Phi Thiên

Chương 3823: Người dám đánh bạt tai Bạch chủ (2)




Bạch chủ nói:

- Không sao, ác dục trong cơ thể đã được ta thanh trừ sạch sẽ, chỉ là tâm thần tiêu hao qúa lợi hại, mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ tốt thôi.

Cao Quán lành lạnh nói:

- Ngươi đáp ứng qua với ta, nói sẽ chiếu cố nàng thật tốt, kết quả lại khiến nàng chịu khổ như vậy, người chiếu cố như thế đấy hả?

Bạch chủ lặng lẽ nói:

- Xin lỗi!

Cao Quán đưa tay quăng ra một tát.

Ba! Một tiếng bạt tai thanh thúy vang dội quất trên mặt Bạch chủ, đánh cho mặt Bạch chủ hơi lệch đi, trên mặt lưu lại dấu tay rõ nét.

Không thấy Bạch chủ tránh né gi cả, cứ thế chịu đựng bạt tai này, chúng nhân không khỏi kinh hãi, ngay cả Thanh chủ cũng không dám làm thế với Bạch chủ, tên Cao Quan thuộc hạ của Thanh chủ này lại có lai lịch gì?

Bạch chủ hứng chịu một tát lại vẫn một mặt cười khổ.

Cao Quán vươn hai tay ra:

- Cho ta!

Bạch chủ cẩn thận giao phó Yêu chủ trong tay cho đối phương, cử động này càng khiến chúng nhân nhìn không thấu, cả nữ nhân mình yêu thương cũng có thể đưa cho nam nhân khác muốn ôm thì ôm?

Đám người cung chủ mười hành cung Ly Hoa dồn dập nghiêng đầu nhìn Ngô Trường, Hòa Chân Quân cùng m Nhị Lang, rốt cuộc ba người đều là thủ hạ của Yêu chủ, hi vọng có thể từ trên thân ba người biết được tin tức nào đó, nhưng phản ứng của ba người bọn họ cũng là đầy mặt kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cao Quán cẩn thận ôm lấy Yêu chủ, nhìn một chút, lại quay sang chúng nhân:

- Đều là nam nhân, làm sao chăm sóc nàng, để hai nữ nhân tới hầu hạ!

Ánh mắt liếc hướng đám nữ nhân Ly Hoa.

Để ta chăm sóc nàng? Ly Hoa cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang một bên.

Bạch chủ cười khổ, gật đầu ra hiệu cho cung chủ Mộc Hành cung Lâm Hải.

Lâm Hải lập tức phóng ra một đám người, một quần khác hắn thường nhân, chính là Tinh linh tộc lấy Mộc Sâm trưởng lão dẫn đầu!

Đam Tinh linh tộc Mộc Sâm vừa nhìn thấy mấy ngươi Bạch chủ không khỏi sửng sốt một lúc, rõ ràng là bị kích động, lại nhìn Yêu chủ trong lòng Cao Quán, nháy mắt liền như sụp đổ, quỳ sụp xuống đất khóc lóc không thôi.

- Chủ nhân các ngươi mệt mỏi, cần được người chăm sóc.

Cao Quán nhàn nhạt một tiếng, ôm lấy người hờ hững đi qua đam Tinh linh tộc quy dưới đất, trực tiếp đi về hướng lầu các trên long thuyền.

Năm xưa Tinh linh tộc vốn là tộc quần dưới trướng Yêu chủ, cũng là bộc nhân của Yêu chủ, lúc này gặp lại chủ nhân liền kích động vạn phần. Nghe được lời Cao Quán, Mộc Sâm vội vàng bò dậy, thét to sai phái một ít nữ tinh linh đuổi theo. Tiếp đó Mộc Sâm lại nhanh chóng chỉ huy Tinh linh tộc nên làm như thế này nên làm như thế kia, chỉ rõ tập tính sinh hoạt thường ngày của Yều chủ, toàn bộ mọi thứ của Tinh linh tộc đều vận chuyển xung quanh làm sao để chăm sóc Yêu chủ cho tốt nhất.

