Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 4: Chiến thư




Không có chứng cứ xác thực, Lâm Thuật cũng không nói suy đoán của mình, đây là thói quen từ khi mười tuổi của hắn, người bên ngoài đều nói hắn cẩn thận ổn trọng, chỉ có hắn tự mình biết, suy đoán của mình vĩnh viễn là chuyện tốt mất linh chuyện xấu linh, ví dụ như hiện tại, hắn mới từ Hạc Ẩn Phong trở về thì đã nhận được thánh chỉ Tây chinh.

Thánh thượng cân nhắc đến thương thế của Lâm Thuật, đã phái Thiết Hổ Doanh đến miền Tây tiền tuyến ngăn cản trước, đặc biệt cho phép Minh Uy Doanh của Lâm Thuật trì hoãn đến ngày lập xuân mới theo tới tiền tuyến. Bộ lạc tại đại thảo nguyên miền Tây Nạp Bố Lặc Đan vào mùa đông thiếu nước thiếu lương thực, mỗi cách vài năm lại muốn xâm chiếm một lần, nhưng năm nay có chỗ bất đồng chính là, bọn họ súc thế đã lâu, rốt cục xác nhập được thêm vài bộ lạc trung đẳng, hơn nữa còn cùng Tây quốc giao dịch binh khí, sức chiến đấu so với trước kia tăng cường hơn rất nhiều.

Thiết Hổ Doanh có thể chống được tới lập xuân hay không thật không thể biết d9c.

Lâm Thuật bảo người đem chiến thư (sách về chiến tranh) tới, bắt đầu nghiên cứu từ tiền triều của bộ lạc Nạp Bố Lặc Đan. Nhìn cả ngày chỉ cảm thấy mắt đau xót, lúc đứng dậy hoạt động lại lơ lãng làm rơi cành hoa của Hạc Nguyên, đau lòng mà nhặt lên nhìn nửa ngày, lại nhớ tới đối thoại ngày ấy, tâm niệm vừa động liền lấy theo chiến thư cùng một vài trang bị hành quân đơn giản đến Hạc Ẩn Phong.

Sĩ quan phụ tá lúc được Lâm Thuật dặn dò, ngay cả khóc tâm cũng đã có. Nào chuyện có Tướng quân bỏ rơi sĩ quan phụ tá cùng tùy tùng mà một mình lên núi “bế quan”? Tướng quân không phải là xuất gia lễ Phật, cũng không phải tu tiên tu đạo, chiến sự sắp tới, lại chạy đến Hạc Ẩn Phong mà tiêu dao rồi! Còn nói cái gì “Nếu có việc gấp, mỗi khi mặt trời mọc thì đem phong thư bỏ vào ống trúc, phóng đến bậc thang cuối cùng của Hạc Ẩn Phong thì sẽ nhận được”.

Quân báo cơ mật không thể cho là trò đùa, sĩ quan phụ tá trước khi chính thức đưa tin liền dò xét địa hình một phen, bò hết bảy ngàn sáu trăm chín mươi cấp bậc thang kia, hắn cảm thấy mình cũng có thể thăng tiên rồi. Từ nay về sau hạ quyết tâm, không phải quân tình cấp tốc, tận lực không tới quấy rầy tướng quân “bế quan”.

Hạc Nguyên đối với chuyện Lâm Thuật không chút khách khí mà chuyển lên núi cũng không có phản ứng gì quá lớn, nhưng hắn đối với những việc Lâm Thuật dưng lều lại cảm thấy hết sức hứng thứ, từ đầu tới đuôi vẫn rất chăm chú nhìn một lần, rồi đợi khi Lâm Thuật đến trên núi tìm thức ăn, hẳn sẽ động thủ hủy cái lều đi một lần, sau đó lại xây trở lại.

Đợi Lâm Thuật ăn xong gà nướng, tìm củi khô trở về, thấy được sẽ là một cái lều vải loạn thất bát tao cùng một hoa tinh cả người đấy bụi đất.

“Lâm thuật, ta thử thử, so ngươi tệ hơn một chút, nhưng với tư cách sơ học giả (người vừa học), ta vẫn làm được rất không tồi a!” Hạc Nguyên đi vòng quanh lều vải hai vòng, thoả mãn mà vỗ vỗ tay.

Lâm Thuật rất muốn hỏi hắn dùng con mắt nào mà nhìn ra “rất không tồi”, nhưng thấy bộ dáng giống hệt như tiểu hài tử của Hạc Nguyên, hắn chỉ có thể nhận mệnh thở dài, đem lều vải dựng lại lần nữa, lúc quay người, Hạc Nguyên đã dùng thuật pháp tẩy rửa sạch sẽ, lại là một bộ tóc tai bù xù, quần áo lỏng lẻo.

