Phi Thiên

Chương 547-2: Tự rước lấy nhục (2)




Vân Phi Dương không sao cả, không vì thất bại mà nổi giận, ngược lại vui tươi hớn hở đi ra khỏi bầy tượng đá, phất tay với mọi người, tâm thái rất dễ dàng thỏai mái, giống như đáng để mọi người học tập.

Nhưng lại đưa tới một trận khinh bỉ, Vân Phi Dương vẫn không để ý, cho rằng bọn họ đang ghen tỵ với mình, bay người lên chỗ lĩnh thưởng.

Lập tức có người cầm hộp ngọc tiến lên, đựng hai quả ‘Băng Nhan’ đưa cho Vân Phi Dương, loại linh quả này cần nhiệt độ khá thấp để bảo tồn.

Vân Phi Dương cầm hộp ngọc trong tay giơ lên cao, khoe khoang trở về chỗ ngồi của mình.

Vân Quảng tự mình rót rượu nghênh đón công thần, vẻ mặt tươi cười đón nhi tử, hai cha con nâng chén đụng một cái, uống một hơi cạn sạch.

Khách nhân ngồi cùng bàn làm bộ chúc mừng, Hắc Vô Nhai nâng chén chúc mừng, cũng có phong độ!

- Chư vị!

Nam Cực lão tổ đột nhiên đứng dậy cười nói:

- Tình hình vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy, là lão phu suy nghĩ không chu toàn, để tránh thời gian trì hoãn quá lâu, bây giờ sẽ bổ sung thêm một quy tắc, sau khi bắt đầu thời gian do dự không nên vượt quá mười tiếng đếm, dù sao phía sau còn có nhiều người chờ đợi.

Đề nghị này không ai có ý kiến, nếu ai cũng làm giống như Vân Phi Dương, vậy thọ yến của Nam Cực lão tổ cũng đừng nghĩ ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến, trận đại thọ này cũng không biết sẽ phải làm đến ngày tháng năm nào.

Nam Cực lão tổ phất phất tay xuống một bàn phía dưới, mời tiếp tục.

Bàn tiếp theo chính là của Bạch Tử Lương và Phong Như Tu, trong bàn này hai người bọn họ là tiểu bối có lực lượng ngang nhau, hai người đều khiêm nhường mời đối phương, kì thực là trong lòng đang lo lắng. Chỉ vì trận đầu là tên ngu ngốc Vân Phi Dương ra sân, nếu ngay sau đó người thứ hai ra sân, còn không bằng Vân Phi Dương, vậy thì sẽ biến thành chê cười, thậm chí nếu thất thủ nhiều hơn, bản thân sẽ mất hết thể diện, cho nên cũng muốn né tránh một vòng này.

Cơ hội tới rồi! Vân Phi Dương đặt chén rượu xuống, đứng lên lớn tiếng nói:

- Bạch Tử Lương, ngươi định cho chúng ta đợi tới khi nào, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, sợ rằng ngay cả đại thọ ba mươi vạn năm của lão tổ cũng trôi qua mất!

Thật sự là ăn miếng trả miếng, có thù tất báo, những gì đối phương tặng cho mình, hắn đều lập tức tặng trở lại.

Vân Quảng hắc hắc cười lạnh, tự rót rượu cho nhi tử, hiển nhiên đang khen nhi tử mình nói rất hay.

Phong Như Tu nhất thời thở phào nhẹ nhỏm!

Quả nhiên, Bạch Tử Lương bị tên kia khiêu chiến đến cùng, không cách nào khiêm nhường được nữa, chỉ có thể kiên trì ra sân. Trong lòng có chút hối hận lẽ ra lúc trước không nên làm náo động, hiện tại làm mình muốn xuống đài cuãng không được.

Hắn phi thân nhảy vào trong tràng, mười vị Băng linh đều hiện thân, mời Bạch Tử Lương đứng giữa ở tượng đá.

Băng linh nhẹ nhàng nhảy múa, lại phun sương mù, màn sương trắng mê man lại một lần nữa bao phủ hiện trường. Hai bàn tay trắng như phấn của Cơ Mỹ Mi nắm chặt mép váy dưới đáy bàn quan sát, vô cùng căng thẳng, nàng thậm chí còn khẩn trương hơn nhi tử của mình, dĩ nhiên biết thành bại có ý nghĩa như thế nào.

Ca ca của nàng Cơ Đắc Thiên nâng chén rượu ở khóe miệng, chậm chạp vẫn không nhấp môi, cũng hết sức chăm chú nhìn sương mù phía dưới đang biến hoá kỳ lạ. Bởi vì lúc trước cãi vã với Vân Quảng, hiện tại trò chơi này đã không đơn thuần là trò chơi, nhi tử của Vân Quảng đã thành công lấy được hai viên linh quả, cháu ngoại của hắn có làm được hay không, quan hệ đến thể diện của hắn và Vạn Yêu Thiên.