Tinh linh tộc tựa hồ lần nữa tìm lại được ý nghĩa sinh tồn, bắt đầu lu bu bận bịu trong công việc.

Đưa mắt nhìn Cao Quán ôm người mà đi, đám cung chủ mươi hành cung vẫn cảm thấy không cách nào tưởng tượng, chẳng qua dường như đã hiểu ra một điểm, không trách được trước lúc xuất phát đột nhiên mười hành cung nhận được tin tức, mới ra tay san trừ toàn bộ thám tử của giám sát hữu bộ cai cắm trong mười hành cung, thử nghĩ mà xem, ngay cả vị giám sát hữu sư này đều là người bên mình, muốn nắm giữ danh sách thám tử Thiên Đình cài cắm trong mươi hành cung thực sự dễ dàng như bỡn.

- Nữ nhân này bị người chiều đến vô biên!

Ly Hoa tựa hồ rất không vừa mắt với hết thảy trước mặt, nhịn không được châm chọc Bạch chủ một câu.

Bạch chủ khẽ cười ta:

- Hình như ta nhớ năm xưa cũng muốn chiều ngươi như thế, nhưng mà ngươi không cho ta cơ hội.

Ha ha...

Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng quai tiếu của ba lão yêu quái.

Ly Hoa khẽ cắn răng bạc, coi chừng dấu tay trên mặt đối phương:

- Xem ra một tát kia còn chưa đủ đau nhỉ! Năm đó ta hỏi người, người vẫn chưa trả lời, cuối cùng nữ nhân này người tìm được ở đâu?

- Điều đó không quan trọng.

Bạch chủ khe lắc đầu.

Ly Hoa lại liếc mắt dấu tay trên mặt hắn:

- Chuyện Cao Quán là thế nào, năm xưa chưa từng thấy hắn có quan hệ gì với nữ nhân này, lai lịch hắn cuối cùng là sao?

Sau này có cơ hội lại nói.

Bạch chủ không thổ lộ thật tình, xoay người đối mặt với chúng nhân mười hành cung, nói:

- Mấy năm nay đã làm khổ mọi người.

Thần tình chúng nhân mỗi người mỗi khác, có kẻ lắc đầu, có kẻ cười khổ, cũng có kẻ thở dài.

Ngô Trường đang một bên nói:

- Bạch gia, chuyên Bạch nương tử cuối cùng là thế nào? Nàng nói nàng xuất gia, còn nói vái sư phó gì đó, rốt cục là chuyện gì a!

- Xuất gia? Vái sư phó?

Bạch chủ khe nhíu mày, thần sắc suy tư, dần dần như hiểu ra chuyện gì, thì thầm một tiếng:

- Bát Giới...

Ngô Trường tiếp tục nói:

- Bạch gia, Bạch nương tử ở đâu? Vì sao không gọi nàng tới?

- Vì sao không gọi nàng...

Bạch chủ ánh mắt lấp lánh, nhìn ra tinh không xa xa, từ từ buột miệng nói:

- Không muốn trở mặt cùng hắn.. Chúng nhân đối mặt nhìn nhau, không biết hắn nói thế là có ý gì.

Không đợi chúng nhân hỏi nhiều, Bạch chủ đã nghiêng đầu nhìn Vu Hành Giả một mực lặng yên đang gần đó, lời lẽ cử chỉ hòa khí bỗng nháy mắt tan biến không con, hờ hững nói:

- Món nợ năm đó đã đến lúc tính sổ rồi, đi thôi, toàn tốc tiến về trước!

- Ai!

Vu Hành Giả than nhẹ một tiếng, xoay người đi tới đầu thuyền, hai mắt chậm rãi khép lại.

Long thuyền khổng lồ dựng giữa tinh không lần nữa được khởi động, một quần cương thi lôi kéo long thuyền càng bay càng nhanh, vượt xa tốc độ Miêu Nghị thừa tọa năm đó, khoái tốc tan biến vào sâu trong tinh không...