“Cái người đặt tên cho ngươi, tên Vinh Khôn gì đó, không có dạy ngươi mặc y phục với chải tóc sao?”

“Hắn nói người tu tiên trọng tại linh trí, không cần quá chú trọng hình dáng, chết rồi có đẹp cũng không được gì.”

“…” Lâm Thuật tuy nhiên từ nhỏ ở quân doanh cùng một đám tháo các lão gia cùng ăn cùng ở, nhưng vì quân luật, khi không có chiến tranh thì vẫn chú ý đến ngoại hình, tuy nhiên không muốn can thiệp đến tập quán sinh hoạt của người khác, nhưng đối với hoa tinh suy nghĩ bị sai lệch trầm trọng này, hắn vẫn nhịn không được muốn giúp một chút.

Vì vậy ở đây, đường đường Minh Uy tướng quân lại mỗi ngày đều phải giúp một hoa tinh chải tóc, sửa sang y phục, còn chọn lấy một đoạn thắt lưng của mình sửa lại nhỏ hơn cho hắn làm đai lưng, đơn giản chỉ cần đem cách ăn mặc giống như thiếu gia trác tán của Hạc Nguyên chỉnh trang cho có vài phần khí thế thư sinh ẩn sĩ, lại phối hợp với làn gió độc lập dị thế ngẫu nhiên xuất hiện thì lại vô cùng thích hợp, đương nhiên, chỉ là ngẫu nhiên.

“Lâm Thuật, ngươi đang nhìn cái gì?”

“Chiến thư.” Lâm Thuật quen với việc Hạc Nguyên xuất quỷ nhập thần đi đường im lặng, ngửi ngửi hương vị hoa mai trên người hắn, cười cười.

Lại một lần nữa muốn hắn kinh hãi thất bại, Hạc Nguyên tiếc nuối thở dài, cảm thấy về sau có thể theo như phương thức bình thường mà xuất hiện trước mặt Lâm Thuật.

“Chiến thư là cái gì?” Hạc Nguyên ngồi xuống bên người Lâm Thuật, tuy trên thanh người này vẫn còn chút vị huyết tinh, nhưng cũng may hương vị đã phai nhạt rất nhiều, không quá nồng như lần đầu tiên gặp mặt.

Lâm Thuật nhìn đôi mắt tràn ngập tò mò của Hạc Nguyên, thuận miệng đáp: “Ngươi sẽ không thích đâu.”

“Ngươi không nói, làm sao biết ta không thích?”

Lâm thuật buông quyển sách, nhàn nhạt nói: “Là dạy giết người như thế nào đó.”

Hạc Nguyên bị Lâm Thuật nói lại càng hoảng sợ, nhưng lập tức hỏi: “Ngươi không thích giết người, vì sao lại nhìn chăm chú như vậy?”

“Bởi vì nếu không biết giết người như thế nào, thì sẽ bị người giết.”

Hạc Nguyên nhíu mày: “Ngươi như vậy không sợ ta chán ghét ngươi?”

Lâm Thuật ngẩn người, lập tức cười nói: “Ngươi đồng ý làm bạn với ta cả đời, mà đã làm bạn cả đời, cần gì che che lấp lấp, hiện tại cho ngươi thấy rõ ràng, so với việc lừa ngươi làm sau này ngươi sinh khí thì tốt hơn.”

Hạc Nguyên phồng má, không biết là đang sinh khí hay là đang giận lẩy, buồn bực không lên tiếng mà từ trong tay Lâm Thuật đoạt lấy quyển sách, khẽ nói: “Ta đồng ý làm bạn với ngươi cả đời, chỉ điểm sai lầm, ngươi nếu có chuyện ở trong sách muốn hỏi ta, ta cũng phải có thể trả lời mới được.” Nói xong, cũng không trưng cầu ý kiến Lâm Thuật, tự nhiên mà mang sách ra ngoài.

Lâm Thuật bất đắc dĩ mà lắc đầu, thay đổi một quyển khác.

Ngày kế tiếpm Lâm Thuật thức dậy, ngoài lều truyền đến mùi hương thoang thoảng, là hương vị hoa mai chỉ có trên người Hạc Nguyên, lại trộn lẫn với vài phần hương trà.

Thấy Lâm Thuật đi ra, Hạc Nguyên đang luyện tập pha trà bên bình thạch (bàn đá), nghiêm trang nói: “Ngày hôm qua ngươi nói với ta không đúng, sách kia không phải dạy như thế nào giết người.”

Lâm Thuật lau vài giọt sương trên mặt, cười hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy đó là nói cái gì?”