Phần lớn mọi người dĩ nhiên cũng nhìn ra quan hệ lợi hại trong đó, nhưng trong lòng đều âm thầm chúc Bạch Tử Lương thất bại. Bởi vì, Bạch Tử Lương vừa sẩy tay, người phía sau sẽ không cần lo lắng mất thể diện. Dù sao thân phận của Bạch Tử Lương cũng đủ phân lượng, có Bạch Tử Lương đứng trước thật không có gì tốt hơn.

Nam Cực lão tổ ngồi trên đài chủ trì, khẽ mỉm cười, hắn đã biết thọ yến này rất thú vị rồi. Nếu khô khan nhàm chán kết thúc, vậy thì chẳng phải làm mất hết hưng phấn của mọi người.

Bạch Tử Lương ở trong sương mù lúc này mới hiểu, lúc trước Vân Phi Dương gặp phải phiền toái gì, liều mạng làm phép điều tra cũng vô dụng, mình châm chọc Vân Phi Dương thuần túy là không biết, bây giờ hối hận thì đã muộn rồi.

Sương mù chợt hút vào trăm bức tượng đá tư thái khác nhau, những bức tượng đánh nát lúc trước cũng được khôi phục.

Bạch Tử Lương mờ mịt khó hiểu nhìn chung quanh, căn bản không có bất cứ mục tiêu nào, trong nháy mắt cảm nhận được áp lực cực lớn, hắn không cần nhìn cũng biết mẫu thân đang dùng ánh mắt khẩn trương nhìn mình, mình chỉ có thể thành công không thể thất bại.

Thanh âm của trọng tài vang lên:

- Một, hai, ba...

Lúc này Bạch Tử Lương mới nhớ tới hiện tại đã hạn chế thời gian, trái tim nhất thời như nhảy lên đến cổ họng, nhanh chóng lắc mình đến phía trước một pho tượng, vươn tay về phía trước, vuốt ve điều tra.

Đợi đến khi con số cuối cùng vang lên, Bạch Tử Lương tuyệt vọng, chỉ có thể là ôm tâm thái cầu mong vận khí như Vân Phi Dương, đánh ra một quyền phá nát pho tượng đá bên cạnh.

Ầm! Trong khối băng vỡ nát rỗng tuếch, không có một thứ gì, não hắn nhất thời “ông” một tiếng, có thể nói trống rỗng.

Miêu Nghị thờ ơ lạnh nhạt, chậm rãi nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Hiện trường hoàn toàn yên lặng, mọi người đều biết Bạch Tử Lương quá mất mặt, nhưng Vân Phi Dương lại đứng lên vỗ tay hét to nói:

- Tốt! Bạch Tử Lương, đánh tốt lắm!

Một tiếng này thiếu chút nữa làm cho Bạch Tử Lương hộc máu.

- Thất thủ! Mời ra ngoài! Mời vị tiếp theo ra sân!

Người trọng tài lên tiếng.

Bạch Tử Lương tận lực giả trang ra bộ dạng thản nhiên phi thân trở về chỗ ngồi của mình, Cơ Mỹ Mi cũng tận lực nặn ra nụ cười, gãi gãi tay con trai, trấn an nói:

- Không sao, trò chơi mà thôi.

- Hừ!

Cơ Đắc Thiên chỉ nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

Một tiếng này làm sắc mặt Cơ Mỹ Mi trong nháy mắt tái đi, ảm đạm cúi đầu.

- Có một số người....luôn thích tự rước nhục vào người!

Vân Quảng vừa rót rượu cho nhi tử, vừa lên tiếng châm chọc.

Cơ Đắc Thiên lên tiếng đáp lại nói:

- Tử Lương, thời gian của ngươi không đủ, không giống một số người ở đây kéo dài hồi lâu.

Mẹ con Bạch Tử Lương dĩ nhiên biết Cơ Đắc Thiên không phải muốn bảo vệ mẹ con hắn, mà là đang duy trì thể diện của Vạn Yêu Thiên.

- Lừa mình dối người!

Vân Quảng cười ha ha.

Có Yêu Vương Liệt Hoàn trấn bãi, song phương cũng không dám càn rỡ, thu liễm bỏ đá xuống giếng.

Có Bạch Tử Lương làm người gánh đỡ, người tiếp theo ra sân cũng thản nhiên hơn không ít, cho dù mất thể diện cũng có Bạch Tử Lương ở phía trước cản trở, vì vậy mọi người đều nhảy xuống dưới nếm thử.

Người thử qua mới biết cái này thật sự là tìm kiếm vận may.

Sau mấy vòng, Hắc Vô Nhai và Phong Như Tu đều tay không mà về, bên phía Phật quốc cũng giống như vậy, vậy cũng không có thu hoạch, khiến Vân Phi Dương càng mừng rỡ. Nhưng chuyện này cũng khiến thất bại của Bạch Tử Lương có vẻ dễ nhìn hơn một chút, chứng minh không phải là Bạch Tử Lương vô năng, mà đích xác là tìm vận may.

---------------