nắm chặt, cảm giác miệng khô lưỡi ráo, nhìn những người này bọn họ mới hiểu cái gì gọi là nhân mã chinh chiến sa trường!

Chúng nhân tuy đứng trên cao, nhưng bị họ từng đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm, lại đều không khỏi chột dạ.

Phương Lập Hoành có phần hãi hùng khiếp vía. nỗ lực ổn định tình tự, lớn tiếng quát nói:

- Các ngươi là nhân mã phương nào, vì sao tới đây?

Miêu Nghị nhìn chăm chăm lên đầu tường, không muốn nói nhảm cùng hắn, rất muốn trực tiếp hạ lệnh công thành, nếu không phải biết Vân Tri Thu đã rơi trong tay quân thủ thành, lo lắng sẽ mang tới bất trắc cho Vân Tri Thu, còn không biết sẽ có hậu quả gì.

Miêu Nghị nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, cử qua đầu vai.

Trận hình phía sau lập tức có động tĩnh, có người lấy ra từng đoạn kim loại tiếp liền với nhau, rất nhanh từng nhánh đại kỳ nghênh gió mà lên.

Lam hổ kỳ, Ưng kỳ, Lang kỳ lần lượt tung bay, những chiến kỳ được đặc chế này, trên mỗi một mặt đều nhiễm đầy vết máu, có lá thậm chí đã rách nát, lại vẫn khiến đám người trên đầu tường khó mà dời mắt đi.

Miêu Nghị đột nhiên làm phép gầm lên một tiếng:

- Tả đốc trấn ất vệ Bắc Đẩu quân Hắc Long ti tổng trấn Ngưu Hữu Đức suất bộ ở đây, nhanh mở cửa thành!

Thanh âm cuồn cuộn vọng vào trong tay, mang theo một cổ nộ ý mà ai cũng có thể nghe ra.

Tên hiệu Ngưu Hữu Đức vừa xưng lên, khách bộ hành lui tới trên đường phố trong thành đều an tĩnh, đám kẻ hầu dồn dập thò đầu ra khỏi thương phố, lắng tai nghe ngóng động tĩnh.

- Ngưu Hữu Đức?

- Là Ngưu Hữu Đức tới

- Nghe giọng điệu này sao có vẻ như đang tức giận?

- Chẳng lẽ những kẻ vừa từ trên trời giáng xuống mới rồi...

- Chẳng lẽ người giết Chử Tử Sơn là hắn?

- Thì ra kẻ suất năm vạn quân cận vệ đánh vỡ trăm vạn tinh nhuệ Dậu đinh vực là hắn! Đứa điên này nộ khí xung xung dẫn người chạy tới đây làm gì? Mẹ nó, đừng dọa ta! Thiên phố chiêu ngươi chọc ngươi ư, oan có đầu nợ có chủ, làm sao lại nhắm vào Thiên phố rồi?