Hạc Nguyên khinh thường mà liếc Lâm Thuật: “Cho nên phàm nhân các ngươi a, chỉ có thể nhìn thấy những thứ trước mắt.”

Lâm Thuật từ khi bắt đầu biết chữ đã học binh thư, lí do thoái thác ngày hôm qua vốn chỉ là vui đùa, nghĩ Hạc nguyên đối với chiến sự không có hứng thú, không ngờ hoàn toàn ngược lại, hôm nay nghe hắn nói trên sách có ý khác, còn bị trào phúng một phen, cũng không nổi giận, một bên cảm khái Vinh Khôn kia đã dạy hắn biết chữ, một bên đoan chính mà hành lễ nói: “Kính xin Hạc Nguyên tiên sinh chỉ điểm.”

Hạc Nguyên tuy không nói, nhưng trên mặt nhưng lại giấu không được đắc ý cao hứng, rất có tư thế tiên sinh nói: “Quyển sách kia là dạy mọi người vào những thời điểm không tranh chấp, nên dùng kế sách nào để giảm bớt giết chóc.”

Lâm Thuật sửng sốt nửa ngày, nhịn không được mà lớn tiếng cười rộ lên: “Chiến thư mười hai cuốn, ngươi đọc một cuốn, có thể nói tóm tắt a!”

“Ta nói được không đúng?”

“Ngươi nói rất đúng, nếu như là ở nhân thế, có thể nói là có thiên phú về quân sự.”

“Cái kia có gì đặc biệt hơn người đâu.” Hạc Nguyên lại lộ ra bộ dáng miễn cưỡng, vén tay áo lên lấy nước pha trà, nhàn nhạt nói ra: “Trước kia người hữu duyên tới nơi này, cầu gia đình bình an, cũng có cầu vinh hoa phú quý, còn có cầu tên thiếp bảng vàng, với phàm nhân mà nói, trên đời trăm năm quá ngắn, khó được thỏa mãn, chiến sự giết chóc bất quá cũng là do một đám người bất mãn mà làm ra.”

Lâm Thuật kinh ngạc nhìn Hạc Nguyên đang châm trà dưới tán cây, có chút hoảng hốt.

Hạc Nguyên hướng Lâm Thuật vẫy tay, ra hiệu hắn tới thưởng thức trà, khó được có hào hứng mà tiếp tục nói: “Ngươi ngày hôm qua nói lời kia, ta đại khái cũng biết dụng ý ở đâu, ngươi lại hiểu sai ý. Ta cũng không phải là tiên cũng không phải là Phật, chỉ là hoa tinh, chán ghét huyết tinh cũng không phải bởi vì từ bi, chỉ vì bản thể là cỏ cây, thiên tính như thế.”

Lâm Thuật ngồi xuống bình thạch (bàn đá), nâng chung trà lên, cảm thấy trong trà cũng có hương vị của Hạc Nguyên.

Hạc Nguyên thấy Lâm Thuật cúi đầu không nói, đưa tay đoạt lấy chén trà của hắn, để hắn ngẩng đầu nhìn mình: “Ngươi sao lại không nói chuyện?”

“Ta đang suy nghĩ những lời ngươi nói.”

Hạc Nguyên đem chén trà rót đầy, trả lại cho Lâm Thuật: “Đem sách ngươi thích đều cho ta xem một chút a, nói không chừng thật có thể được giúp ngươi. Vinh Khôn đã từng nói qua, vô luận là người hay là khai linh chi vật, đều phải xem lời hứa đáng giá nghìn vàng, tựa như ta đang bắt đầu tu hành, tích đức chưa đủ, càng cần phải như vậy.”

“Hạc Nguyên, nếu như…” Lâm Thuật cười cười, lắc đầu nói ra: “Không có gì, ta chỉ muốn nói, mấy ngày nữa ta phải mang binh Tây chinh.”

“Nhớ mang theo cành hoa ta cho ngươi a.”

“Chỉ câu này?”

Hạc Nguyên khó hiểu mà nhìn Lâm Thuật, không biết hắn muốn nói cái gì.

Lâm Thuật cười khổ, chọn mi ra vẻ ác nhân: “Thật muốn đem bản thể của ngươi đào ra đem về phủ của ta mà trồng!”

Hạc Nguyên rất chăm chú hồi đáp: “Ngươi đào không được, mà những người khác lại tìm không thấy ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Ngươi thật sự là… nói ngươi như thế nào mới tốt đây?” Lâm Thuật dở khóc dở cười, chợt thấy một cánh mai rơi vào trong chén, chạm vào sắc vàng lục của nước trà, sai khi nhìn kỹ, liền uống một hơi cạn sạch.

Hạc Nguyên sững sờ mà nhìn Lâm Thuật, hai má bất giác ửng đỏ.